"Bốn tuổi? Sớm vậy." Thảo nào mà cậu ta đã đạt cấp bảy ở tuổi này, hoá ra là có tư chất.
Trịnh Thành Bắc sờ sờ mũi. "Đúng là có hơi sớm, hồi đó em ăn cơm vẫn còn phải đút, đâu có hiểu dị năng là gì, còn không kiểm soát được, nếu ngày nào không có người kèm thì y như rằng có tai hoạ xảy ra."
Tương Vũ tưởng tượng một chút liền bật cười, hơi tiếc nuối khi không được gặp Trịnh Thành Bắc đáng yêu của khi ấy.
Nếu bọn họ mà gặp nhau sớm hơn thì thế nào nhỉ? Hai mươi năm trước Tương Vũ vẫn hệt như thế này, lúc đó hắn mới chuyển đến căn nhà ngoại ô thành phố Thiên Phong được vài năm, không có khả năng vào trung tâm thành phố.
Trận thú triều mười mấy năm trước hắn không có mặt ở đây, lúc quay về thì mọi thứ đã rồi, cũng may thiệt hại cũng không nhiều, cũng là do công sức của dị năng giả chống đỡ.
Nghe nói Tuyệt Sát hồi xưa thiệt mạng trong trận chiến này rất nhiều, những thành viên hiện tại hầu hết là thành viên nhỏ tuổi chưa đủ sức chiến đấu.
Hắn lắc đầu, nếu mà gặp Trịnh Thành Bắc lúc bấy giờ chắc chắn hắn sẽ ghét bỏ chẳng thèm liếc mắt một cái.
Hai người ngồi trên giường nói chuyện mà Tương Vũ suýt nữa thì ngủ mất, hắn giơ tay che miệng ngáp, nhìn quang não, thấy mới có tám giờ hơn bèn nói:
"Thôi tôi về đây, ngày mai máy kiểm tra dị năng tới nên tôi không đến trường, sáng mai cậu không phải đưa tôi đi."
"Để em đưa anh về."
Tương Vũ không phản đối. Đi sang xem Trịnh Thành Huy một chút rồi cùng Trịnh Thành Bắc về. Đi đến cổng, vừa giơ tay mở được khoá thì dưới eo bị một siết chặt.
"Tương Vũ." Trịnh Thành Bắc cúi đầu quan sát gáy Tương Vũ, bỗng nhiên muốn làm thứ gì đó, anh ghé lên tai hắn hôn nhẹ một cái.
Chỗ bị hôn lập tức đỏ lên, Tương Vũ lập tức hiểu hàng này muốn làm gì, hắn dứt khoát xoay người lại, hai tay gác lên vai Trịnh Thành Bắc, chớp chớp mắt.
"Làm sao?"
Trịnh Thành Bắc mổ chóc cái lên môi hắn, thì thầm: "Em không muốn xa anh."
Nơi hai người đứng đèn đường chiếu rất sáng, thi thoảng lại có người đi qua nhìn về phía này, Tương Vũ hỏi:
"Tôi vừa ở bên nhà cậu mấy tiếng lận."
Trịnh Thành Bắc không nói nữa, dứt khoát hôn xuống, hai người chẳng coi ai ra gì hôn nhau nhiệt tình, một lúc sau buông ra Tương Vũ thuận thế dựa hẳn vào người anh.
Bầu không khí tốt không chịu nổi. Gió mát nhẹ nhàng thổi tung mấy sợi tóc dài của Tương Vũ, Trịnh Thành Bắc vươn tay xoa chúng xuống, nói khẽ.
"Đêm nay cho em ở cùng anh, được không?"
Nói thế Tương Vũ liền hiểu, cùng là người lớn rồi, mấy thứ nhu cầu này ai cũng có, hắn ngẫm nghĩ một chút dứt khoát gật đầu.
Trịnh Thành Bắc hưng phấn vô cùng, thiếu điều nhấc hẳn người Tương Vũ lên, phóng như bay vào trong nhà.
