Đưa Vân Xuyên về nhà xong, Lạc Hằng lại nhắc tới cái lò nướng đóng bụi ở nhà.

"Hồi trước không nhận thì không sao, bây giờ có thể nhận được rồi nhỉ?" Lạc Hằng chạm mu bàn tay vào Vân Xuyên, "Haizz— lúc ấy lòng anh tràn ngập vui mừng, kết quả buồn lắm luôn."

Vân Xuyên cười che miệng anh lại, cho anh không nói năng bậy bạ nữa.

Lạc Hằng nắm lấy tay cậu, thừa dịp bên đường không có ai nhanh chóng hôn một lên đầu ngón tay cậu, nói tiếp: "Lúc đó anh buồn nhiều lắm ấy, đề nghị đám mây nhỏ an ủi anh."

Mắt thấy anh càng nói càng quá đáng, Vân Xuyên chạy nhanh hai bước rồi giơ tay che tai mình, dáng vẻ không thể nghe mà cũng không muốn nhìn.

Hai ngày sau, Lạc Hằng thật sự đem lò nướng tới.

Đúng lúc Tần Tranh lái xe về nhà, hai người đụng mặt dưới lầu.

Tần Tranh nghe nói cái lò nướng này là cho gia đình họ thì lập tức bảo: "Không cần không cần, nhà chúng ta không cần dùng thứ này."

Lạc Hằng đáp: "Vân Xuyên đã đồng ý nhận rồi mà."

Biểu cảm chân thành tha thiết mang theo một chút thành khẩn, thật sự làm người khác không có cách nào từ chối.

Vì thế, Tần Tranh giúp Lạc Hằng, hai người cùng đem cái lò nướng này lên tầng 5.

Vân Xuyên cũng không biết đêm nay anh muốn tới, giờ phút này cậu rất vui mừng.

Sáng hôm nay cậu còn nói với Vân Vân là nếu trong nhà có lò nướng thì tốt rồi, bọn họ có thể nướng bánh quy ở nhà.

Vân Vân rõ ràng đã nghĩ đến chuyện này, trên mặt cũng xuất hiện sự vui vẻ như Vân Xuyên.

Lạc Hằng nhìn hai mẹ con cười. Nói đến đây, diện mạo Vân Xuyên không hoàn toàn giống Vân Vân hay Tần Tranh, mắt mũi miệng không có cái nào cực kỳ giống cả, nhưng phong thái của gia đình này cực kỳ giống nhau, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười không khác tẹo nào.

"Cháu đi nhé, cháu thuận đường tới đây đưa đồ, đây là tiệc hằng năm..."

Lạc Hằng còn chưa nói xong đã bị Tần Tranh cắt ngang: "Tiểu Xuyên, ba gặp Tiểu Lạc ở dưới lầu, cậu ấy nhất quyết phải đưa cái này cho con. Vậy này quý giá quá, ba cảm thấy chúng ta không thể cứ thế nhận được."

Dứt lời, hai mẹ con Vân Xuyên không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm thất vọng.

Tần Tranh: "..."

Lạc Hằng vội vàng xua tay, "Không quý giá không quý giá, may mắn trúng được trong tiệc hằng năm thôi, nhận đi, nhận đi mà."

Lúc nói chuyện, Vân Xuyên lén bê lò nướng vào phòng bếp. Lò nướng quá nặng khiến bước chân cậu xiêu vẹo, còn tông phải cửa phòng bếp cái rầm. Cậu không nghe được, tiếng động này ngược lại làm Tần Tranh với Lạc Hằng hoảng sợ.

Tần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Thôi được rồi, dù sao là đồ cho con thì đều do con quyết định. Cơ mà nhận rồi phải cảm ơn người ta."

Vân Xuyên nghe lời gật đầu: [Em đưa anh xuống lầu nhé!]

Lạc Hằng ở trước mặt Tần Tranh thì ra vẻ cực kỳ ổn trọng trưởng thành, đối mặt Vân Xuyên lại trở nên xấu xa. Anh đẩy Vân Xuyên ngồi lên ghế sau xe, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, ấn bờ vai cậu đòi thù lao.

"Em tính cảm ơn anh thế nào đây?" Lạc Hằng hỏi.

Vân Xuyên làm một ký hiệu, đánh chữ: [Dạy anh một câu ngôn ngữ ký hiệu nè, cái này là "Cảm ơn" đó.]

"Em chỉ như thế là xong rồi hả?" Lạc Hằng nắm tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình, không thành thật gãi lòng bàn tay cậu, "Không làm gì đó ư?"

Vân Xuyên cảm thấy không ổn nên muốn che miệng anh nhưng tay vẫn bị anh nắm chặt, gỡ ra không được, đành trơ mắt nhìn Lạc Hằng tiếp tục nói nhăng nói cuội.

"Em không có hành động thế này thế kia thế nọ thì anh sẽ không nhận lời cảm ơn của em."

Vân Xuyên bị anh nói tới mức tai nóng lên, biết Lạc Hằng muốn "Cảm ơn" như nào, nhưng mà ngại chết đi được. Cậu rối rắm cả buổi mới hạ quyết tâm thò lại gần dán lên mặt Lạc Hằng.

Dù sao cũng là ở bên đường nên không thể làm quá, Lạc Hằng chỉ có thể vuốt ve cậu, xem như miễn cưỡng vừa lòng với loại hình cảm ơn này.

Ngón tay Vân Xuyên run rẩy nắm lấy anh để anh dừng lại, cậu bị bắt nạt đến mắt phiếm hồng, dựa trán vào ghế trước nhỏ tiếng thở dốc.

Lạc Hằng cũng không định lăn lộn cậu ngay bây giờ, sau khi buông tay lại xoa đầu cậu, rồi giúp cậu lau mồ hôi trên chóp mũi.

[...] Vân Xuyên dùng ngón tay mềm nhũn đẩy anh, lấy di động ra khó khăn gõ chữ, [Tránh ra.]

Lạc Hằng cười kéo cậu ngồi dựa về sau xong, cuối cùng cũng không động tay động chân nữa.

Bọn họ ngồi trông xe chốc lát, chờ mặt hết đỏ, Vân Xuyên bảo: [Vốn định cảm ơn bằng thứ khác, bây giờ không còn nữa rồi! (Đám mây nhỏ quở trách)]

"..." Lạc Hằng nhanh tay giữ cậu lại không cho cậu xuống xe, "Ơ kìa, gì cơ, thứ gì thế? Cho anh xem đi."

Vân Xuyên mím môi, tự cho là bản thân hung dữ: [Mất rồi! Vì hành vi xấu xa vừa rồi của anh đó!]

Lạc Hằng kéo tay cậu về bên mình, vội vàng dỗ dành: "Anh sai rồi anh sai rồi, anh biết sai rồi mà chủ tiệm Vân Xuyên ơi. Cảm ơn bằng thứ khác sao? Nhanh nhanh nhanh, cho anh đi, anh cầu xin em luôn đấy được chưa?"

Vân Xuyên nhìn chằm chằm anh một hồi, lại cười. Cậu ngoắc ngoắc ngón tay với Lạc Hằng, ý bảo anh lại đây, sau đó tìm một cây bút máy trong túi của Lạc Hằng.

Lạc Hằng sáng tỏ Vân Xuyên muốn làm cái gì. Anh vén áo sơ mi của mình lên rồi vươn cổ tay trái qua, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Vân Xuyên xuất hiện vẻ tán thưởng.

Chỉ thấy Vân Xuyên rút nắp bút ra, cúi đầu tô tô vẽ vẽ trên cổ tay anh.

Ngòi bút lướt qua làn da hơi nhột, Vân Xuyên lại cách rất gần, hơi thở theo cái cúi đầu của cậu phả vào khiến cả tay lẫn tim Lạc Hằng đều ngứa.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà vươn tay gãi gãi cằm cậu.

Vân Xuyên ngẩng đầu, bấm vào nhãn dán "Anh ngoan ngoãn một chút", rồi cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Tốc độ tay của cậu rất nhanh, một hình vẽ nhanh chóng được hoàn thành bởi mấy nét bút đơn giản. Cậu cất bút, bĩu môi với Lạc Hằng.

Lạc Hằng vừa cúi đầu đã thấy—

Một trái tim siêu to bự đang ép tới đám mây nhỏ, ép đến mức nó ngã ngửa ra đấy, mặt còn bị biến dạng.

"!" Lạc Hằng nhớ lại, "Đây là..."

Vân Xuyên đắc ý lắc lắc di động, hình dán sau lưng di động là một nửa của bức vẽ này.

Lần đầu tiên Lạc Hằng nhìn thấy hình dán đó là vào hôm mấy gã côn đồ đến Hoả Thiếu Vân gây sự.

Hình dán kia là một đám mây nhỏ đẩy trái tim cực kỳ lớn ra ngoài. Khi đó, Lạc Hằng còn chưa định nói tâm ý của mình cho Vân Xuyên, chỉ đành đoán lung tung trong lòng, nửa còn lại của nó nhất định là đám mây nhỏ khác bị trái tim ấy đập cho choáng váng. Không hề có ai hay biết, Lạc Hằng đã từng lén hâm mộ người có thể dùng đôi nhãn dán này với Vân Xuyên.

Nửa nhãn dán trong tưởng tượng của anh biến thành thật, anh cũng thật sự trở thành người có thể cùng dùng nó với Vân Xuyên.

Anh nhìn vẻ mặt cầu khen ngợi của người nọ, vẫn nhịn không nổi mà sáp lại gần hôn một cái.

Vân Xuyên hốt hoảng nhìn trái ngó phải, phát hiện cửa sổ xe đều dán màng chống nhìn trộm mới yên lòng. Cậu hỏi: [Đẹp không?]

Lạc Hằng gật đầu, "Đẹp."

Vân Xuyên vừa lòng cười híp cả mắt.

"Anh biết ngay mà, nửa còn lại của nhãn dán kia sẽ như thế này," Lạc Hằng vuốt ve mặt cậu, cười cực kỳ dịu dàng, "Anh biết mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play