Mấy ngày cuối tháng tư nhanh chóng lướt qua, trong nháy mắt, tiệc hằng năm của tập đoàn Thiên Mậu được tổ chức cực kỳ sang trọng.
Vân Xuyên không phải nhân viên của Thiên Mậu, đương nhiên không có hứng thú gì với tiệc hằng năm đấy, chỉ là đêm đó nhìn thấy mấy vị khách của tiệm nói về chuyện này.
Là sinh viên năm ba ở đại học gần đây, mắt thấy khai giảng xong phải đi tìm công việc, tất nhiên sẽ quan tâm tới doanh nghiệp lớn như Thiên Mậu. Mấy người đó xì xào nói về quá khứ của Thiên Mậu, Vân Xuyên dựa vào quầy thu ngân, hào hứng “Lắng nghe”.
Trong lúc ấy, Lạc Hằng đang ở trong hội trường tiệc, nhìn di động.
Anh có hơi ngạc nhiên, cái lò nướng mà mình mua vẫn chưa giao đến.
Anh có cách làm phòng Hành chính thêm vào danh sách quà tặng năm nay một cái lò nướng, nhưng thật sự không có cách nào giành được nó— nói cách khác, cái lò nướng trong tiệc hằng năm này chỉ để ngụy trang, chỉ tồn tại để lừa gạt Vân Xuyên, anh sẽ nói với cậu mình vừa hay trúng thưởng lò nướng, có thể tặng cậu.
Sau đó đưa ra là cái khác mình đã mua.
Lo lắng vừa chuẩn bị đã bại lộ, Lạc Hằng cố ý tính thời gian, mấy ngày cuối cùng mới chốt đơn, nhưng mà không ngờ tới bọn họ lại chậm trễ như vậy.
Vốn định ngày mai sẽ đưa qua.
Lạc Hằng từng tra thử, cái lò nướng này có thể liên kết với điện thoại, sau khi nấu xong, ứng dụng trên di động sẽ rung lên nhắc nhở, thích hợp cho người không nghe được nhưng luôn cầm di động mọi lúc như Vân Xuyên.
Nghĩ đến việc này, Lạc Hằng có chút ngồi không yên.
Thật muốn nhanh chóng nhận được lò nướng tặng cho cậu ấy, Lạc Hằng nghĩ, không biết lần này Vân Xuyên sẽ vẽ cái gì đáng yêu cảm ơn anh.
*
Nhưng mà khi đưa lò nướng đến, phản ứng của Vân Xuyên lại không phải kinh ngạc, vui mừng như Lạc Hằng tưởng tượng.
[Đây là… Lò nướng?] Vân Xuyên do dự hỏi.
“À, đúng rồi, là lò nướng.” Lạc Hằng mở cốp xe cho cậu xem, giải thích, “Là phần thưởng cho giải đặc biệt của công ty bọn tôi, không ngờ được tôi thật sự trúng thưởng.”
Lạc Hằng chỉ lo nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt rối rắm của Vân Xuyên.
“Hôm đó nhìn thấy danh sách quà tặng, tôi thuận miệng nói một chút, hy vọng có thể có được nó, không ngờ lại trúng thật.” Lạc Hằng tiếp tục trợn mắt nói dối, “Dù sao nhà tôi cũng có một cái mà còn không thèm dùng, cậu cần thì cứ lấy, để cho tôi cũng lãng phí.”
Công việc bình thường Lạc tổng của Thiên Mậu làm chính là đối ngoại giao lưu, anh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, không ai rõ hơn anh trường hợp nào phải dùng dáng vẻ gì để lên tiếng.
Trước đó anh còn chuẩn bị một hồi, cố gắng khiến câu chuyện mình bịa ra “Lò nướng trúng thưởng trong tiệc hằng năm nhưng không dùng, nên tặng cho Vân Xuyên” trở nên đáng tin, nhìn không ra chút sơ hở.
Lạc Hằng càng nói càng vui vẻ: “Tôi giúp cậu bê về, lò nướng tuy rằng không nặng, nhưng một mình cậu ôm về rất phiền phức. Chừng nào cậu đóng cửa? Tôi chờ cậu một chút cũng được.”
Lạc Hằng vẫn tự quyết định như cũ. Anh đóng cốp xe lại, bộ dáng như định đi vào Hỏa Thiếu Vân nghỉ ngơi chốc lát.
Hoàn toàn quên mất chuyện phải hỏi Vân Xuyên có nguyện ý nhận ý tốt đó hay không.
Rõ ràng là Vân Xuyên không muốn.
[Cảm ơn anh nha, Lạc Hằng. Nhưng mà…] Vân Xuyên ngừng lại ở ba dấu chấm.
Thẳng đến lúc này Lạc Hằng mới nhận ra, dường như từ nãy, người bên cạnh không hề lộ ra chút cảm xúc vui mừng hay háo hức nào.
Cậu vẫn luôn im lặng— loại im lặng này không phải do Vân Xuyên không nói được, cậu im lặng là đang tự hỏi làm thế nào để từ chối Lạc Hằng.
Nhiệt tình vui sướng lúc trước như cục đá rơi vào nước ấm, nháy mắt bị hoà tan.
Lúc này Lạc Hằng thầm nghĩ, may mắn Vân Xuyên không nghe được.
Anh thật sự không thể khống chế ngữ khí, không có cách nào khống chế cảm xúc đột ngột đi xuống.
Vân Xuyên ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Cậu nắm chặt di động, nghiêm túc gõ chữ.
[Lạc Hằng, cái lò nướng này, tôi không thể nhận.]
“Vì sao không thể nhận?” Lạc Hằng hỏi.
Vân Xuyên lại không có trả lời thẳng thắn vấn đề đó, cậu chỉ bảo: [Anh giúp tôi rất nhiều.]
Lạc Hằng: “Lần trước hình như đã từng nói rồi, ngoại trừ việc tôi sửa vòng tay cho cậu ra thì không giúp được gì, không phải sao.”
Vân Xuyên nhíu nhẹ lông mày, lại viết: [Không phải ý đó. Tấm lòng của anh tôi cảm nhận được, cảm ơn anh, nhưng lò nướng… tôi không thể nhận nó. Tôi không thể cứ luôn nhận ý tốt của anh như vậy.]
Bọn họ cứ thế đứng ngoài cửa Hỏa Thiếu Vân, ai cũng không có ý muốn vào trong nói chuyện.
Ba giờ chiều, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào đỉnh đầu hai người, tạo thành hai cái bóng nho nhỏ hình tròn.
Sau đó có khách hàng ghé đến, Vân Xuyên thấy người nọ nghi hoặc nhìn bọn họ, cậu quay đầu lại nhìn Lạc Hằng, nhanh chóng đánh một câu: [Xin lỗi, tôi phải đi tiếp khách, anh chờ tôi chút nhé!]
Rồi vội vàng đi vào tiệm.
Lạc Hằng bình tĩnh lại hai giây, vào xe tắt máy, cũng đi vào cửa tiệm.
Sau khi thấy anh bước đến, Vân Xuyên hơi hoảng loạn nhìn anh, lại vội vàng cúi đầu pha cà phê.
Vị khách này mua tận bốn ly Latte, Vân Xuyên có chút luống cuống tay chân. Chờ đến lúc vị khách này rời đi, trong tiệm không còn ai khác, cậu mới rửa tay sạch sẽ, do dự tới ngồi xuống bên cạnh Lạc Hằng.
Đầu tiên vẫn là cảm ơn: [Cảm ơn anh nha, nhận được lò nướng còn nghĩ cho tôi. Nhưng mà…]
Vân Xuyên gãi đầu, không biết có phải cảm giác được Lạc Hằng không vui hay không, thật cẩn thận gõ ra: [Nhưng mà tôi không thể nhận, tôi cảm thấy nó quá quý giá.]
Lạc Hằng cứng đờ mà lặp lại: “Phần thưởng bốc thăm được, không có gì quý quá.”
Dường như lo lắng Vân Xuyên hoài nghi, anh lặp lại từ mấu chốt: “Là quà tặng của tiệc hằng năm.”
Lời này không biết làm Vân Xuyên sinh ra nghi hoặc chỗ nào, cậu nghiêng nghiêng đầu, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng cậu rất nhanh đã vứt bỏ suy nghĩ đó, tiếp tục viết: [Tôi biết, cho dù là đồ miễn phí thì cũng là của anh. Ý tôi là…]
Vân Xuyên buồn rầu suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ được từ ngữ hợp lý để hoàn thành câu này.
Cuối cùng cậu đành từ bỏ, [Tôi thật sự không thể nhận, Lạc Hằng, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Lò nướng cũng không phải đồ vật quan trọng gì, ôi, ngày đó tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh không cần để trong lòng như thế.]
Trong lúc cậu ngập ngừng gõ chữ, Lạc Hằng vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm cậu, không nói gì, cũng không cắt ngang.
Chờ đến lúc Vân Xuyên rốt cuộc bộc lộ xong anh mới gật đầu, nói: “Cũng đúng, trước đó không hỏi cậu có muốn hay không, là tôi đường đột.”
Vân Xuyên liên tục xua tay: [Không phải, tôi không có ý này.]
Lạc Hằng muốn cười một cái— không khí bây giờ giữa bọn họ thật sự khiến người hít thở không thông, nhưng thử rất nhiều lần vẫn thất bại.
Cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu với Vân Xuyên, nói với giọng điệu khác thường: “Vậy được, lò nướng tôi mang về trước…”
Vân Xuyên không cách nào đoán được giọng nói này khác gì ngày thường, chỉ có thể gật đầu loạn xạ. Ánh mắt cậu hình như né tránh Lạc Hằng, tầm mắt chuyển tới quầy thu ngân, cậu vỗ vỗ đầu: [Tôi pha cho anh ly cà phê nha! Anh khát không? Vẫn là Americano đá được chứ?]
Lạc Hằng gật đầu theo bản năng.
Thẳng đến khi Vân Xuyên trở lại quầy nhanh nhẹn pha một ly Americano, Lạc Hằng mới lắc đầu đổi ý.
“Thôi, cậu pha Latte đi.” Lạc Hằng nói.
Động tác của Vân Xuyên nháy mắt ngừng lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng. Cậu gật gật đầu, không hề nhìn Lạc Hằng, khom lưng lấy sữa bò.
Sữa bò thơm ngọt át đi vị đắng của cà phê, nhưng mà Lạc Hằng không thích vị ngọt béo ngậy này.
Anh đến quầy thu ngân nhận lấy cà phê, nói: “Cảm ơn, tôi đi trước đây.”
Vân Xuyên mím môi gật đầu.
Sau khi ra khỏi Hỏa Thiếu Vân, Lạc Hằng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vân Xuyên vẫn còn đứng ở quầy thu ngân nhìn anh.
Thấy anh quay đầu lại, Vân Xuyên cười cười, vẫy tay với anh.
Đám mây nhỏ trên tạp dề trước ngực cũng chuyển động theo.
Lạc Hằng không thể mỉm cười giống vậy để đáp lại. Anh như che giấu mà uống một ngụm Latte, lại bị vị ngọt sữa bò làm cho choáng váng.
Anh nhìn cái ly trong tay, yên lặng lên xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT