Vừa quay về biệt thự Cố Y Lạc hơi giật mình khi nhìn thấy Lục Triết Tiêu và Bảo Bảo đang ngồi gật gù bên ghế sô pha, cái điệu ấy chắc ai nhìn vào cũng phải thốt lên mà hỏi: là hai cha con sao?
Cố Y Lạc đã đứng đó chừng được hơn năm phút rồi mà hai người họ vẫn không có chút phản ứng nào, ngủ ngon lành thế kia.
“Hai người làm cái gì vậy? Có giường sao không ngủ mà chạy ra đây ngồi gật gù như thế kia?”
Tiếng nói khiến cả hai thức giấc, trong cơn ngáy ngủ Lục Triết Tiêu hỏi: “Chị đi đâu về thế?”
Cố Y Lạc chỉ về hướng cửa chính: “Tôi chỉ ra ngoài đi dạo một lát thôi. Mau quay về ngủ đi.”
“Được.”
Thấy cô trở về an toàn anh quay về phòng đi ngủ, Bảo Bảo cũng theo.
Thật là… Không còn gì để nói, hai người này sống chung dần rồi tính nết, thói quen như một khuôn đúc.
Đang nói chuyện cùng Cố Y Lạc ở đoàn phim, Cảnh Sở Minh đột nhiên nhận được điện thoại, là Chu Tuyết Sương, lòng bất an nhấc máy: “Alo.”
Chu Tuyết Sương có vẻ hớn hở: “Chiều nay em sẽ lên máy bay về nước, anh nhớ tới sân bay đón em nha. Mà phải rồi sao em gọi cho anh Tiêu mãi không được.”
Cảnh Sở Minh ậm ờ mãi mới tìm ra được câu giải thích qua loa: “Ờ… cậu ấy… Cậu ấy đợt này đang có dự án mới sắp triển khai nên khá bận. Anh cũng phải vào quay rồi. Nói chuyện sau nhé!”
Thấy vẻ mặt lo lắng ấy của Cảnh Sở Minh, Cố Y Lạc linh tính ra được có chuyện gì đó, nên hỏi: “Làm sao thế?”
Cảnh Sở Minh thở dài đáp: “Chu Tuyết Sương chiều nay sẽ trở về, tôi e là chuyện không giấu được nữa.”
Cố Y Lạc hơi ngờ ngợ hỏi lại: “Sao lại phải giấu? Chẳng phải bọn anh là bạn thân của nhau sao?”
Cảnh Sở Minh bất lực: “Chỉ sợ cô ấy biết sẽ không giữ nổi cái miệng mà nói với bố mẹ Triết Tiêu, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.”
Kết thúc cảnh quay sớm, Cố Y Lạc quay trở về nhà, chuẩn bị xong bữa tối, một mình ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, thở ngắn than dài.
Thấy vậy Lục Triết Tiêu bước tới ngồi xuống cạnh, đưa vào tay cô một vật gì đó, mỉm cười âu yếm nhẹ nhàng: “Đừng buồn có Tiêu Tiêu đây. Nhất định Tiêu Tiêu sẽ bảo vệ Y Lạc.”
Dù là trong hình hài một đứa trẻ hay người trưởng thành thì Lục Triết Tiêu vẫn có một ý niệm mãnh liệt, đó là bảo vệ Cố Y Lạc, được ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô vui vẻ.
Lòng bàn tay cô từ từ mở, là một con ngựa gỗ tự khắc, từng đường điêu khắc uyển chuyển, tinh tế, ánh mắt Cố Y Lạc khá ngạc nhiên, sững sờ: “Đây là anh tự làm sao?”
“Phải, sao thế?”- Lục Triết Tiêu hỏi lại.
“Không có gì, chỉ là tôi chợt nhớ về một chuyện lúc nhỏ.”- Cố Y Lạc hơi ngấn lệ.
Cũng không biết đó là chuyện gì nhưng nhìn trạng thái Cố Y Lạc có thể đoán ra nó chắc chắn là kỉ niệm khó phai mờ trong kí ức cô.
Đột nhiên ánh đèn vụt tắt, căn biệt thự tối một màu đen mịt, theo vô thức Cố Y Lạc bật đèn plat điện thoại, ánh sáng nhoè mờ phảng phất trong không gian.
Lục Triết Tiêu trở nên hoảng loạn, chân co ro khép mình, cơ thể run rẩy, có vẻ anh đang sợ hãi.
Miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng… đừng mà…”
Cố Y Lạc thấy vậy hơi nhiễu loạn, cô hỏi: “Anh sợ đèn plat sao?”
Anh không phản ứng lại chỉ thấy càng lúc càng muốn cách xa khỏi ánh đèn mờ mịt ấy.
Ngay lập tức Cố Y Lạc tắt đèn plat đi, cô nhẹ nhàng bước đến, ôm anh vào lòng: “Không sao, có tôi đây chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thật sự cô không muốn tin người đàn ông lạnh lùng lại có thể biến thành một người đầy sợ hãi trong nhiều nỗi sợ hãi không tên.
Dần dần lí trí anh bừng tỉnh, chầm chậm đưa khoé mắt nhìn cô, không dám rời đi dù chỉ một giây, hiện tại cô như nguồn sáng duy nhất trong đôi mắt u tối, mịt mù của anh.
Cô không biết trong mắt anh nhìn thấy gì chỉ cảm nhận được ở thời điểm ấy anh thật sự rất sợ.
Đột nhiên cô quay lại, cao vừa tầm để môi chạm môi, nụ hôn bất chợt ngọt ngào, cả hai đều chết sững.
Dù sao cũng là bóng tối, Cố Y Lạc không khống chế nổi cảm xúc, trực tiếp lao về anh, vồ vập như hổ đói, cảm xúc mãnh liệt, nụ hôn nồng say.
Cả hai đang dần cảm nhận được dư vị đôi môi mềm của đối phương: ngọt như mật ong, mềm tựa khói sương, ấm áp như bông lụa.
Dù sao sau khi anh tỉnh lại kí ức ngày hôm nay cũng sẽ quên đi, cô muốn để bản thân một lần nồng cháy cho tình yêu chớm nở, mai này lỡ như có tàn úa cũng sẽ không có gì phải hối tiếc.
Anh cũng đáp lại nụ hôn ấy một cách mê say, không gian tối khiến cảm xúc giữa họ thêm dâng trào, không muốn tách rời.
Ngưng lại một lát, anh giật mình hỏi: “Em đang cố ý lợi dụng anh sao?”
Cố Y Lạc hoảng hốt, đỏ mặt tía tai đứng dậy: “Không có.”
Lục Triết Tiêu có nhớ những gì xảy ra trước đó nhưng không hề có một chút ấn tượng nào, chỉ biết khi tỉnh lại môi đã chạm môi, hai người đang trong thời gian cuồng nhiệt, mê say.
“Tại sao chúng ta lại hôn nhau?”
Cố Y Lạc hơi giật mình, tròn xoe mắt hỏi: “Anh tỉnh rồi sao?”
“À, tôi biết rồi em lợi dụng lúc tôi phát bệnh để hôn vì nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ quên đi, đúng chứ?”- Lục Triết Tiêu như đọc được nội tâm Cố Y Lạc vậy.
Bị đoán trúng tim đen, Cố Y Lạc hơi bối rối, cô vội vàng giải thích: “Làm gì có chuyện đó? Ban nãy chỉ là tai nạn thôi. Anh quên nó đi.”
Tất nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội công kích: “Rõ ràng ban nãy em cũng rất cuồng nhiệt vậy mà, sao có thể là tai nạn được.”
Người đâu mà thẳng thắn vậy chứ! Cũng không chừa lại cho người ta con đường lui.
Bị anh bắt bài khiến cô hơi khó lòng chối cãi, chỉ đành luống cuống tìm đường quay trở về phòng.
Bất ngờ bị kéo lại, bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, cưỡng hôn thêm lần nữa, nụ hôn sâu hơn, quyện hơn, nhiều dư vị hơn nữa, đầu lưỡi chạm nhau.
Cô càng vùng vẫy, anh càng điên cùng, như thể nụ hôn trói buộc, buộc chặt cô vào cuộc đời anh.
Cố Y Lạc thét lên: “Anh điên sao? Làm gì vậy?”
Đột nhiên ánh đèn điện vụt sáng khiến Cố Y Lạc thêm ngại ngùng, đang định rời đi bị anh ôm chặt lại: “Tôi điên, tôi điên vì tôi thật sự sợ một ngày em sẽ đột nhiên rời xa tôi. Hứa với tôi cho dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải ở cạnh tôi, cho dù em có nhiều lựa chọn nhưng vẫn luôn phải nghĩ về tôi đầu tiên.”
Không làm chủ cảm xúc cô đẩy anh văng ra xa, cô thốt lên: “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc anh có thể cưỡng hôn tôi mọi lúc mọi nơi sao?”
“Không…”
Anh còn chưa kịp mở miệng thì cô đã hậm hực quay trở về phòng đóng rầm cửa lại, ngồi bệt xuống giường, tâm trạng ngổn ngang.
Anh lặng mình ngồi bên ghế sô pha một lúc rất lâu, chưa bao giờ anh thấy sợ như hiện tại.
Thái độ ban nãy của cô thật sự khiến anh sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ thật sự rời xa anh. Đối với cô anh có thể chẳng là gì cả nhưng đối với anh cô là nguồn ánh sáng, là người gỡ rối cho những bòng bong vây quanh cuộc đời anh và đương nhiên cũng là người duy nhất ở hiện tại khiến trái tim anh rung động mãnh liệt.
Anh không nói, không cười, không phản ứng, ánh mắt lạnh lùng nhưng từng trải qua nhiều tổn thương nhìn về một hướng, càng nhìn càng thấy xa, càng nhìn càng thấy thiếu kiên nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT