Anh cười, nụ cười khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải kinh ngạc, lần đầu tiên Lục tổng của họ cười một cách tự nhiên đến vậy.
“Phải, cũng nhờ em mà ngày đó anh không bị đói.”- Lục Triết Tiêu nhìn vào ánh mắt Chu Tuyết Sương đáp lại.
“Vậy bây giờ thì sao?”- Chu Tuyết Sương hỏi thêm: “Em có còn giữ được vị trí duy nhất nữa hay không?”
Lục Triết Tiêu ngẫm lại một chốc, rồi mỉm cười nhẹ: “Gần đây anh có gặp một cô gái nấu ăn rất hợp khẩu vị, hơn nữa còn kích thích vị giác của anh.”
“Vậy là em có địch thủ rồi à?”- Chu Tuyết Sương nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
Anh lắc đầu: “Không, hai người đem lại hai khẩu vị hoàn toàn khác nhau.”
“Vậy cô gái đó có biết anh có vấn đề về mùi vị không?”
“Không…”
Chỉ điểm này em đã hơn cô gái ấy, dù gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, được xem là thanh mai trúc mã kia mà.
Không khí ấy vụt tắt khi Cảnh Sở Minh đẩy cửa bước vào, trên miệng vẫn còn nguyên nụ cười: “Hai người không có ý định chờ cơm tôi sao? Báo cho hai người một tin vui: tôi vừa nhận được vai diễn đầu tiên sau một tháng về nước.”
Dường như hai người kia không có chút bất ngờ, sắc mặt vẫn bình thường như thể không quan tâm, Cảnh Sở Minh hơi phẫn nộ: “Hai người sao thế? Không thể đối tốt với tôi hơn sao?”
Ánh mắt Cảnh Sở Minh quay sang phía Lục Triết Tiêu, anh không nói, chỉ vỗ tay mấy tiếng.
“Như thế còn được.”- Cảnh Sở Minh vui vẻ thốt lên.
Anh ta vốn là người như thế, tính tình trẻ con, thích khen ngợi, thích được người khác thừa nhận, nhất là những người giỏi hơn anh ta.
“Ấu trĩ…”- Lục Triết Tiêu khẽ nói.
Chu Tuyết Sương được đà đẩy theo: “Cậu ấy trước giờ vẫn vậy mà.”
Một lát sau, đột nhiên nhớ về cô gái lần trước đến nhà tìm, Chu Tuyết Sương bỗng nhiên hỏi: “À phải rồi Tiêu Tiêu lần trước có một cô gái nói là thư kí của anh đến nhà tìm, sao em không thấy cô ấy đâu?”
Lục Triết Tiêu đóng giả y như thật: “Chắc là cô ấy có việc bận đi ra ngoài rồi.”
Thực ra thì anh cũng chưa biết nên đối diện với những mối quan hệ phức tạp này như thế nào nữa, mọi thứ đến quá bất ngờ.
Bảo Bảo đã ngủ say, Cố Y Lạc thẫn thờ ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm lon bia thi thoảng lại nhấp vài ngụm.
Thành phố về đêm đúng là rất lung linh, nhưng có gì đó ảm đạm và tối tăm như tâm trạng của cô hiện tại.
Cô không nghĩ rằng mình sẽ buồn tới vậy, cứ ngỡ rằng mọi thứ rất tự nhiên, anh vừa đẹp trai, tài giỏi, lại còn độc thân thì có người yêu là điều đương nhiên.
Chiếc BWM rẽ vào con ngõ nhỏ rồi dừng hẳn dưới dãy nhà cũ, Lục Triết Tiêu bước ra khỏi xe, ngước mắt nhìn lên căn nhà Cố Y Lạc đang sống, đèn vẫn sáng, cô vẫn thức, chỉ là anh không biết sẽ phải nói với cô như nào.
Khí trời lành lạnh, Cố Y Lạc đang định đóng khung cửa sổ lại, vô tình hai ánh mắt bắt gặp nhau, thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh đều trở nên vô hình chỉ có mỗi anh và cô nhìn thấy nhau.
Từ túi áo anh rút chiếc di động, nhắn gửi một dòng tin: “Anh muốn gặp em một lát.”
Cô lập tức trả lời, ánh mắt giận giữ liếc anh một cái rõ sâu: “Không gặp.”
Anh lại tiếp tục dồn ép: “Em mà không xuống là anh lên phá cửa vào đó.”
Đương nhiên ai mà không biết Lục Triết Tiêu trước nay nói là làm, cô sợ ảnh hưởng đến Bảo Bảo nên chỉ đành chủ động xuống trước.
Hít một hơi thật sâu, cô diễn vẻ bình thường trong khi lòng đầy bão tố, chầm chầm bước dần về phía anh.