Tương Vũ tuy cũng muốn nhưng mà vẫn cần đề phòng, hai người vừa ngồi xuống giường, hắn lập tức quay đầu đi né nụ hôn của Trịnh Thành Bắc, dùng thủ thế che trước ngực mình rồi ra điều kiện:
"Chỉ được làm một lần duy nhất, cậu đừng có quá đà, lần nào cũng như trâu ấy ai mà chịu được."
Trịnh Thành Bắc gật đầu lia lịa: "Em hứa sẽ nhẹ nhàng."
"Tôi không tin." Tương Vũ nghiêm mặt. "Một lần là một lần."
"Em biết rồi." Cuối cùng Trịnh Thành Bắc cũng thoả hiệp, dù sao một lần còn đỡ hơn là không lần nào.
Tương Vũ nhận được lời hứa hẹn vui vẻ đứng lên đi tắm, ai dè còn chưa đóng cửa Trịnh Thành Bắc đã vào theo, hắn không kịp phản ứng eo đã bị ôm lấy.
Trong phòng tắm mờ mịt, hơi nóng bốc hơi làm tấm gương lớn mờ đi, Tương Vũ chống hai tay lên đó, cơ thể bị vòi hoa sen xối ướt đẫm, Trịnh Thành Bắc đứng đằng sau dùng thứ đồ chơi to lớn dưới thân từ từ đẩy vào.
Vừa trướng vừa đau, Tương Vũ không cầm lỏng rên rỉ.
"A... Trịnh Thành Bắc... trướng lắm."
Bờ mông săn chắc cong vểnh cực chói mắt, ánh mắt Trịnh Thành Bắc càng thêm thâm trầm, anh dùng một tay banh mông Tương Vũ ra, tay kia nắm cằm cưỡng ép hắn ngẩng đầu lên, dái tai bị cắn dẫn đến một trận rùng mình.
"Tương Vũ, tự nhìn anh trong gương, anh lúc này đẹp lắm."
"Đừng... đừng nói nữa." Tương Vũ run rẩy, đôi mắt miễn cưỡng mở ra, thấy hai thân thể quấn lấy nhau trong gương quá kích thích, cậu nhỏ phía dưới lập tức cứng lên.
"Cậu nhanh lên đi, tôi khó chịu... A, là chỗ ấy... mau lên..."
"Được nghe lời anh..."
Trịnh Thành Bắc bóp eo Tương Vũ chuyển động liên tục, tư thế này vào quá sâu, điểm G bên trong bị đâm vào liên tục, cơ thể tê dại, cảm giác sướng khoái dâng tận não, chỉ một lát hắn đã không chống đỡ nổi khuỵu xuống.
Đúng lúc này cơ thể bị sốc lên, trong làn nước chảy xối xả, Tương Vũ nhìn thấy hai đùi mình bị tay Trịnh Thành Bắc banh ra bế lên, toàn bộ phía dưới lộ rõ trong gương, lỗ nhỏ chật hẹp bị ép phải thừa nhận thứ hung khí cực đại, nếp gấp xung quanh cũng căng ra, dịch thể kết hợp với nước chảy ra thành dòng.
Cảnh tượng dâm mỹ vô cùng, Tương Vũ ngượng ngùng dùng hai tay che mặt, hét lên:
"Trịnh Thành Bắc, bỏ tôi ra, tôi ghét tư thế này..."
Hắn gần như không kiềm chế được, nước mắt sinh lý cũng trào ra. Trịnh Thành Bắc càng thêm hưng phấn, Tương Vũ lúc này làm anh muốn bắt nạt vô cùng, động tác dưới thân càng nhanh hơn.
"A a a... muốn bắn."
Trong tiếng thở dốc xen lẫn rên rỉ, cơ thể Tương Vũ run rẩy, từ tính khí bắn ra một dòng dịch trắng đục bắn vào gương, từ đó chảy xuống dưới rồi hoà lẫn với dòng nước từ vòi hoa sen.
Cảnh tượng này càng kích thích Trịnh Thành Bắc, anh tạm thả người xuống, vươn tay lấy khăn lau qua thân thể hai người rồi bế Tương Vũ ra ngoài, vừa đặt hắn xuống giường dị vật phía dưới không nhịn được lại đâm vào, tiếp tục một vòng tình ái.
Tương Vũ giãy giụa không nổi, bị đâm đến hoa mắt chóng mặt, hắn cố gắng bám vào ga giường trốn đi lại bị kéo về.
"Trịnh Thành Bắc, rõ ràng cậu hứa làm một lần cơ mà?"
"Một lần, em hứa thì sẽ giữ lời, nhưng em đã ra đâu?" Trịnh Thành Bắc trả lời đương nhiên, từ đằng sau thúc tới, bàn tay nắm chặt eo Tương Vũ không cho hắn giãy giụa. "Anh làm em cứng thế này, anh phải chịu trách nhiệm.
Bên trong ấm nóng làm anh muốn chết luôn ở đó, không muốn rút ra nữa...
Một đêm này cả hai người đều thoải mái, kỹ thuật của Trịnh Thành Bắc cũng tiến bộ hơn trước một chút, phục vụ Tương Vũ đến vui vẻ, mỗi tội thời gian quá dài, đến khi bắn lần hai phải cầu xin đối phương, bị bắt ép nói ra vô số lời xấu hổ mới được buông tha.
Lúc bắn xong đầu óc cũng lơ tơ mơ, còn Trịnh Thành Bắc vẫn miệt mài như cũ, thể lực của Tương Vũ vốn không ổn, chịu hết nổi bèn thiếp đi trước.
Trịnh Thành Bắc đâm chọc một lát thấy phía dưới im lặng thì bất đắc dĩ vô cùng, rút hung khí ra tự sướng rồi bắn lên lưng Tương Vũ. Xong xuôi anh đem người đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm hắn lên giường.
Thời gian này không hiểu có chuyện gì mà da Tương Vũ xấu hơn hẳn, môi đỏ hơi nứt nẻ như là thiếu chất, rõ ràng với những người tu tiên như hắn không thể tồn tại tình trạng ốm yếu như vậy. Trịnh Thành Bắc lo lắng vô cùng nhưng chẳng biết làm gì.
Hay nói khéo để dẫn anh ấy đi bác sĩ kiểm tra?
Không được, Tương Vũ mà nổi điên lên thì khó dỗ lắm. Phải tìm cách khác.
Kéo thân thể mềm mại của Tương Vũ vào trong lòng, hít sâu để ngửi hương cỏ thơm mát, Trịnh Thành Bắc ôm người đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Trịnh Thành Bắc đi làm, Trịnh Thành Huy đi học, còn Tương Vũ ngủ đến một giờ chiều mới bị quang não đánh thức. Thì ra người mang hàng gọi điện. Hắn chỉ đạo một đám người mang máy kiểm tra dị năng vào lắp đặt. Thứ này cồng kềnh vô cùng, hắn đành phải hi sinh một phòng trống để bỏ nó vào.
Mất gần nửa ngày mới lắp đặt xong, lại có vài người chỉ cách sử dụng máy cho Tương Vũ, loay hoay mãi cuối cùng đến gần tối mới xong hết công việc, hắn vừa tiễn người đi thì Trịnh Thành Huy cũng đi học về. Lúc này cơ thể hắn đã mệt đến không chịu nổi, dựa vào cửa không đứng thẳng nổi.
"Tương Vũ, anh đứng đây đợi ai à?" Trịnh Thành Huy đang nói tầm mắt chợt nhìn đúng dấu hôn đỏ rực trên cổ Tương Vũ, vị trí lộ liễu vô cùng, cậu ho nhẹ kéo hắn đi vào nhà.
"Đợi ai đâu, mới tiễn thợ về." Tương Vũ khá phấn khởi, kéo Trịnh Thành Huy đi xem máy.
Máy kiểm tra dị năng chiếm nửa cái phòng, có vô số nút bấm, bên trái là một cánh cửa, bên trong là căn phòng trống và một màn hình thật lớn, vài dụng cụ không biết tên.
Trịnh Thành Huy đã từng kiểm tra dị năng ba lần rồi nhưng đều ở bên trong không biết cách điều khiển. còn Tương Vũ dù đã được hướng dẫn kỹ càng nhưng làm sao dám động, cuối cùng bọn họ đi nấu cơm đợi Trịnh Thành Bắc về xử lý.
Nấu cơm tất nhiên vẫn ở bên nhà bọn họ, bên nhà hắn không có thức ăn. Nói là hai người cùng nấu nhưng Tương Vũ chẳng làm gì, chỉ ngồi ở ghế quan sát, sắc mặt tái nhợt.
Cả tối hôm qua bị dày vò, Tương Vũ mệt vô cùng, rõ ràng Trịnh Thành Bắc dương khí thịnh, làm chuyện đó cũng có tác dụng bổ sung nguyên khí, vậy mà sao hắn cảm giác như mình sắp bị hút khô ấy.
Người ta nói sắc tâm hại người cấm có sai.
Tương Vũ càng lúc càng khó chịu, đầu óc quay cuồng, bụng dưới quặn thắt, cả cơ thể dường như chẳng còn tí sức nào, cố chống đỡ một chút cuối cùng hắn mặc kệ mình nằm gục ra bàn.
Trịnh Thành Huy đang nấu cơm bỗng nghe bộp một tiếng, giật mình quay lại thì thấy Tương Vũ nằm nhoài ở đó, hình như bị đụng trán xuống bàn. Cậu nghe tiếng thì có vẻ rất đau thế mà hắn không hề tỉnh lại. Trong lòng hơi lo lắng, cậu tắt bếp rồi ra nhìn thử, thấy mồ hôi trên trán đối phương vã ra thì sợ hãi vô cùng.
Cố giữ bình tĩnh lấy quang não gọi cho Trịnh Thành Bắc, đối phương vừa nghe máy cậu đã gấp gáp nói:
"Anh hai ơi, anh Tương Vũ bị làm sao ấy, anh mau về nhanh lên."
Trịnh Thành Bắc đang ngồi đọc tài liệu trên xe huyền phù nghe vậy giật mình đứng phắt dậy: "Anh ấy làm sao? Anh đang trên đường về, em nói rõ ràng xem nào?"
Trịnh Thành Huy thành thật kể lại, sau đó nhấn mạnh. "Em thấy mồ hôi trên trán anh ấy toát ra, sắc mặt tái nhợt, chắc có lẽ bị cảm."
Trịnh Thành Bắc sợ thót tim, anh hơi cuống, ngẩng đầu lên nhìn định vị, thấy còn tầm gần một tiếng nữa mới về đến nhà thì sốt ruột vô cùng.
"Em đặt anh ấy lên giường đi, chờ anh về."
Nghe giọng nói của anh trai rõ ràng đã mất bình tĩnh, Trịnh Thành Huy không nói thêm nữa mà gật đầu luôn:
"Vâng."
Trịnh Thành Huy loay hoay bế Tương Vũ lên tính đi sang phòng anh hai, thấy anh quá nhẹ thì lắc đầu cảm khái. Chỉ là cậu vừa đi được vài bước Tương Vũ đã cựa quậy, hình như theo phản ứng bản năng tưởng người bế là Trịnh Thành Bắc nên giờ tay vòng qua cổ cậu, thế nhưng cảm giác không đúng lại buông ra.
"Tương Vũ, anh sao rồi, mệt à?"
Tương Vũ lơ đơ mở mắt ra thấy là Trịnh Thành Huy thì hơi giãy giụa, nhất quyết không để nhóc bế, cuối cùng cậu đành phải dìu người đi.
Nằm yên trên giường Trịnh Thành Bắc rồi Tương Vũ thấy cơ thể không ổn chút nào. Tổn thương nguyên khí hắn cũng bị nhiều lần rồi, đâu có nghiêm trọng như lần này. Hắn nói với Trịnh Thành Huy đang lo lắng đứng cạnh:
"Tôi không sao, cậu đi ra ngoài đi, tôi nằm nghỉ chút là đỡ."
Trịnh Thành Huy giãy giụa không muốn đi, lại bị Tương Vũ nghiêm khắc nhìn lại, cậu không còn cách nào đành lui lại:
"Vậy anh nghỉ đi, anh Bắc sắp về rồi."
Tương Vũ không nghĩ được quá nhiều, gật gật đầu, thậm chí còn không đợi được Trịnh Thành Huy đi hẳn đã ngủ mất.
Trịnh Thành Bắc về Tương Vũ vẫn chưa dậy, anh lo lắng bước vào, thử kiểm tra thấy đầu hơi nóng, anh đi lấy nhiệt kế ra đo, 38,2 độ, rõ ràng là sốt rồi.
Tương Vũ bị nhiệt kế lạnh ngắt chạm vào trán làm tỉnh lại, thấy Trịnh Thành Bắc đang ngồi bên cạnh lo lắng nhìn mình, miệng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng.
"Cậu về rồi."
Trịnh Thành Bắc dồn dập hỏi liền mấy câu:
"Anh sao rồi? Thấy mệt ở đâu? Em đưa anh đi viện nhé?"
Tương Vũ lắc đầu: "Không sao đâu, cơ thể mệt mỏi thôi, cậu cứ để tôi nằm nhà nghỉ một lúc là khoẻ."
Thấy Trịnh Thành Bắc chưa yên tâm hắn lấy ra một viên "đan dược" nuốt xuống, lúc này sắc mặt mới bắt đầu hồng trở lại.
"Anh làm em lo lắng lắm." Trịnh Thành Bắc cầm lấy tay Tương Vũ nắn nắn, đắn đo mãi rồi khuyên. "Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem sao, nhỡ đâu có bệnh tật gì."
"Bệnh gì mà bệnh, chỉ là mệt mỏi thôi." Nói xong Tương Vũ trừng mắt nhìn Trịnh Thành Bắc. "Mà tại ai chứ??? Hôm qua tôi đã nói là mệt rồi cậu còn không buông tha. Lần sau đừng hòng đụng vào tôi."
Trịnh Thành Bắc ủ rũ cụp mắt xuống, anh hối lỗi vô cùng, rõ ràng biết Tương Vũ không khoẻ còn hành hắn.
"Em xin lỗi..."
Tương Vũ chậm rãi nở nụ cười. Càng nhìn càng thấy Trịnh Thành Bắc đơn thuần, chỉ cần giả vờ tức giận một chút đã nhận hết lỗi về mình, bắt nạt không thấy thành tựu chút nào.
Chắc hẳn Trịnh Thành Bắc cũng không biết cậu là kiểu người hắn thích nhất, nghiêm túc, có trách nhiệm, bên ngoài thô lỗ nhưng ẩn chứa bên trong là một trái tim vô cùng dịu dàng.
Tất nhiên chuyện gì ra chuyện đấy, vấn đề liên quan đến cái kia hắn vẫn cần cứng rắn thì hơn, nếu không cái eo già sẽ không chịu nổi, hắn đẩy mạnh người ra, gắt gỏng:
"Xin lỗi cái gì chứ? Lần sau cấm đụng vào tôi nữa."
Trịnh Thành Bắc thấy Tương Vũ ốm vậy vẫn còn hùng hổ, anh cúi người thơm nhẹ lên má hắn, sau đó thản nhiên bật quang não ra, trong đó là một đoạn ghi âm làm người ta mặt đỏ tim đập.
Lời Trịnh Thành Bắc trong đó vừa ngang tàng vừa bá đạo ép hỏi:
"Tương Vũ, quan hệ chúng ta bây giờ là gì?"
Người bị ép hỏi sớm đã bị chìm sâu vào dục vọng, câu trả lời lấy lòng rõ ràng:
"Người yêu... bạn trai..."
"Người yêu của ai?"
"Của cậu." Tương Vũ nói thêm. "Trịnh Thành Bắc... cho tôi ra."
"Ngoan." Giọng Trịnh Thành Bắc thủ thỉ bên tai. "Gọi chồng ơi rồi em cho anh ra."
Tương Vũ nghe thấy mình không chút ngượng ngùng nào nói theo:
"Chồng ơi... mau cho anh ra."
Câu nói này quá mức kinh hãi, Tương Vũ vội vàng bật dậy nhào tới quang não, thế nhưng cả người đau đớn làm hắn ngã nhào xuống, Trịnh Thành Bắc nhanh chóng giơ tay tắt đoạn ghi âm đi, anh cười khẽ, tiện tay ôm chầm lấy người.
"Trịnh Thành Bắc!" Tương Vũ rít lên. "Cậu còn dám ghi âm lại, cậu có xoá đi ngay không thì bảo!"