Năm năm sau, Cố Y Lạc quay trở về.

Cô diện sét đồ quần jean áo sơ mi kẻ sọc, đeo cặp kính đen, mái tóc dài ngang lưng bồng bềnh phấp phới dắt tay một cậu bé chừng bốn tuổi hơn đi từ phía trong sảnh bước dần ra.

Không khí sân bay tấp nập kẻ vào người ra, Cố Y Lạc gỡ chiếc kính đen treo lên trước ngực áo, ánh mắt nhìn xung quanh.

Năm năm rồi vẫn chẳng có thay đổi gì…

Phía sau lưng cô một người đàn ông trẻ tuổi bước đi đầy tự tin, có tới năm bảy hộ sĩ bảo vệ, đoán chừng không phải thiếu gia tài phiệt thì cũng là diễn viên nổi tiếng.

Anh ta cao to, dáng người chuẩn soái ca, sắc mặt lạnh lùng nhưng đẹp từng góc cạnh, điểm mà thu hút nhất chắc là đôi mắt, đôi mắt quyện sâu có thể hút hồn mỹ nhân thiên hạ. Đám phụ nữ xung quanh đều nhìn anh ta điên cuồng, không rời mắt.

Nếu cô đoán không nhầm thì anh ta chính là Lục Triết Tiêu chủ tịch cấp cao của tập đoàn Lục Thị, vừa lọt top 5 danh sách doanh nhân nổi bật trong nước. Đúng là người có tiền khí chất nó cũng phải khác.

Còn người đàn ông có phần nhỏ bé hơn, đi cạnh anh ta chắc là Lục Minh Trí, tổng giám đốc Over, công ty giải trí thuộc top nhất nhì trong nước. Anh ta thì chẳng có tài cán gì chỉ nổi danh với những tin đồn tình ái và tay chơi bạc tỷ.

Tuy rằng bấy lâu nay cô không ở trong nước nhưng vẫn luôn theo dõi tin tức cho nên mấy cái tên này dạo gần đây khá nổi tiếng, cô không thể nào nhầm lẫn được.

Đang mải suy nghĩ viển vông thì bỗng nhiên có hai người đàn ông tới xách hai bên cánh tay cô kéo đi, chúng đe dọa: "Im lặng và đi theo chúng tôi nếu cô dám làm bừa thì tôi sẽ giết cô."

Cố Y Lạc cố giữ bình tĩnh hỏi lại: "Bọn mày là ai? Muốn làm gì?”

Bọn chúng nghiến răng lạnh lùng nói: "Đến nơi mày sẽ biết."

Cô ngoảnh đầu nhìn đứa con trai đang thét thất thanh đằng xa nhưng cảm giác dao kề sát lưng nên chỉ đành bất lực đi theo bọn chúng trước.

Tiếng khóc của đứa trẻ rất nhanh chóng thu hút nhiều người, Lục Minh Trí vô tình thấy bèn chạy tới: "Cậu bé, sao thế?"

Đứa trẻ chỉ hướng người phụ nữ bị hai người đàn ông to lớn đe dọa đang dần khuất bóng rồi lại mếu méo: "Cứu mẹ…"

Ánh mắt Lục Minh Trí liếc nhìn sắc mặt anh trai, một cái nháy mắt của Lục Triết Tiêu thì anh lập tức hiểu và chạy đi cứu người, nhưng vẫn không quên bế thằng bé lên dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc. Bây giờ chú dẫn cháu tới gặp mẹ có được không?"

Tuy còn nhỏ nhưng thằng nhỏ lại vô cùng hiểu chuyện, nghe thấy vậy nó nín khóc, tay gạt đi những hàng nước mắt còn sót lại.

Đám người họ đi dần về phía bóng dáng thấp thoáng xa dần của người phụ nữ.

Cố Y Lạc càng cố vùng vẫy thì chúng lại càng siết chặt, nhưng nỗi đau da thịt chẳng thấm thoát gì so với sự lo lắng mà cô dành cho cậu con trai bé bỏng.

Cô bị dẫn tới một khu đất bỏ hoang ngay cạnh sân bay, đôi mắt cô trợn trừng khi thấy Cố Hiểu Đồng từ trong bước ra.

"Là mày sao?"- Cố Y Lạc thoáng vẻ sửng sốt.

Hai tay ả khoanh trước ngực, nở nụ cười xảo quyệt: "Nếu không mày nghĩ là ai."

Cố Y Lạc vùng vẫy mãi mới thoát ra khỏi sự chèn ép của hai người đàn ông cao lớn kia, cô quát lớn: "Cố Hiểu Đồng, mày muốn gì?"

Giọng ả vừa đay vừa nghiến: "Tao muốn mày mãi mãi không ngóc đầu lên được."

Cố Y Lạc tức đến nghẹn họng: "Mày… mày…"

Cô thật sự không thể nào ngờ được đứa em gái có chung một nửa máu mủ với mình lại nhẫn tâm đẩy mình vào vách tường như vậy.

"Sao hả? Đáng lẽ ra mày phải cảm ơn tao vì tao đã tặng cho mày đứa con trai kháu khỉnh vậy còn gì?" - Cố Hiểu Đồng nói đầy khinh bỉ.

Cố Y Lạc phẫn nộ đến mức tay chân run lẩy bẩy, ngón tay cô chĩa thẳng về phía Cố Hiểu Đồng: "Là mày…"

Ả nhếch môi cười cợt: "Chứ mày nghĩ anh Nhạc có điên mới hẹn đứa nhà quê như mày tới khách sạn."

Cố Y Lạc cứng đờ người không thốt nổi thành lời, tròng mắt ngấn lệ ướt nhòe tầm nhìn. Vậy mà bao năm qua cô vẫn sống trong sự dằn vặt, day dứt, cứ nghĩ rằng bản thân là người có lỗi với Khương Nhạc trước.

Thật không ngờ…

Ả vẫn cố châm thêm dầu vào ngọn lửa phẫn nộ: "Con trai mày giờ chắc cũng đã bốn tuổi rồi đấy nhỉ? Mày nghĩ sao nếu nó biết mẹ nó vì một đêm qua lại với người đàn ông lạ mà sinh ra nó."

Nhắc đến con trai là giới hạn cuối cùng của Cố Y Lạc, cổ họng nghẹn ngào cô thét ra lửa: "Mày dám động tới con trai tao thì chắc chắn tao sẽ không để yên cho mày đâu."

Trong lòng ả dấy lên vẻ khinh miệt, ả cười đểu: "Đến ngay cả cái mác tiểu thư Cố gia mày còn không giữ được thì có tư cách gì mà đòi đấu với tao."

Những ngày tháng đen tối và tủi nhục nhất cuộc đời lại lần lượt ùa về trong suy nghĩ Cố Y Lạc, cơn giận giữ trong cô như thắp thành ngọn lửa rực cháy.

Cô trừng lớn mắt: "Mày đừng có đắc ý sớm, một cuộc chiến đến phút cuối cùng vẫn có thể lật ngược cơ mà."

Những lời nói đanh thép ấy khiến Cố Hiểu Đồng có mấy phần run sợ, dường như Cố Y Lạc đã không còn là một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt như trước nữa.

Đột nhiên, từ đằng xa bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng bước tới, thái độ Cố Hiểu Đồng lập tức quay ngược ba trăm sáu mươi độ rưỡi, ả nháy mắt cho hai tên đàn em: "Mau giữ tay tôi lại, nhanh lên."

Trong khi Cố Y Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Khương Nhạc đã bước tới, mọi thứ xảy ra trước mắt đều đúng với sự sắp xếp của Cố Hiểu Đồng.

Ả hạ thấp giọng, tỏ vẻ nữ nhi yếu ớt: "Chị Lạc à… em biết lỗi của mình rồi mà nhưng xin chị đừng làm như này em sợ lắm! Chị muốn làm gì em cũng được nhưng xin chị hãy thả em ra trước."

Cố Y Lạc ngây người trong mấy giây, cô nhếch môi cười nhạt khi thấy Khương Nhạc đứng ngay cạnh mình. Thì ra là thế, ả ta cố ý sắp đặt mọi chuyện.

Khương Nhạc hùng hổ bước đến đấm ngay hai cú vào mặt hai người đàn ông cao lớn kia rồi ôm chầm lấy Cố Hiểu Đồng ân cần hỏi han: "Em không sao chứ?"

Được đà ả ta sà ngay vào người Khương Nhạc, tỏ ra run rẩy kể lể: "Anh Nhạc em sợ lắm! Em đã xin lỗi chị Lạc nhiều lần rồi nhưng chị ấy vẫn không chịu tha cho em."

Khương Nhạc quay sang nhìn Cố Y Lạc bằng ánh mắt giận dữ: "Lạc à… đúng là Hiểu Đồng đã làm sai nhưng cô ấy cũng chỉ là một phút bốc đồng nên mới làm như vậy, chẳng phải cô ấy đã xin lỗi em rồi sao."

Thì ra anh đã biết rõ mọi chuyện từ lâu rồi nhưng thái độ dửng dưng này thật sự khiến cô quá đỗi thất vọng. Người mà cô đem cả thanh xuân để yêu thương nay lại trắng trợn bảo vệ người hãm hại cuộc đời cô.

"Vậy rồi ai trả tuổi xuân cho tôi? Anh sao?"- Cô cười nhạt nuốt nước mắt vào trong.

Cố Hiểu Đồng giả vờ khóc lóc: "Em đã xin lỗi chị ấy rất nhiều lần rồi mà chị ấy vẫn không chịu tha thứ cho em còn đòi cướp lấy anh nữa."

Khương Nhạc vuốt ve trên mái tóc ả: "Không có chuyện đó đâu!"

Thật sự cô chẳng biết mình nên làm gì nữa…

Cố Y Lạc cười, nụ cười giằng xé tim can, những gì anh ta nói ra đúng là quá đơn giản. Ngay từ ban đầu anh ta chưa từng nghĩ sẽ đứng lên bảo vệ cô một lần, chỉ là do cô ngốc nghếch mà hi vọng quá nhiều.

Tay chân cô mềm nhũn như thể người không xương, cô chỉ muốn ngã quỵ xuống mà khóc gào thật lớn, đây là quà gặp mặt của hai kẻ kia đặc biệt dành cho cô sau năm năm cô quay trở về sao?

Nhưng không, anh ta không hề xứng đáng với những giọt nước mắt của cô.

Cô xoay nhẹ người, tay khẽ gạt đi hàng nước mắt dư thừa, cậu con trai từ ngoài chạy vào ôm lấy cô gọi lớn: "Mẹ ơi…"

Đồng lúc đoàn người Lục Triết Tiêu cũng chậm rãi đi vào, ánh mắt phẫn nộ anh nhìn về đôi cẩu nam nữ, cái nhìn lạnh thấu tim.

Cố Y Lạc cố gắng nở nụ cười, vuốt ve mái tóc xoăn mì tôm của cậu con trai rồi bế cậu bé lên: "Bảo Bảo, chúng ta về nhà thôi."

Khoảnh khắc cô ngước mặt lên cũng là lúc khiến ánh mắt anh dừng lại, say đắm và mê say, anh vô tình bị cô gái trước mặt hút hồn. Trong ánh mắt anh khuôn mặt cô gái ấy tỏa sáng, trái tim đập lỗi một nhịp, anh đứng sững sờ cho tới lúc cô đã lướt qua.

Khuôn mặt thanh tú, thon gọn, đôi mắt ánh xanh to tròn; làn da trắng nõn mềm mại. Thực sự nét đẹp mĩ nhân.

Tiếng mắng của Lục Minh Trí mới khiến anh tỉnh mộng: "Loại đàn ông súc sinh."

Lời nói vừa dứt thì hai anh em nhà họ Lục cũng xoay lưng rời khỏi. "Anh hai đi thôi."

Lục Minh Trí bước vội lên hỏi han Cố Y Lạc: "Cô không sao chứ?"

Cố Y Lạc thần trí điên đảo nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để cậu con trai không bị hoảng loạn, cô lắc đầu nhưng không quay sang nhìn lấy một cái: "Không sao, cảm ơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play