Cô mở lời trước: “Có chuyện gì? Anh nói đi.”
Chất giọng lạnh lùng như cô đặc của anh nay cứ chậm rãi một cách khó hiểu: “Có phải em đã tới nhà anh và gặp Tuyết Sương rồi không?”
Cố Y Lạc không do dự gật đầu: “Phải.”
Lục Triết Tiêu giải thích, lần đầu tiên anh làm chuyện ấy có chút không quen: “Cô ấy là người bạn từ nhỏ của tôi.”
Ánh mắt Cố Y Lạc chuyển động dần về phía anh, cô cười nhạt tiếng: “Tôi đâu nói muốn nghe, sao anh phải giải thích?”
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, sắc thái không đổi, ánh mắt nhìn cô có chút gì đó hơi đáng sợ.
Cô nói thêm: “Hơn nữa quan hệ giữa chúng ta đâu đến mức phải giải thích tất cả mọi chuyện.”
Ý cô là sao?
Là cô thật sự không hiểu hay giả vờ ngốc.
Là cô đang thật lòng hay chỉ giả vờ không quan tâm.
Là cô thực sự dửng dưng hay đang cố tình phất lờ đi.
“Tôi chỉ không muốn gây lên hiểu lầm.”- Anh lưỡng lự nhìn cô rồi đáp.
“Vậy thì anh không cần phải lo, bởi vì đích thực tôi không có gì để hiểu lầm cả, thay vì anh ở đây để giải thích với tôi thì anh nên quay về chăm sóc tốt cho người bạn đó của anh đi. Tạm biệt. Không tiễn.”- Lời nói vừa dứt cô một đường bước đi, không ngoái đầu quay lưng.
Chẳng hiểu sao lúc đó anh rất muốn níu cô ở lại nhưng đã không làm được, chỉ có thể thất vọng nhìn theo bóng lưng dần khuất.
Có lẽ cả hai cần cho nhau thời gian…
Buổi sáng mai Cố Y Lạc đến phim trường từ sớm, hôm nay đoàn phim sẽ có sự xuất hiện của nhân vật mới, hầu như ai cũng tò mò, nghe nói người đó cũng khá có tiếng.
Đang định đi về phòng tập thoại thì bỗng nhiên bị réo tên: “Y Lạc… Cố Y Lạc.”
Theo phản xạ tự nhiên cô xoay đầu lại nhìn, người mới tới ngơ ngác, ánh mắt chăm chăm nhìn cô không rời, mê say đến nghiện.
Đạo diễn giới thiệu: “Đây là Cảnh Sở Minh sẽ đảm nhiệm vai Giang Tứ, mọi người nhanh chóng làm quen đi.”
Giữ phép lịch sự Cố Y Lạc khom nhẹ lưng cúi chào: “Xin chào, tôi là Cố Y Lạc.”
Người bên cạnh lay tận mấy lần mới thấy anh ta phản ứng lại, anh ta cứng đờ như muốn vung nước miếng ra khỏi cửa miệng.
“À… à… Tôi Cảnh Sở Minh, hân hạnh, hân hạnh.”
Cố Hiểu Đồng vừa kịp tới, ả cố tình chen vào trước Cố Y Lạc, tỏ vẻ thân thiện: “Xin chào, tôi là Cố Hiểu Đồng nữ chính của phim. Rất mong được anh giúp đỡ, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ả ta cố ý dùng hình ảnh nữ chính để giễu võ giương oai, như muốn để Cảnh Sở Minh chú ý đến ả thay vì Cố Y Lạc.
Nhưng ả đã lầm, vốn dĩ ả ta chẳng hề lọt vào mắt Cảnh Sở Minh, từ đầu đến cuối anh ta chỉ chăm chăm chú ý vào Cố Y Lạc, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô.
Chẳng cần tranh giành địa vị cao thấp, Cố Y Lạc chỉ muốn hoàn thành tốt vai diễn của bản thân, cô cười nhẹ cúi đầu thay lời tạm biệt rồi rời khỏi, nhường lại sân khấu cho những kẻ thích diễn.
Cảnh Sở Minh cũng vội vàng lướt qua Cố Hiểu Đồng đi về phía Cố Y Lạc: “Cố tiểu thư, xin dừng bước.”
Cố Y Lạc quay đầu, hỏi: “Sao thế?”
Cảnh Sở Minh cười, nụ cười gần gũi, ấm áp: “Cảnh diễn đầu tiên của tôi là kết hợp cùng cô, chúng ta có thể trao đổi một chút được không. Thực ra môi trường trong nước không giống như ở nước ngoài, tôi chưa quen lắm!”
Tất nhiên về chuyện công việc Cố Y Lạc chưa bao giờ từ chối: “Được thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT