Trên đường trở về bọn họ chia ra ngồi hai chiếc xe, nhóm luật sư đi một chiếc về thẳng công ty, Lạc Hằng dẫn theo Vân Xuyên ngồi trên Cayenne của mình.

Trong đầu Lạc Hằng còn đang nghĩ về lời nói vừa rồi của cảnh sát kia, nhưng Vân Xuyên không để ở trong lòng, cậu quan tâm Lạc Hằng có bị thương không hơn.

Nhưng mà đoạn đường từ đồn công an về Hỏa Thiếu Vân ngắn quá đi mất. Vân Xuyên còn chưa kịp cẩn thận quan sát xem Lạc Hằng rốt cuộc có bị thương ở đâu không thì xe đã dừng.

Vân Xuyên bước xuống xe, hoảng loạn kéo Lạc Hằng chạy vào tiệm.

Lạc Hằng giúp cậu kéo cửa cuốn bên ngoài, hai người cùng nhau đi vào.

Vân Xuyên vừa gõ chữ vừa pha cà phê cho anh, hai tay vô cùng bận bịu.

[Rẽ phải ở cuối con đường này cuối sẽ có một tiệm thuốc, anh muốn mua một chai Povidone (thuốc đỏ) hay băng cá nhân không? Anh thật sự không bị thương sao?]

Lạc Hằng nghĩ thầm, vết thương có thể nhìn thấy hẳn là không có, nhưng mà có thể nói ra là mình đánh người đến mức nắm tay hơi đau à…

Cuối cùng vẫn muốn giữ lại ấn tượng đáng tin cậy ở trong lòng Vân Xuyên, Lạc Hằng lắc đầu, cũng không muốn để cậu bận thêm, nói: “Thật sự không sao mà, nãy giờ cậu hỏi rất nhiều lần rồi.”

Dứt lời, anh mở lòng bàn tay ra đặt trước mặt Vân Xuyên, “Cậu nhìn đi, thật sự không có gì hết.”

Vân Xuyên buông cái ly trong tay, bước tới chỗ Lạc Hằng nhìn tay anh.

Đúng thật là không có bị thương ngoài da, nhưng mu bàn tay lại có chút sưng đỏ.

Vân Xuyên cẩn thận duỗi tay chạm chạm vào mu bàn tay anh, đầu ngón tay trắng muốt còn mang theo chút lạnh lẽo của cà phê đá đặt trên chỗ sưng đỏ, hơi lạnh chạm vào nơi đang nóng lên, rất thoải mái.

Lạc Hằng cúi đầu nhìn nơi đó, cảm thấy hương cà phê bốc lên từ đôi tay kia đang chui vào trái tim mình.

[Lạc Hằng, rốt cuộc là vì sao vậy?] Vân Xuyên đưa di động qua, [Bọn họ đã nói gì mà làm anh tức giận đến vậy?]

Lạc Hằng không trả lời.

Vân Xuyên nghĩ nghĩ, lại cúi đầu gõ mấy chữ, [Có phải bọn họ nói gì về tôi không? Kiểu như vừa câm vừa điếc các thứ.]

Lạc Hằng đọc mấy chữ này, khoé miệng giật giật.

Trước khi anh mở miệng trả lời, Vân Xuyên lại tiếp tục: [Tôi không để bụng chuyện đó, anh cũng không cần để trong lòng. Hơn nữa lời bọn họ nói cũng là sự thật…]

Vân Xuyên còn chưa gõ xong, di động đã bị Lạc Hằng lấy đi, còn rất cứng nhắc mà thay đổi đề tài: “Haizz, vừa nãy, lúc ở đồn công an ấy, mấy cử chỉ của cậu có nghĩa là gì thế?”

Đề tài đột nhiên bị thay đổi làm Vân Xuyên khó hiểu nghiêng đầu, sững sờ hai giây rồi ngượng ngùng cười, [Lúc ấy quá sốt ruột nên không nhận ra.]

Lạc Hằng nói: “Nghĩ lại cũng đúng, đối với cậu mà nói thì chắc chắn thủ ngữ vẫn tiện hơn nhiều so với đánh chữ nhỉ? Chi bằng…”

Hai tay Lạc Hằng chống lên lưng ghế sô pha phía sau, kéo dài giọng nói, “Chi bằng cậu dạy tôi một chút? Nhìn cậu cứ gõ chữ như thế mà mệt thay ấy.”

Vân Xuyên chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được Lạc Hằng đang đánh trống lảng.

[Lạc Hằng, anh không cần nói sang chuyện khác.] Vân Xuyên nghiêm túc viết, [Chuyện hôm nay, nhỡ đâu anh không phải nhân viên của Thiên Mậu, hay anh tìm không ra luật sư ưu tú để giúp đỡ mình thì phải làm sao bây giờ? Mấy người kia không dễ chọc, nếu dây vào bọn họ, chào đón anh sau này sẽ là phiền phức không dứt. Nếu bọn họ thật sự nói gì chọc tới anh làm anh không vui, anh trút giận sao cũng được. Nhưng nếu chỉ vì bọn họ nói tôi điếc hay câm gì đấy thì thật sự không cần thiết.]

Lạc Hằng nhìn mấy hàng chữ này, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Anh thu lại cánh tay đang dựa vào sô pha, ngồi thẳng lưng.

Vẻ mặt anh phức tạp nhìn qua Vân Xuyên.

Nếu muốn, đương nhiên anh sẽ có cách che giấu, Lạc Hằng có thể lập tức nghĩ ra mười cái lý do, hai mươi cái lý do cho sự việc vừa xảy ra.

Nhưng anh không nghĩ vậy. Không định che giấu, rồi lại không biết nên thừa nhận hay không.

Lạc Hằng hơi quay đầu tránh đi ánh mắt của Vân Xuyên, lại một lần nữa đổi chủ đề, anh nói: “Vân Xuyên, khẩu ngữ học thế nào vậy? Cậu có lúc nào đoán sai không? Có phải rất khó không.”

Lại cứng nhắc đổi chủ đề như thế, vẻ mặt Vân Xuyên càng thêm nghi hoặc. Cậu nhìn Lạc Hằng, thật sự không rõ Lạc Hằng hôm nay vì sao anh cứ nhiều lần không chịu thẳng thắn trả lời cậu.

Cậu không biết trong lòng Lạc Hằng đang rối rắm cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy mình lại gây phiền toái cho người khác, cậu chỉ cảm thấy chuyện này không cần phải thế, về sau tốt nhất là không xảy ra lần nữa.

Cậu nhìn chằm chằm Lạc Hằng trong chốc lát, đôi mắt tròn xoe đen láy chỉ chứa một mình Lạc Hằng.

Qua hồi lâu cậu mới cúi đầu gõ chữ. Lúc này cậu gõ rất chậm, tựa hồ mỗi chữ đều suy xét thật lâu.

Cậu viết: [Lạc Hằng, anh vẫn luôn không chịu trả lời tôi, tôi có thể nghĩ rằng tôi đoán đúng rồi không? Tôi muốn nói là, thật ra người khác hình dung và nhìn nhận tôi như thế nào đều không quan trọng. Tôi đã sớm quen rồi, anh cũng không cần để ý đâu…]

Sau đó, Lạc Hằng trực tiếp cướp lấy di động của cậu, ném lên đệm sô pha phía sau.

Vân Xuyên nhìn đồ vật màu bạc nảy lên hai cái rồi rơi vào khe hở sô pha, cậu chớp chớp mắt, khó hiểu đến mức không khép mồm được.

“Tôi không trả lời vấn đề cậu hỏi là vì tôi không định nói cho cậu.” Lạc Hằng chậm rãi nói, đảm bảo Vân Xuyên có thể thấy rõ ràng mỗi một chữ mình phát ra, “Nhưng nếu cậu cứ cố chấp hỏi, thế thì cho cậu biết cũng chẳng sao.”

Rõ ràng cậu không có cách nào nghe được ngữ khí của Lạc Hằng, Vân Xuyên lại bất giác khẩn trương. Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt lặng lẽ rời khỏi người đối diện.

Chỉ là chưa kịp né tránh quá xa đã bị Lạc Hằng xoay trở lại— bàn tay người nọ đặt bên cạnh lỗ tai cậu, hơi dùng sức cố định đầu của cậu khiến cậu không thể tránh thoát.

“Người khác hình dung, nhìn nhận em như thế nào, em đương nhiên có thể cảm thấy không quan trọng. Nhưng tôi thì không, tôi không thể cảm thấy nó không quan trọng, người khác nói những lời đó về em, tôi không thể nghe được mà mặc kệ, không thể coi như không nghe thấy.” Lạc Hằng nói, “Tôi không quản mọi người được, nhưng ít ra lúc có tôi ở đó, dù là ai cũng không thể nghị luận gì về em.”

Vân Xuyên há miệng, lại phát ra âm thanh như tiếng thở hổn hển. Trong tay trống không, không thể dùng di động bày tỏ lời mình muốn nói, khoa tay múa chân vài cái thì nhớ ra Lạc Hằng không hiểu.

Cậu có chút sốt ruột, duỗi tay nắm lấy cổ tay Lạc Hằng, muốn anh buông mình ra.

Nhưng mà…

Đôi tay kia vẫn lạnh như cũ, không biết có phải do cả ngày đắm mình trong hạt cà phê hay không, Lạc Hằng cứ cảm thấy trên người cậu thoang thoảng mùi của hạt cà phê. Anh dùng tay còn lại nắm lấy tay Vân Xuyên, cúi đầu chạm môi vào mặt trong cổ tay của cậu.

Cũng là lúc này anh mới phát hiện ngón tay của Vân Xuyên hơi đỏ, chắc là do vừa rồi kéo cửa cuốn quá vội.

Rõ ràng mình cũng là người dễ bị xây xát, nhưng vẫn quan tâm Lạc Hằng có bị thương hay không.

Lạc Hằng thoáng dùng sức, kéo đôi tay kia vào lồng ngực.

Sau đó, anh sáp lại gần trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Xuyên.

Nụ hôn này cuối cùng cũng ngừng ở khoé miệng Vân Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play