Edit by Tiểu Khả

Beta by Dyon + Khyn

“Đây là anh rể của em.” Cố Hàm Ngọc dịu dàng chỉ vào người đàn ông trong ảnh chụp nói, “Em phải nhìn cho kỹ đấy, bằng không đến lúc đó lại nói là không biết anh ấy, anh rể của em sẽ la chị đó.”

Cố Viện Viện cầm điện thoại di động, ánh mắt tùy ý đảo qua một cái, đột nhiên sửng sốt. Trên ảnh chụp là người đàn ông tuấn dật phi phàm, khiến cho cô ta cảm thấy quen thuộc nhưng lại xa lạ, tuy chỉ gặp có một lần nhưng anh ta lại nhiều lần xuất hiện ở trong giấc mơ của cô ta. Cô ta cũng nghĩ rằng liệu mình sẽ có cơ hội gặp mặt lần nữa để báo đáp ơn cứu mạng của anh ta hay không?

Thế giới lớn như vậy, cô ta còn nghĩ rằng sẽ khó có cơ hội gặp lại lần nữa, nhưng không ngờ rằng thế giới nhỏ bé như vậy, người đàn ông đó lại là anh rể của mình.

“Anh ấy…… Chính là vị hôn phu của chị sao?”

“Đúng vậy.” Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, đôi mắt sâu thẳm giống như biển, “Em gái, em có cảm thấy chị và anh rể xứng đôi không?”

Cố Viện Viện: “……”

Cố Viện Viện mím môi, ánh sáng dưới đáy mắt dần dần tan đi: “Xứng đôi, vô cùng xứng đôi.”

Cố Hàm Ngọc cười nói: “Cảm ơn em. Chờ đến lúc chị kết hôn, em có thể làm phù dâu cho chị được không?”

Phù dâu? Cố Viện Viện rũ đầu xuống, bình tĩnh nhìn vào bức ảnh đính hôn.

Ảnh chụp khuôn mặt người đàn ông vô cùng sáng sủa, không chút để ý nhìn về phía camera, thật giống như lúc anh ta nhìn cô ta không chút để ý, dáng vẻ tự tin mạnh mẽ.

Không biết vì sao cô ta có chút buồn bã mất mát.

Người xem bình luận:

【 Không phải như vậy đúng không? Anh rể bị lộ rồi sao?? 】

【 Tôi còn đang chờ mong Viện Viện gặp lại Thẩm Huy một lần nữa sẽ có rất nhiều điều thú vị, không ngờ lại bị lộ rồi. 】

【 Dáng vẻ sợ ngây người của Viện Viện thật ngốc, đáng yêu quá đi thôi. 】

【 Cố Viện Viện thật  kỳ quái, tại sao cô ả lại không đem chuyện mình biết Thẩm Huy nói ra? 】

Cố Hàm Ngọc cũng rất kỳ quái, Cố Viện Viện không phải đơn thuần thiện lương sao, tại sao cô ta không đem chuyện Thẩm Huy cứu mình nói ra chứ? Nếu Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ biết chuyện, chắc chắn sẽ rất biết ơn Thẩm Huy, sẽ giúp cô ta báo đáp ân tình ngay lập tức.

Nhưng cô ta không nói, trái lại còn lựa chọn dấu diếm.

Đương nhiên, việc Cố Viện Viện dấu diếm cô cũng không phải là chuyện gì xấu.

Cố Hàm Ngọc vui vẻ nói: “Anh chị đã đặt làm riêng kiểu dáng áo cưới để mặc khi kết hôn rồi, bởi vì là làm riêng nên phải mất nửa năm mới có thể thấy được thành phẩm. Đợi tới lúc đó, Viện Viện đi với chị đến thử xem sao.”

“Đúng rồi, hiện tại em là phù dâu, tuy áo cưới của chị được làm riêng, nhưng trong cửa hàng chắc chắn sẽ còn có vài kiểu dáng đẹp. Em cứ việc chọn một cái mình thích là được.”

Đối với việc làm phù dâu, Cố Viện Viện theo phản xạ từ chối: “Em…… Em sợ mình làm không tốt, sẽ khiến chị mất mặt.”

Cố Hàm Ngọc: “Không sao đâu, chị tin tưởng em mà. Chị nghĩ chắc chắn ba mẹ cũng sẽ hy vọng Viện Viện làm phù dâu cho chị đúng không? Chúng ta là chị em ruột mà.”

Cố Chí Quốc gật đầu, Trương Thục Tuệ nói: “Đúng vậy, Viện Viện vô cùng thích hợp để làm phù dâu.”

Cố Viện Viện bất đắc dĩ, bắt buộc chỉ có thể nói vâng.

Cố Hàm Ngọc nói: “Còn có ảnh cưới, đúng rồi, lúc chụp ảnh cưới chúng ta cùng nhau chụp ảnh gia đình luôn đi, một nhà bốn người thật vất vả mới được đoàn tụ, vẫn chưa có một bức ảnh gia đình nào cả.”

Trương Thục Tuệ lập tức vỗ tay đồng ý: “Tại sao mẹ lại quên chứ, cuối cùng thì Viện Viện cũng đã trở về, gia đình chúng ta vẫn còn chưa chụp chung với nhau!”

Bà rất phấn khích, muốn gọi điện thoại cho nhiếp ảnh gia tới đây lập tức, muộn nhất là vào ngày mai phải đem ảnh gia đình treo đầy mỗi góc Cố gia.

Trương Thục Tuệ vỗ vỗ tay Cố Hàm Ngọc nói: “Vẫn là con có tâm nhất.”

Cố Viện Viện thấy ánh mắt của Trương Thục Tuệ nhìn chị hai rất vừa ý, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy có chút tự ti, sự thật là chỗ nào cô ta cũng đều kém hơn chị cả……

Người xem bình luận:

【 Tại sao Viện Viện lại có chút không vui vậy? 】

【 Cố Hàm Ngọc hơi quá đáng đó, Viện Viện đã nói là không muốn rồi, tại sao lại còn ép cô ấy làm phù dâu cơ chứ? 】

【 Cố Viện Viện mới kỳ quái, vì sao ả lại không muốn làm phù dâu cho chị mình chứ? 】

【 Thật buồn cười, có ai quy định em gái thì nhất định phải làm phù dâu cho chị mình hả? 】

【 Cố Hàm Ngọc thật sự rất dịu dàng, nói chuyện lại cực kỳ nhỏ nhẹ, ngay cả dáng ngồi cũng có khí chất! 】

Cố Hàm Ngọc giống như không thấy những bình luận đang cãi nhau, nâng chung trà lên thong thả, ung dung uống một ngụm, nụ cười càng thêm ấm áp, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt. Cô rũ đôi mắt lạnh lẽo xuống.

Bởi vì Cố Viện Viện biết thân phận của ân nhân cứu mạng là anh rể mình, cảm xúc của cô ta mấy ngày có chút đi xuống, nhưng cô ta che dấu rất khá, ngoại trừ Cố Hàm Ngọc ra thì không một ai phát hiện.

Cố Viện Viện không vui thì Cố Hàm Ngọc càng vui vẻ.

Nhưng nếu cô muốn báo thù Cố gia và Thẩm Huy, chỉ dựa vào một mình cô thì căn bản không làm được. May mắn là mấy năm nay cô thường xuyên thảo luận về thời sự chính trị, giá cả thị trường kinh tế cùng với Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ. Hơn nữa gia đình bên ngoại cô là gia tộc kinh doanh, Trương Thục Tuệ cũng là người có đầu óc buôn bán, trong tay bà có mấy công ty túi xách, ngoài ra bà cũng có chơi một chút cổ phiếu.

Cố Hàm Ngọc đi theo bên người Trương Thục Tuệ nên đương nhiên cũng học được không ít.

Hiện giờ trong tay cô có khoảng chừng 300 vạn* tiền tiết kiệm, đều là tiền tiêu vặt những năm gần đây của cô. Trước kia cô không có khái niệm dùng tiền sao cho đúng vậy nên cũng chỉ dư lại một chút thôi.

*300 vạn NDT ~ 984.080.685,40 VND

Cố Hàm Ngọc dùng số tiền này làm quỹ khởi nghiệp, nghĩ đến Trương Thục Tuệ đã từng nói nhỏ bên tai cô sắp tới có cổ phiếu của công ty một tháng sau sẽ điên cuồng tăng lên, đến lúc đó cô có thể kiếm được một chút lợi nhuận.

……

Rất nhanh tới ngày Cố gia tổ chức bữa tiệc chào đón Cố Viện Viện, ngoại trừ bạn bè thân thích của Cố gia ra thì Cố Chí Quốc còn mở tiệc chiêu đãi những đồng nghiệp nghiên cứu học thuật của ông. Hầu như một nửa người nghiên cứu học thuật ở Đế Đô đều tới, có các giáo sư, nhà khoa học văn học, có người viết tiểu thuyết lịch sử văn học hàng năm được bán chạy nhất, cũng có các giảng viên nổi tiếng trên các diễn đàn.

Sân trước của biệt thự Cố gia có một cái bánh kem cao chín tầng, tạo hình cực kì đẹp mắt, được trang trí xoay vòng theo nốt nhạc. Trên bánh kem có một cô công chúa ăn mặc xinh đẹp, dường như cũng đang nhảy theo.

Vào lúc hoàng hôn, khi màn đêm dần buông xuống, tất cả khách mời đang trò chuyện vui vẻ ở sân trước của Cố gia.

Cố Viện Viện có chút khẩn trương, từ cửa sổ lầu hai cô ta có thể thấy được những bộ tây trang và giày da vô cùng đẹp đẽ, lộng lẫy trên từng người khách mời. Những bộ quần áo đó mặc lên trên người bọn họ thể hiện ra khí chất cực kì tuyệt vời, có thân phận không tầm thường. Cố Viện Viện còn thấy một nhân vật từng xuất hiện ở lớp học lịch sử, là thầy giáo lịch sử trong giờ học truyền phát tin kỳ thứ nhất của phim phóng sự dân quốc, là người học thuật có trình độ cao thật sự.

“Viện Viện, không cần khẩn trương, có mẹ ở đây sẽ không có việc gì cả.” Trương Thục Tuệ nhìn con gái nhỏ đang dựa vào cửa sổ dịu dàng nói.

Cố Viện Viện buông tấm màn xuống, trong mắt có chút lo lắng: “Mẹ, con sợ mình sẽ làm ba mẹ mất mặt.”

“Tại sao lại mất mặt chứ? Con chính là tâm can bảo bối của ba mẹ mà. Cho dù trời có sập xuống, thì cũng có mẹ chống đỡ cho con, sợ cái gì chứ?” Trương Thục Tuệ ưu nhã, đồng thời bà cũng rất tự tin nói “Có mẹ ở đây, không ai dám nói con nửa câu không hay đâu.”

Cố Viện Viện cực kỳ cảm động: “Mẹ thật là tốt!”

Trương Thục Tuệ nở cười hiền từ, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

“Mẹ, con muốn đi toilet một chút ạ.” Cô ta đang rất khẩn trương, bản thân cô ta chưa từng trải qua loại trường hợp này nên cảm thấy lo lắng mình sẽ ra những việc có lỗi, sẽ làm cho ba mẹ mất mặt. Làn váy rất dài, khiến cô ta lo lắng mình sẽ dẫm lên váy rồi té ngã và trở thành trò cười.

“Ừ con đi đi, đi nhanh rồi về.”

“Con biết rồi ạ.”

Cố Viện Viện rời khỏi phòng thay đồ, hít thở không khí trong lành bên ngoài. Cuối cùng cũng thoải mái một chút, không gian trong phòng chật chội ép cô ta tới mức không thở nổi.

Cô ta nói muốn đi toilet, thật ra là muốn tránh đi một chút để ở một mình.

Đây là thói quen của cô ta, mỗi lần khẩn trương cô ta thích ở riêng một mình.

Hôm nay cô ta cảm giác mình thật sự giống như một cô công chúa nhỏ, cô ta mặc một chiếc váy dài đẹp đẽ, trang điểm tinh xảo, mái tóc dài được vén ra đằng sau vai, không có phụ kiện nào được đính lên, chỉ có một chiếc vương miện công chúa nhỏ được làm bằng thủy tinh gắn trên tóc, hoa tai, vòng cổ và lắc tay đều cùng một kiểu dáng, sáng lấp lánh, đặc biệt xinh đẹp, nghe nói này một bộ trang sức này có giá trị hơn trăm vạn*, mẹ nói đây là món quà mà bà tặng cho cô ta.

*100 vạn NDT ~340.000.000VND

Cố Viện Viện hít một hơi thật sâu, nụ cười càng thêm vui vẻ.

Ba mẹ đối xử tốt với cô ta như vậy cũng đủ xua tan đáy lòng đang khẩn trương sợ hãi của cô ta, vậy nên cô ta sẽ không sợ.

Không ngờ đúng lúc này, vừa mới ổn định tinh thần thì Cố Viện Viện lại phát hiện một người đàn ông có khí chất nổi bật đứng ở hành lang. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen và áo sơ mi màu trắng, nghiêng người dựa vào cửa sổ, mái tóc ngắn hỗn độn màu đen nằm ở trên trán, lộ ra nửa khuôn mặt đẹp trai sắc bén.

Cô ta ngửi được mùi khói thoang thoảng đâu đây, rõ ràng là mùi khói thuốc vô cùng khó ngửi, nhưng vào giờ phút này, lại như là thuốc độc làm mê hoặc lòng người.

Cố Viện Viện ngơ ngẩn nhìn anh ta.

Sau khi cô ta phục hồi tinh thần lại, đã xách theo làn váy chạy đến trước mặt người đàn ông: “Thì ra là anh!”

Thẩm Huy nghiêng đầu, quả nhiên thấy một cô gái mặc chiếc váy cup ngực dài màu trắng, đầu đội vương miện công chúa. Cô ta có chút kinh ngạc nhưng lại vui mừng nhìn anh ta, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe trong suốt, sạch sẽ.

“Tôi còn nghĩ là mình đã nhìn lầm rồi, anh còn nhớ rõ tôi không?”

Thẩm Huy cũng có chút ngoài ý muốn: “Là cô.”

Cố Viện Viện rất vui vẻ, mi mắt cong cong bộ dáng càng thêm đáng yêu thanh thuần: “Tại sao anh lại trốn ở chỗ này? Anh không thích không khí náo nhiệt bên ngoài sao?”

Thẩm Huy: “Ừ. Thật nhàm chán!”

Cố Viện Viện mếu máo: “Kỳ thật tôi cũng không thích không khí này cho lắm.”

Đuôi lông mày của Thẩm Huy hơi nâng lên, Cố Viện Viện chớp đôi mắt: “Tôi không có sợ buồn, tôi chỉ sợ cái này thôi.” Cô ta kéo kéo làn váy, tuy rằng đang mang giày cao gót, nhưng làn váy vẫn rũ ở trên mặt đất, trông cực kỳ xinh đẹp, làm cô ta giống như một nàng tiên nhỏ, “Tôi thật sự sợ mình té ngã, nhiều người nhìn như vậy, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị chê cười và mất mặt.”

Thẩm Huy sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười.

Mỗi người đàn bà ở trước mặt anh ta đều là bộ dạng vô cùng đoan trang, ưu nhã, rất sợ bị làm cho xấu mặt. Chưa từng có người nào lại thẳng thắng như Cố Viện Viện, còn đem sự sợ hãi của bản thân nói ra cho anh ta nghe.

Thẩm Huy chưa gặp qua Cố Viện Viện, anh ta rất ít tham dự mấy loại tiệc kiểu này. Các tiểu thư ở Đế Đô rất ít người gặp qua anh ta, vậy nên anh ta cho rằng Cố Viện Viện là cô gái nhỏ được gia đình bảo vệ rất gắt gao, cho nên mới đơn thuần như vậy.

“Ừ, thật sự rất đáng sợ.”

“Đúng không! Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy sợ!”

Cố Viện Viện làm như thật, ý cười trên mặt của Thẩm Huy ngày càng sâu hơn.

Người xem bình luận:

【 Hôm nay Viện Viện thật xinh đẹp, rất đáng yêu! 】

【 Dáng vẻ của Thẩm Huy hút thuốc thật là đẹp trai. 】

【 Gào khóc, tiểu tiên nữ Viện Viện mẹ đây rất thích cô! 】

【 Thật ra Thẩm Huy và Viện Viện rất xứng đôi, tính cách Thẩm Huy cũng rất thích hợp để ở bên một cô gái hoạt bát đáng yêu……】

“Viện Viện, A Huy, thì ra hai người ở chỗ này?” Bỗng nhiên có giọng nói bất ngờ vang lên, Cố Hàm Ngọc mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, mái tóc dài được cố định bởi một cây trâm ngọc, vài sợi tóc con tán loạn ở bên má, nhìn cực kỳ dịu dàng nhã nhặn. Giờ phút này cô đang nắm đôi tay lại, an tĩnh đứng ở chỗ đó nhìn bọn họ, khóe miệng hơi mỉm cười.

Không biết vì sao, trong lòng Cố Viện Viện lộp bộp một cái, lại có chút hoảng hốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play