Rõ ràng một giây trước mới cảm thấy có khả năng cả đời này cũng không thể gặp lại nhau, sau đó người thương nhớ đã lâu cứ vậy xuất hiện ngay trước mắt.
Vân Vân chôn mặt vào đầu gối, nước mắt không ngừng rơi xuống. Bà ấy không thể nói, không hiểu được làm thế nào để bộc lộ cảm xúc trong lòng, bà chỉ có thể ôm chặt đầu gối của mình, nghẹn ngào phát ra vài tiếng nức nở.
Vân Xuyên đứng cách đó không xa, trốn sau lưng Lạc Hằng lau nước mắt xong mới chần chừ đi tới bên cạnh cha mẹ.
Khi trước cảm thấy hai người vóc dáng cao lớn như vậy, bây giờ xem ra lại không khác mình bao nhiêu, thậm chí cậu đã sớm cao hơn mẹ...
Cậu ấn vào khoang mũi chua xót, chen vào giữa cha mẹ như khi còn bé đã làm vô số lần, một tay nắm lấy Vân Vân, một tay kéo Tần Tranh.
Tần Tranh im lặng hồi lâu. Trong lòng đè nén quá nhiều tâm sự nên không biết nói từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nghiêng đầu lau khóe mắt.
Ông cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình, dùng tay kia vuốt tóc Vân Xuyên.
"Vân Xuyên đã lớn đến thế rồi..."
Vân Xuyên gật gật đầu, làm động tác "Đúng vậy".
Tần Tranh lại nói: "Tốt quá."
Hai chữ vô cùng đơn giản lại làm hốc mắt Vân Xuyên nóng lên.
Cậu nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, không muốn để ba mẹ nhìn thấy nước mắt của mình. Nhưng nó không chịu nghe lời, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.
Cậu lau rồi lại lau, ngược lại càng khiến mặt mình thêm ướt...
Cuối cùng, người thoát khỏi bi thương và vui sướng khi gặp lại nhau trước vẫn là Tần Tranh. Ông kéo Vân Vân, lại vỗ vỗ cánh tay Vân Xuyên, tỉ mỉ xem xét hai người từ đầu tới chân một lượt.
Sau một lúc lâu, ông mới đỏ mắt gật đầu, lặp lại lần nữa.
"Thật tốt, đã lớn như vậy rồi, thật tốt."
*
Một nhà ba người bình phục lại tâm tình, Tần Tranh nói với Vân Xuyên: "Vân Xuyên, con về phòng mình trước đi, ba muốn nói mấy câu với mẹ con."
Vân Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu đi hai bước lại quay đầu nhìn hai người.
Tần Tranh cũng đang nhìn cậu chăm chú.
Ông già rồi, Vân Xuyên lại lần nữa nhận ra điều này. Trong 6 năm này, Tần Tranh từ một siêu nhân không có gì không làm được trong ấn tượng của cậu, biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.
Ông không hề xuất chúng, không hề cường tráng, chỉ có ánh mắt đong đầy tình yêu và ấm áp nhìn về phía cậu chưa bao giờ thay đổi.
Vân Xuyên lau mặt, mím môi gật đầu với ông.
Sau đó, cậu nhìn thấy ba nở một nụ cười mỉm nhợt nhạt.
*
Trở lại phòng ngủ của mình Vân Xuyên nhìn thấy Lạc Hằng đứng ở cửa phòng, ý đồ muốn hợp thành một thể với nơi đó, hạ thấp sự tồn tại.
[...] Vân Xuyên gãi đầu, ngượng ngùng cười, [Ngại quá, để anh chờ lâu như vậy.]
Tần Tranh tìm tới, Lạc Hằng vừa hay ở trong tiệm, sau đó không biết làm như thế nào, nên theo cậu cùng trở về nhà..
Đôi mắt Vân Xuyên còn hồng, hơi xấu hổ khi cho anh thấy dáng vẻ thế này của mình, vội vàng đẩy mạnh người vào trong, khoá cửa phòng lại.
Cậu dụi dụi mắt, gõ mấy chữ.
[Ôi chà, mất mặt ghê... Sao cứ mỗi lần tôi khóc đều bị anh bắt gặp vậy nhỉ.]
*
Lần thứ hai bước vào phòng ngủ này, Lạc Hằng quen cửa quen nẻo ngồi xuống cạnh bàn.
Lần trước tới chưa thưởng thức phòng ngủ Vân Xuyên đàng hoàng.
Chẳng qua vừa mới nhìn lướt sơ lược, Lạc Hằng đã cười.
Phòng ngủ của Vân Xuyên, quả thật có thể làm một phòng triển lãm chủ đề đám mây đấy.
Khăn trải giường là trời xanh mây trắng, trên bọc gối vẽ một đám mây đang tưới hoa, trên chăn là đám mây đang làm việc.
Trên bàn sách bày mấy con thú bông đám mây, xem ra tất cả đều là Vân Xuyên tự thiết kế.
[...] Vân Xuyên chậm chạp nhận ra, hai bước chạy tới cất thú bông vào lồng ngực mình, vội giải thích, [Cũng là sản phẩm do rảnh rỗi thôi, cảm giác chất lượng không tốt lắm nên không bày ra...]
Lạc Hằng cướp lấy thú bông từ trong lồng ngực cậu ra rồi nhìn kĩ, mặc cho Vân Xuyên ở phía sau đòi thế nào cũng không trả lại cậu.
"Nhìn sơ qua không đẹp lắm," Lạc Hằng giả vờ nhận xét, "Cái vẻ mặt này không đáng yêu tẹo nào."
Anh bỗng nhiên xoay người, ôm Vân Xuyên không hề phòng bị vào lồng ngực, còn làm dáng vẻ so sánh vẻ mặt của Vân Xuyên với vẻ mặt của thú bông hình đám mây, nói: "Đám mây không đáng yêu là mất đi bản chất của nó rồi!"
Vân Xuyên bị ôm chặt tựa như mèo bị nhéo sau cổ, mất năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho Lạc Hằng xoa nắn.
Sau đó, Vân Xuyên vất vả lắm mới lấy lại được thú bông của mình, muốn ném lên trên bàn lại không cẩn thận đụng phải ly nước trên đấy.
Vân Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nó, biểu cảm đứng đắn giáo dục Lạc Hằng: [Không thể làm ồn, ba tôi có thể nghe được, ồn ào thì ông sẽ biết đó.]
Sau đó còn nhấn vào nhãn dán đám mây nhỏ đe doạ.
Một hàng chữ đơn giản thế mà lại có tác dụng, Lạc Hằng thành thật yên lặng ngồi trên ghế, không nghịch nữa.
Chẳng qua Lạc Hằng ngoan ngoãn, Vân Xuyên lại ngồi không yên.
Ở chung một thời gian dài, Lạc Hằng phát hiện Vân Xuyên có vài thói quen nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Tựa như lúc này, cậu ghé tai vào cửa, lỗ tai áp sát lên ván cửa, dường như muốn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nghe rất nghiêm túc, biểu cảm trên mặt không chút qua loa, ai không biết chắc còn cho rằng cậu có thể nghe được thật.
Lại qua vài phút, Vân Xuyên hình như mỏi rồi, xoay người, đổi sang lỗ tai bên kia tiếp tục nghe trộm.
Lạc Hằng không điều khiển được khóe miệng.
Anh đứng dậy đi đến phía sau Vân Xuyên, anh lo mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa phải cậu, trước khi cách cậu quá gần, anh vươn tay chạm vào tóc cậu.
Vân Xuyên khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Bấy giờ Lạc Hằng mới ghé sát vào, hỏi: "Đang làm gì đấy?"
Vân Xuyên nghiêm túc đánh chữ: [Đang nghe lén bọn họ nói chuyện đó! Có chuyện gì mà không thể nói cho tôi chứ? Còn muốn bí mật tâm sự với nhau, quá đáng!]
Lạc Hằng: "Vậy em nghe được gì rồi?"
Vân Xuyên vuốt cằm, bày ra bộ dáng im lặng suy nghĩ, sau đó lại khoa trương thở dài. Cậu chỉ chỉ lỗ tai mình rồi lắc lắc tay, ý bảo lỗ tai cậu không nghe được.
Lạc Hằng lại bị chọc cười.
[Ấy, đúng rồi!] Vân Xuyên nhanh nhẹn kéo Lạc Hằng đến cạnh mình, để anh học theo mình sát vào cửa, ngón tay gõ chữ lạch cạch, [Anh có thể nghe được! Anh nghe giúp tôi xem bọn họ đang nói gì!]
Lạc Hằng gian nan thoát khỏi móng vuốt của cậu, nói: "Sao tôi lại muốn nghe họ nói gì chứ? Người lớn nói chuyện, trẻ con như em không cần lo đâu."
Lạc Hằng sợ Tần Tranh sẽ nghe được anh đang nói chuyện, anh không thể không nhỏ giọng, "Bây giờ nhé, dù là em thì cũng chỉ là bóng đèn đối với bọn họ mà thôi."
Vân Xuyên không phục chọc chọc bờ vai anh, sau đó tai cậu bị Lạc Hằng bịt kín.
"Vậy mà còn nghe lén cha mẹ nói chuyện, để tôi thay họ dạy dỗ đám mây nhỏ không ngoan này."
Lạc Hằng dùng hai tay bịt tai Vân Xuyên.
Tay anh quá lớn, hai tay kết hợp gần như bao bọc cả khuôn mặt Vân Xuyên.
Không khí đùa giỡn nhẹ nhàng ban đầu đột nhiên trở nên mờ ám, Lạc Hằng thậm chí còn cảm giác được vành tai bên dưới tay mình từ từ nóng lên.
Tai Vân Xuyên thật sự rất dễ ửng đỏ, làn da cậu hơi mỏng, trông như chạm vào một chút lập tức để lại dấu vết.
Như muốn thử nghiệm một chút có phải như vậy hay không, Lạc Hằng dùng ngón cái cọ qua khoé miệng Vân Xuyên, quả nhiên nhìn thấy nơi ngón tay ấn qua để lại một vệt đỏ nhỏ.
Vân Xuyên vẫn hoảng loạn né tránh như mấy lần trước, cậu hé miệng thở dốc, quay đầu đi tránh tay Lạc Hằng.
Chỉ là căn phòng này lớn như vậy, Vân Xuyên chắc chắn trốn không thoát, động tác tránh né của cậu ngước lại còn làm ngón tay Lạc Hằng lướt qua đôi môi hơi tách ra của mình.
Ngón cái dính một chút nước bọt, ở trên ngón tay vừa nóng vừa lạnh.
Lạc Hằng buông Vân Xuyên ra, dùng hai ngón tay vân vê chút nước bọt này. Ánh mắt anh nhìn Vân Xuyên tối tăm u ám, mang theo chút yêu thương nhưng đủ để cả đồng cỏ bốc cháy.
Anh ôm lấy eo Vân Xuyên, lại hôn lên lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT