Tương Vũ còn duy trì một tia lý trí duy nhất, hắn dùng chân kẹp lấy eo đối phương, rì rầm: "Trịnh Thành Bắc, tôi không hối hận."
Lời nói bị môi lưỡi của Trịnh Thành Bắc nuốt mất, anh vừa mút vừa liếm, không hề có kỹ thuật gì cũng khiến Tương Vũ bị kích thích đến rên rỉ thành tiếng.
Bàn tay Trịnh Thành Bắc niết từng li từng tí trên da thịt trơn bóng, anh có mỗi niềm xúc động muốn ăn người này vào bụng ngay lập tức, vội vàng tách chân hắn ra, sau đó giật áo choàng tắm của mình xuống.
Thứ hung khí to lớn của anh đã sẵn sàng từ lâu rồi, bật ra ngoài đập vào đùi thanh niên dưới thân. Bàn tay thô ráp nắn bóp quanh cánh mông tròn lẳn, rồi chạm đến một vùng ướt át ở giữa. Ánh mắt ngập tràn dục vọng trần trụi.
Trịnh Thành Bắc chưa hề có kinh nghiệm, nhưng mà bản năng của đàn ông chính là cứ có lỗ là chui vào, anh bị thuốc kích dục khiến cho lý trí bay phân nửa, mắt đỏ gay lên, tò mò chọc một ngón tay vào nơi chưa từng được khám phá, bên trong nóng ấm đến không ngờ, vách thịt mềm mại như hút chặt ngón tay anh.
"Thả lỏng ra nào, chặt quá."
Bị kích thích quá mạnh, cả người Tương Vũ cong lên, thuốc làm cảm giác nơi các dây thần kinh như bị phóng đại, chẳng những không đau đớn mà còn muốn thêm nhiều hơn nữa. Lúc ngón tay chạm đến một điểm nào đó, cơn khoái cảm bùng lên khắp tứ chi, phía đằng trước chịu kích thích cực mạnh liền bắn ra.
Thế nhưng không đủ, cơ thể vẫn trống rỗng vô cùng, hắn còn muốn nhiều hơn nữa, bèn giục Trịnh Thành Bắc tiến thêm.
"Mau... mau lên, tôi khó chịu..."
"Anh đừng kích thích tôi..." Trịnh Thành Bắc run lên, hơi thở đứt đoạn, dường như đang cố kiềm chế. "Tôi sắp không nhịn nổi."
"Đừng nhịn... tôi muốn cậu..."
Giọng nói trong trẻo mềm mại như đang cầu xin, Trịnh Thành Bắc đã nhịn đến trướng đau, lúc này đầu óc đã đặc quánh chẳng nghĩ được gì hết, chỉ toàn là ý nghĩ xâm chiếm lấy đối phương. Anh dùng tay khuếch trương qua loa thêm vài cái, cúi xuống hôn lên chóp mũi Tương Vũ rồi nắm eo hắn đâm thẳng vào.
Một ngón tay làm sao so sánh được với thứ hung khí khổng lồ kia. Tương Vũ bị đau đớn đột ngột, mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh lại bị khoái cảm chiếm lấy, miệng rên rỉ mấy lời vô nghĩa.
"A... ưm... thoải mái quá, mau lên..."
Khoé mắt người dưới thân ngân ngấn nước, thân hình loã lồ lúc này có một vẻ đẹp cực kỳ khiêu gợi, Trịnh Thành Bắc nghe được tiếng rên rỉ nhuốm đầy tình dục thì đâu còn nghĩ được gì nữa, chỉ dùng bản năng chiếm lấy người dưới thân hết lần này đến lần khác.
Tính khí của anh vừa dài vừa lớn, mỗi lẫn đâm vào bên trong còn lôi ra cả một chút mị thịt đo đỏ, tơ máu từ nơi kết hợp của hai người rỉ ra nhưng không ai phát hiện, cả hai đều điên cuồng chìm sâu vào biển dục.
"A... a nhanh lên, mau lên, sướng quá."
Lúc thứ đó chạm vào tuyến tiền liệt, cơ thể Tương Vũ bủn rủn, khoái cảm làm cho thắt lưng hắn tê rần, năm đầu ngón chân quặp lại, móng tay bám sâu để lại từng vết cào sau lưng người đàn ông.
"A... ưm... căng quá... chạm tới rồi... Trịnh Thành Bắc, a Bắc, chậm lại đã."
Tương Vũ không bao giờ nghĩ rằng mấy tiếng kêu dâm loạn này lại có thể phát ra từ miệng mình, nhưng mà Trịnh Thành Bắc thúc càng nhanh, cảm giác càng rõ rệt, kích thích đến mức hắn không tự chủ được lời nói của mình nữa, đằng trước cũng tiếp tục cứng lên.
Nghe tiếng rên rỉ của người thương, Trịnh Thành Bắc càng hăng máu, anh như động cơ vĩnh cửu chạy không ngừng nghỉ đâm vào rồi rút ra, dịch trắng từ khe mông dính đầy lên dươg vật rồi nhỏ thành vũng xuống dưới ghế. lỗ sâu này như một cái động hút lấy thứ đó của anh, khiến anh muốn chết chìm trong đó.
"Tương Vũ... Tương Vũ..." Kêu tên đối phương liên tục, anh muốn khoảnh khắc này dừng lại, lồng ngực phập phồng như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đó, anh muốn thiêu đốt tất cả xương cốt máu thịt người này hoà vào cơ thể chính mình.
Đổi hết tư thế đằng trước, anh lật người Tương Vũ lại bắt hắn quỳ xuống phơi bày hai cánh mông đầy đặn đầy dấu vết ái muội, lỗ nhỏ ở giữa giờ đây đã không khép lại được, run rẩy hộc ra từng dòng dịch sền sệt. Ánh mắt anh tối đi, bàn tay càng nắn bóp thô bạo, thứ hung khí vừa cứng vừa nóng không lưu tình tiếp tục đâm mạnh vào.
Tương Vũ lúc đầu là rên rỉ, về sau la hét cầu xin, sau cùng chỉ còn lại vài tiếng nức nở nghẹn ngào.
Mãi đến khi bắn ra lần thứ hai lý trí của Trịnh Thành Bắc mới quay về, lúc này thuốc đã bay phân nửa, anh tỉnh táo nhìn xuống thảm trạng người dưới thân, mặt Tương Vũ đã tái mét không còn giọt máu. Anh thở hổn hển, sợ đến mức tim ngừng đập, vội vàng cúi xuống nâng người dậy lại phát hiện hắn đã ngất xỉu, cả người mềm oặt ngã ra ghế như một con búp bê vải.
"Tương Vũ! Tương Vũ! Anh đừng làm tôi sợ." Trịnh Thành Bắc hoảng loạn, lúc này mới nhớ rút thứ đồ chơi của mình ra khỏi người ta. Từng giọt dịch trắng xen lẫn tơ máu đỏ nhễu xuống khe mông, nơi đó đã có vô số dấu tay cùng vết tím bầm.
Anh hít sâu một hơi.
Tuy rằng tinh thần bởi vì thuốc nên không cảm nhận được đau đớn nhưng mà cơ thể Tương Vũ đã sớm không chịu nổi, Trịnh Thành Bắc lại chuẩn bị không kỹ, hắn bị hành đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Trịnh Thành Bắc đờ người ra một lúc, cố lấy lại bình tĩnh lại kiểm tra hết thảy người dưới thân, lúc vạch mông Tương Vũ ra xem, đau đớn dâng lên khiến anh giận đến mức tự tát cho mình một cái.
Nơi đó của hắn giờ đây thảm không nỡ nhìn, thậm chí còn rách ra rớm máu, không cần đoán cũng biết được vừa nãy anh đã tàn bạo đến thế nào. Đau lòng, hối hận cùng tự trách cùng ập đến, anh chỉ muốn đập chết mình.
Đồ ngu này mày đã làm cái gì?
Trong mắt hiện lên thương xót không thể che giấu, bình thường đến một ngón tay của Tương Vũ anh cũng không nỡ làm đau, thế mà giờ đây lại tổn thương người ta đến vậy.
Tương Vũ không còn ý thức được Trịnh Thành Bắc bế đi rửa ráy thật cẩn thận, lúc ngón tay anh thò vào moi hết đống dịch mình để lại, cả người hắn theo bản năng co rúm cứng đờ lại, anh vội vàng ôm lấy người vỗ về.
"Xin lỗi anh... tôi đúng là một thằng đần mà."
Vô vàn tự trách khiến động tác càng thêm nhẹ hơn, lúc anh bế Tương Vũ ra ngoài mới phát hiện xe huyền phù đã dừng lại từ lúc nào, nhìn thời gian, bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua...
Cẩn thận bế người xuống xe, anh bế thẳng Tương Vũ vào nhà mình đặt hắn lên giường, lo sợ đêm nay hắn sẽ sốt nên anh chuẩn bị vô số thuốc đặt sẵn ở bàn rồi mới leo lên giường ôm chặt lấy người.
Đêm rồi mà Trịnh Thành Huy không về, Trịnh Thành Bắc cũng không có tinh lực đâu mà hỏi thăm nữa, trong đầu anh chỉ có hình bóng người trong lòng mình lúc này.
Tương Vũ khi ngủ thật ngoan, khoé môi có một vết bị anh cắn rách, anh rướn người liếm nhẹ lên đó giống hệt một con cún con lấy lòng chủ nhân.
Mùi hương trên người đối phương như có tác dụng thôi miên, chẳng mấy chốc mà anh đã chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hiếm có khi Trịnh Thành Bắc ngủ quên, nghĩ lại hai lần thất thố đều là ở cạnh Tương Vũ. Lúc anh mở mắt ra bên cạnh đã không còn một bóng người, đệm không còn hơi ấm, chỉ có mùi hương cỏ thơm ngát chứng minh người đã thật sự ở đây tối hôm qua.
Anh hốt hoảng bật dậy khỏi giường nhìn ngó xung quanh không thấy người, sau khi xác định Tương Vũ không ở nhà mình bèn vội vàng mặc quần áo vào rồi chạy sang nhà hắn.
Cửa khoá chặt không một khe hở.
Không hiểu sao anh cảm thấy sợ hãi vô cùng, liên tục lấy tay đập mạnh vào cổng nhà hắn, vừa đập vừa gọi.
Chỉ tiếc bên trong không có ai hết, một thứ cảm giác khủng hoảng trào dâng trong lòng.
Một vài hàng xóm đã chú ý đến động tĩnh bên này ló đầu ra khỏi cổng nhà, nhìn thấy là Trịnh Thành Bắc thì chào hỏi:
"Đội trưởng Trịnh đó à? Anh tìm ai vậy? Thầy Tương à?"
Trịnh Thành Bắc không hề phản ứng, cứ liên tiếp đập cửa, hàng xóm cũng chỉ cho rằng anh có việc gấp bèn nhắc nhở: "Chắc thầy Tương không có nhà rồi, sao cậu không thử gọi điện xem."
Trịnh Thành Bắc khựng lại, quay đầu nhìn người hàng xóm.
"Vâng... cháu cảm ơn."
Bấy giờ anh mới nhớ ra mình có quang não, vội vàng kéo đến dãy số quen thuộc ấn gọi nhưng mà Tương Vũ cứ như đã biến mất không còn tung tích, quang não cũng ngắt kết nối.
Chưa bao giờ Trịnh Thành Bắc sợ hãi như lúc này, cả thân lẫn tâm đều uể oải. Anh bước đi như kẻ vô hồn vào nhà, bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp ngọc trên bàn ăn.
Trịnh Thành Bắc vội vàng chạy tới mở ra, bên trong là hai mầm cây Hi Lam xinh đẹp.
Tương Vũ bây giờ đang ở đâu, chuyện này phải kể đến lúc tỉnh dậy vào buổi sáng sớm hôm nay, hắn mở mắt ra trong lòng Trịnh Thành Bắc với cơn đau đớn truyền đến từ thân dưới, khắp người như vừa bị xe cán qua một lần, cả người bần thần một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Nhìn sang bên cạnh Trịnh Thành Bắc đang ngủ rất ngon, phần vai hở ra có vài vết cắn vết cào rõ rệt, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh nhạy cảm với trẻ em, còn có cả cảnh mà hắn không có tí liêm sỉ nào quấn lấy người ta đòi người ta làm mình.
Không cần đoán cũng biết mấy vết cào này xuất phát từ đâu. Tương Vũ sợ đến ngừng thở, hắn chưa thể chấp nhận được sự thật mình đã ngủ với một thằng nhóc con, hơn nữa hắn lại còn bị đè...
Tấm thân trong trắng gìn giữ mấy trăm năm đã bị vấy bẩn.
Thu hồi móng vuốt của mình đang đặt trên ngực người ta, cố gắng thật cẩn thận rời khỏi giường chạy vào buồng tắm.
Cơn đau trên người làm hắn muốn ngã khuỵ.
Hắn không dám nhìn vào gương, tìm kiếm một hồi chẳng thấy quần áo đâu, bèn quay ra mở tạm tủ Trịnh Thành Bắc lấy một cái áo sơ mi của cậu ta mặc vào rồi chạy. Đi đến cổng rồi mới nhớ
Tương Vũ nào dám về nhà, chạy một mạch ra đầu ngõ, lên xe huyền phù rồi mới dám thở ra một hơi.
Chuyện hoang đường gì thế này? Hắn không thể chấp nhận được sự thật là mình đã ngủ với Trịnh Thành Bắc.
Tất cả là do ngày hôm qua hắn bị bỏ thuốc, loại thuốc này dùng linh khí lại không thể khu trừ, lần đầu tiên trong đời hắn thấy nguy cơ đến vậy, nhớ lại hôm qua Hàn Phi cứ cố gắng đưa mình đi, tròng mắt hắn tối lại.
Hàn Phi à? Dám tính kế lên đầu hắn thì đừng có trách hắn độc ác.
Cũng may Tương Vũ dù trúng thuốc cũng không phải một Hàn Phi có thể khống chế, ngày hôm qua lúc bị dìu đến chỗ vắng người, Tương Vũ ngay lập tức đã đập cho cậu ta một lá bùa sát thương khá mạnh sau đó ném người vào bụi cỏ.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cũng may ngày hôm qua là Trịnh Thành Bắc, nếu là người khác chắc hắn sẽ không kiềm chế được mà giết người.
Nhưng mà để đối mặt thì hắn không dám.
Thôi dù sao cũng hẹn Hàn Duyệt rồi, nhân dịp này nhận nhiệm vụ rời khỏi đây một thời gian vậy.
Nghĩ như vậy Tương Vũ tỉnh táo lên hẳn. Hắn cố gắng bò dậy chui vào buồng tắm trên xe huyền phù, sau khi nhìn vào gương hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Con mẹ nó Trịnh Thành Bắc kia cũng thật độc ác.
Khắp người hắn bây giờ là vô số dấu vết xanh tím, khoé miệng rách một miếng, trên cổ cũng là vết cắn không che giấu nổi. Đau đớn ở chỗ đằng sau đã nhắc nhở cho hắn biết ngày hôm qua kịch liệt thế nào.
Tương Vũ lấy từ trong quang não ra vài lá bùa, bùa thanh tỉnh, bùa chữa thương rồi sử dụng mà không thấy đỡ chút nào, hắn cáu gắt ném mình lên chiếc giường nhỏ, mặc kệ xe huyền phù chở đi vòng vòng quanh thành phố.
Mơ màng ngủ đến chiều tối mới tỉnh, Tương Vũ cảm thấy càng đau đớn hơn, lấy ra dịch dinh dưỡng mút tạm, cuối cùng đành phải nuốt một viên "đan dược" rồi luyện hoá.
Dằn vặt đến nửa đêm cơ thể mới hồi lại một chút, lúc này Tương Vũ mới nhớ ra quang não ngày hôm qua đã bị Hàn Phi động chạm, hắn cởi ra kiểm tra một lần mới phát hiện nó đã bị gắn thiết bị nhiễu sóng.
Hàn Phi... tâm cơ cũng không nhỏ đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT