Tương Vũ nhớ lại lúc mình hai mươi lăm tuổi còn chưa trải đời, ngày ngày cùng sư phụ rong chơi khắp chốn. Nếu ngày đó không xảy ra chuyện, có lẽ sư phụ bây giờ vẫn còn ở đây, và hắn cũng mãi mãi chẳng cần trưởng thành.
Thấy Tương Vũ nhìn ảnh gia đình cậu rồi ngẩn ra, Trịnh Thành Huy tưởng hắn tò mò, bèn vô tư kể lể.
"Hồi đó em còn sung sướng lắm, cha mẹ em cũng là dị năng giả lợi hại, chỉ tiếc là sau trận thú triều mười một năm trước thì tất cả mọi thứ đã thay đổi. Cũng may anh Bắc bộc lộ dị năng từ nhỏ, nếu không chúng em cũng không có ngày hôm nay."
Trận thú triều mười một năm trước đã giết đi tính mạng của rất nhiều người, trong đó có vô số dị năng giả, Tuyệt Sát ngày xưa chết gần hết, Tuyệt Sát hiện tại hầu hết là thành viên mới.
Tương Vũ nhớ đến vì nó mà hắn mới chuyển đến căn nhà ngoại ô thành Thiên Phong, hắn gật đầu:
"Trận chiến đó rất ác liệt."
Tương Vũ nhìn lại, thấy Trịnh Thành Huy lúc này chỉ tầm ba tuổi đang được bố ẵm trên tay, nhìn một nhà bốn người cực kỳ hạnh phúc bèn cảm thán.
"Cậu thật may mắn." Có một anh trai luôn đứng sau hậu thuẫn và che chở không phải lo lắng gì, ánh mắt không chút vẩn đục. Chỉ tiếc là dị năng còn chưa thể kích phát.
"Anh Bắc cũng không dễ dàng, em mong anh sau này chiếu cố anh ấy một chút, dù sao hai người sống với nhau..."
Tương Vũ nghe không hiểu bèn nhíu mày ngắt lời: "Cậu đang nói cái gì vậy? Sao lại sống với nhau?"
Trịnh Thành Huy gãi đầu, nói nốt: "... Thì hai người yêu nhau chẳng sống với nhau còn gì. Em thấy các anh hợp nhau như vậy, lại đều có dị năng, sau này còn có thể bổ trợ cho nhau rất nhiều. Nói chung là em ủng hộ nhiệt liệt."
Tương Vũ: "..."
Rõ ràng từng từ Trịnh Thành Huy nói hắn đều hiểu nhưng sao ghép cả câu lại chả hiểu cái quái gì, hắn hoài nghi hỏi lại:
"Cậu đang nói cái gì vậy? Yêu đương gì?"
Trịnh Thành Huy mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, nom đến là vô tội: "thì anh với anh hai em... hai người không phải đang yêu nhau ạ?"
"Yêu?" Tương Vũ gằn thành tiếng. "Với tên đần kia? Cậu mơ à?"
Thấy Trịnh Thành Huy còn ngẩn ra, Tương Vũ không biết vì sao cậu ta có suy nghĩ đấy trong đầu nhưng hắn muốn diệt trừ nó ngay lập tức.
"Anh mày với cậu ta không yêu nhau, và sẽ không bao giờ yêu nhau! Cậu nghe mấy lời này ở đâu vậy?"
Trịnh Thành Huy còn chưa tiếp thu được sự thật này, đứng ngây ra đấy, Tương Vũ phải dùng tay khua vài vòng trước mặt cậu ta.
"Trịnh Thành Huy!"
Vẫn không có phản ứng. Tương Vũ cốc một cái lên đầu cậu nhóc, hơi nâng cao thanh âm:
"Trịnh Thành Huy!"
"Dạ." Trịnh Thành Huy chợt tỉnh táo lại, trán toát mồ hôi hột. Dường như chưa thể chấp nhận được sự thật này, cậu nói thật nhỏ:
"Thế mấy bài viết trên diễn đàn thì sao, rõ ràng là em nhìn thấy ảnh anh với anh ấy ôm nhau mà."
Nghe thấy giọng nói ấm ức này, Tương Vũ không đành lòng nói thật là mình chỉ đang lợi dụng anh trai cậu ta để thoát khỏi đào hoa. Hắn lựa lời, cuối cùng vỗ nhẹ vào vai cậu rồi giải thích.
"Chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi với anh trai cậu không thể yêu nhau được, chuyện này còn nực cười hơn hẳn việc Hùng Ưng tìm ra hành tinh mới. Nói chung là cậu đừng tin mấy thứ trên mạng làm gì."
Quốc gia Hùng Ưng từng công bố ba lần tìm ra hành tinh có sự sống mới, lần nào cũng công bố rộng rãi, mời gọi các quốc gia khác đến chiêm ngưỡng nhưng mà ba lần đều toàn là thùng rỗng kêu to, đến cái bóng của hành tinh khác cũng chẳng thấy. Chuyện này được đem ra làm trò cười ở liên minh rất nhiều lần.
Trịnh Thành Huy vẫn còn hoang mang, hơn nữa còn hụt hẫng, anh rể tự dưng bay mất rồi.
Tương Vũ nhìn thấy ánh mắt rã rời và buồn bã thì hơi thấy có lỗi, bèn giơ tay xoa cái đầu xù xù của cậu nhóc, khổ nỗi Trịnh Thành Huy còn cao hơn hắn một khoảng. Muốn xoa đầu còn phải kiễng chân.
Sao hai anh em nhà này ăn gì mà cao dữ vậy???
Dù sao nhìn khuôn mặt méo xệch trước mắt cũng rất tội nghiệp, Tương Vũ rất quý cậu nhóc này, nghĩ ngợi làm sao lấy từ trong túi ra hai viên "Đan dược" đền bù, tuỳ tiện nói.
"Trả công cậu mời tôi ăn cơm, tôi cho cậu cái này." Tương Vũ xoè hai viên thuốc óng ánh trong lòng bàn tay, nói tiếp, "Cậu đem thuốc này ăn từ từ mỗi lần nửa viên thôi, sức khoẻ sẽ dần được cải thiện."
Trịnh Thành Huy dời ánh mắt nhìn chằm chằm hai viên kỳ quái vừa tròn vừa đen xì trên tay Tương Vũ, trong lòng hơi hoài nghi, cậu chần chừ chưa dám cầm, hỏi nhỏ:
"Anh Tương Vũ, đây là cái gì?"
Tương Vũ tuỳ tiện bịa:
"Thuốc do ông nội tôi để lại, cực tốt. À mà thứ này lúc nuốt vào lúc đầu sẽ gây đau nhức cơ thể, cậu cứ cố nhịn vài tiếng là sẽ qua."
Trịnh Thành Huy vẫn rất tin tưởng Tương Vũ không hại mình, cậu rón rén vươn tay cầm lấy đưa lên mũi ngửi, thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, ngoài ra còn một mùi giống như cậu nướng thịt bị khét, lại gương mắt lên.
"Uống vào lúc nào ạ? Mỗi viên cách nhau bao lâu?"
"Một tháng uống nửa viên, nhớ đừng uống thêm cơ thể không chịu nổi." Tương Vũ dặn dò kỹ lưỡng, cơ thể của Trịnh Thành Huy chưa tu luyện, chưa thể dùng nhiều thuốc một lần. "Cậu uống luôn bây giờ đi có gì tôi canh chừng cho."
Trịnh Thành Huy lắc đầu, "Buổi chiều em còn đi gặp bạn, buổi tối uống được không?"
"Được, thích uống lúc nào thì uống." Tương Vũ ngừng lời một chút rồi dặn dò, "Cậu đừng cho anh Bắc của cậu biết, cứ coi như đây là bí mật của hai ta được không?"
Trịnh Thành Huy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tương Vũ, vô thức gật đầu.
"Vậy tôi về trước đây, khi nào uống thuốc đau quá nhớ nhắn hoặc gọi vào số quang não của tôi, tôi sẽ giúp cậu."
"Vâng." Trịnh Thành Huy cẩn thận bỏ hai viên thuốc vào hộp rồi thả vào túi áo, sau đó tiễn Tương Vũ ra cửa.
Tương Vũ quay lại dặn: "Cái ô vừa nãy của Phong Linh, cậu nhờ Trịnh Thành Bắc trả lại hộ tôi. Tạm biệt, nhớ là nếu đau phải liên lạc."
"Vâng em nhớ rồi, anh đi cẩn thận sân trơn lắm."
"Biết rồi."
Tương Vũ vừa về Trịnh Thành Huy lại lôi hai viên thuốc ra ngắm nghía một lần nữa, trong lòng khá mâu thuẫn.
Có nên đưa thứ này cho anh hai không? Anh hai đã bảo nhận được bất cứ thứ gì của người lạ đều phải báo cho anh ấy biết để tránh bị lừa.
Nhưng có một giọng nói trong thâm tâm bảo cậu nên tin lời Tương Vũ. Cũng giống như lá bùa kia, dù cho anh hai nhiều lần bảo đại sư Tả Linh là lừa đảo, nhưng cậu lên diễn đàn huyền học tìm hiểu biết được vị đại sư kia cực kỳ nổi tiếng, bùa ngài ấy bán ra rất được mọi người chào đón. Vì thế cậu vẫn một mực tin rằng nhờ có lá bùa mà anh hai được trở về an toàn.
Cũng như bây giờ cậu cảm thấy Tương Vũ sẽ không lừa cậu, anh ấy là người tốt hệt như anh hai vậy. Tiếc thật anh ấy với anh hai không phải là người yêu.
Trịnh Thành Huy được Trịnh Thành Bắc bao bọc từ nhỏ tới lớn nên chưa biết lòng người hiểm ác cỡ nào, cậu còn rất ngây thơ, chỉ rối rắm một lúc lâu rồi bỏ lại viên thuốc vào túi, đứng lên đi gặp bạn.
Buổi tối rồi tính tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT