Một khoảng trời tối mênh mông, ánh trăng soi sáng nửa khuôn mặt Chu Tuyết Sương, giọt nước mắt khẽ tuôn rơi theo luồng sáng ấy, lặng thầm rớt xuống đất.

Có những thứ một khi đã bỏ lỡ rồi sẽ không thể nào có lại được lần hai…

Bỏ lỡ là bỏ lỡ…

Không còn có lại cái gọi là cơ hội nữa.

Chu Tuyết Sương ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời, một màu đen tối mịt không trăng, không sao, nó giống với tâm trạng cô ta tại khoảnh khắc ấy.

“Cố Y Lạc… Người tự nhiên có được như cô làm sao hiểu được cảm giác mất đi rồi mới hối tiếc chứ!”

Cố Y Lạc cười nhạt, ngửa đầu nhìn bầu trời, cô chỉ tay lên một đám mây xám xịt đang chậm trôi.

“Dẫu bầu trời có tối thì mây vẫn trôi, có những thứ người ta không nói không có nghĩa là chưa từng trải. Chỉ là thời điểm khác nhau nên cơ hội cũng khác nhau, có thể nói ra được lòng mình đó cũng là một loại hạnh phúc, vì ít ra nó sẽ khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.”

Cơn gió đông xuân lành lạnh thổi tới khiến thân thể hai cô gái run run lên.

Khi Chu Tuyết Sương buông lỏng phòng bị nhất thì Cố Y Lạc nắm lấy tay kéo cô ta tiến lại bàn tiệc, thuận thế đẩy nhẹ khiến cô ta như bình hoa di động mà ngồi xuống, khi phản ứng lại thì cô ta mới nhận ra mình đã an toạ ở bàn từ lúc nào, không còn cơ hội chạy trốn.

“Cố Y Lạc… cô chơi tôi.”

Nỗi lòng Chu Tuyết Sương thốt lên như thế.

Đôi mắt sắc lẹm Chu Tuyết Sương ngước nhìn lên, Cố Y Lạc đáp lại bằng một nụ cười thâm sâu khó đoán, giọng cô không nhanh cũng không chậm.

“Đã tới đây rồi đều sẽ là khách. Tôi chỉ là không muốn người ngoài nói nhà chúng tôi không tôn trọng khách mời. Cho nên Tuyết Sương cô ráng chịu khó một chút nhé!”

“Cô…”

Lời nói tưởng như bình thường ấy của Cố Y Lạc khi đi qua tai Chu Tuyết Sương như sét đánh ngang đầu, thật chói chang và đáng ghét.

Vẻ mặt Cố Y Lạc lại vô cùng điềm tĩnh, môi thi thoảng lại mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy lực thì không hề nhẹ.

“Cô định làm gì? Sẽ giống như mấy đứa trẻ con ba xông vào đánh nhau với tôi à. Có điều tôi phải nhắc trước, chưa có loại võ nào là tôi chưa từng học qua đâu đó.”

Lời nói khiến đám người kia cũng phải bật cười.

Chu Tuyết Sương bếu môi, tuy bề ngoài tỏ ra không ưa nhưng trong đáy mắt cô ta hiện ra sự mờ nhạt dần đi của sự thù hằn, ghét bỏ thay vào đó là sự khâm phục đáng để kính nể.

“Ai thèm đánh nhau với cô chứ! Ấu trĩ.”

Từ giây phút ấy, không ai còn tỉnh táo nữa, tất cả họ đã say, bị hơi bia phập phồng đánh say, chân liêu xiêu bước, miệng không ngừng nói sảng văn.

Chỉ là mọi hiềm khích đều được rũ bỏ con người cũng tự nhiên nhẹ nhõm.

Giọng nói, tiếng cười vang vọng vào bầu trời đen mờ mịt, sự đen tối khiến họ ảo mộng nhưng không bao giờ lu mờ đi cái gọi là hạnh phúc và an yên.

Tất cả mọi người đã rời đi khỏi, Cố Y Lạc liêu xiêu đứng dậy, vập vồ tới chỗ Lục Triết Tiêu, ôm chầm lấy cổ anh, ngước đôi mắt lim dim nhìn, banh bờ môi cười, nụ cười tưởng chừng tươi tắn nhưng lại chứa đầy hiềm khích.

Cô áp đôi bàn tay nóng bỏng lên gò má lạnh tái của Lục Triết Tiêu, bị bất ngờ khiến anh hơi chột dạ, đôi chân cô nhón lên, hôn nhẹ vào bờ môi mềm quyến rũ không chút phòng bị của anh, cái hôn không sâu nhưng đủ ngọt ngào.

Mùi bia thoang thoảng hoà cùng sự thoải mái, Lục Triết Tiêu chỉ cười, chìm trong vẻ hưởng thụ.

“Lục dây xích, Lục quái thú… anh là… Lục dây xích, Lục quái thú…”

Còn chưa nói dứt lời Cố Y Lạc đã gục ngay vào lồng ngực cuồn cuộn cơ bắp của anh, cái mềm mại trên từng thớ bắp thịt ru cô say ngủ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Bất chợt Lục Triết Tiêu bật cười thành tiếng, lắc đầu trong khoảng trống không gian lờ mờ, phụ nữ lúc say đúng là khó ai đỡ nổi.

Ánh mắt anh liếc sang nhìn Bảo Bảo, vẻ mặt hai người đàn ông bất lực xen lẫn tiếng thở dài.

Hiển nhiên, chiến trường oanh liệt hậu bữa tiệc sẽ do hai người đàn ông còn tỉnh táo dọn dẹp.

Biết vậy uống say cho xong… Dọn dẹp còn mệt hơn l là người say.

Đêm khuya, mọi thứ rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh đến mê man, Lục Triết Tiêu ôm con trai vào lòng, anh muốn tự mình cảm nhận thêm một lần nữa, rằng mọi chuyện đều là sự thật, Bảo Bảo thực sự là con trai anh.

“Có phải sau này con sẽ có ba và còn cả ông bà nội rồi không?”

“Phải, từ nay sẽ có thêm người chăm sóc con rồi.”

Câu hỏi ngây ngô của một đứa trẻ lên năm khiến Lục Triết Tiêu hơi thấy chạnh lòng.

Nếu như anh có thể tìm thấy mẹ con cô ấy sớm hơn thì Bảo Bảo không phải thiếu thốn tình thương mà Cố Y Lạc cũng không phải chịu nhiều khổ sở tới vậy.

Ngọn đèn hoa kì hắt lên ánh sáng màu vàng nhạt, đôi mắt vốn đã long lanh của Bảo Bảo nay lại càng rực rỡ sắc màu, một vẻ đẹp cuốn hút và ngây thơ đến lạ.

Mấy ngày cuối năm trôi qua vội vã, ngày cuối cùng của năm người ta bận bịu và gấp gáp hơn, nhà nhà sáng rực ánh đèn đa màu, trước cửa treo câu đối đỏ, câu nói tiếng cười và cả lời chú vang vọng khắp khu phố.

Ba người nhà Lục Triết Tiêu nắm tay nhau dạo trên con phố đông đúc, tiết trời se lạnh phảng phất hơi ấm, mùi sủi cảo thơm nức, thời điểm này người ta sẽ bán đa loại sủi cảo, chờ tới khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng.

Vòm cầu Nhật Lệ rực rỡ, ánh đèn khổng tú đầy màu sắc, màu vàng ngọc thạch long lanh, màu đỏ chói chang diễm lệ, màu xanh lá toả hào quang, hay màu xanh than e ấp, nhẹ nhàng, tất cả hoà chung vào không khí tất bật và vui vẻ, sự biến mình của thời gian.

Hoa không tự nhiên đẹp, người không tự nhiên vui, phố sá không tự nhiên mà tấp nập.

Tất cả mọi người đang đếm dần tới khoảnh khắc giao thừa, cùng trông ngóng màn bắn pháo hoa toả sắc cho bầu trời đông lững lờ, xám xịt.

Không giờ không phút không giây, hàng vạn ánh mắt cùng hướng về phía thượng nguồn dòng sông Dương Tử, những đốm màu rực rỡ tung hoa trong bầu trời đen mù mịt, nhiều thứ ánh sáng phát ra rồi dần biến mất, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại.

Có lẽ nó mang ý niệm về sự luân hồi của thời gian, mọi thứ tưởng chừng như giống với ngày hôm qua, tháng qua, năm qua nhưng sự thực mọi thứ đã dừng lại ở thời điểm hôm qua, vì cái gọi là thời gian chạy.

Một năm cũ đã qua, còn có nhiều niềm tiếc nuối nhưng cũng có những kỉ niệm vui vẻ còn đọng lại đó, mãi mãi, không bao giờ rời xa.

Lục Triết Tiêu một tay bế Bảo Bảo lên cao, tay còn lại ôm lấy Cố Y Lạc, ba cái đầu chụm vào nhau, ánh mắt hướng về đám pháo hoa lộng lẫy giữa khoảng trời mênh mông, lòng thầm ước nguyện niềm hạnh phúc tại giây phút này sẽ là mãi mãi, không bao giờ chia xa.

Thời gian có thể trôi nhưng họ vẫn mãi mãi là một gia đình…

Sau này cho dù là buồn vui hay bão táp họ sẽ cùng nhau vượt qua…

Bởi vì họ là người một nhà…

Người một nhà chính là như thế.

Xung quanh họ có vô số người nhưng trái tim thì chỉ có một, cũng chỉ chứa đựng duy nhất một người và người ấy là cả thế giới mênh mông.

“Cố Y Lạc… Bây giờ, sau này, mãi mãi gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau. Cảm ơn em đã đến bên đời anh, cho anh một cuộc sống trọn vẹn.”

Cuộc sống trọn vẹn không có nghĩa nó phải hoàn mỹ và hoàn chỉnh, mà chỉ cần nơi đó có người mà mình yêu, cùng nhau đi qua những tháng ngày thăng trầm ấy, là nơi bản thân cảm thấy an yên nhất và muốn quay về nhất.

Đó chính là nhà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play