Lục Văn Chương ngay lập tức liên hệ ông Đường và ông Lý mua lại mảnh đất với giá cao thêm mười tỉ, thế nhưng hai người nhất quyết từ chối. Sau khi người đại diện pháp lý của lão đi rồi hai người mới nhìn nhau, cảm thấy sự việc lần này quá mức kỳ lạ. Dù sao hợp đồng mới xong được vài ngày mà giá đã tăng lên mười tỉ lận, chuyện thật như đùa.
Lúc trước nghe Tương Vũ rào trước về mấy bài viết trên diễn đàn rồi nhưng hai ông vẫn hơi lo lắng. Sợ chuyển xưởng sang khu đất mới thì khách hàng cũ nghe tiếng bỏ đi hết. Không ngờ hơn tháng sau lên diễn đàn liên minh, thấy vị đại sư nổi danh tên Vô Tranh tự mình đứng ra xác nhận đã xử lý xong mấy thứ uế vật ở khu đất nơi Thành Tây, hai người thở phào một hơi.
Nhưng bọn họ biết việc này chắc chắn liên quan đến tin tức lúc trước Trịnh Thành Bắc nghe được, lại gọi điện bàn bạc cho anh mấy hồi.
Tương Vũ có hai mươi tỉ ở chỗ các ông, gọi là đầu tư mỗi tháng lấy tiền lãi, Trịnh Thành Bắc và hắn không can thiệp vào chuyện kinh doanh. Cuối cùng mọi chuyện cứ thế mà kết thúc.
Ràng buộc của Tương Vũ với Trịnh Thành Bắc ngày càng sâu, hắn dần quên đi cuộc sống ở ẩn ngày xưa, trên người ngày càng lây nhiễm nhiều hơi thở của cuộc sống tấp nập, nhưng hắn cũng không buồn phiền về điều đó. Sự tập trung hiện tại chủ yếu dành cho em bé.
Những ngày tiếp theo Tương Vũ bắt đầu đi làm lại, Trịnh Thành Bắc cũng vì việc huấn luyện để tham gia giải đấu liên minh mà bận rộn liên tục, tuy vậy mỗi buổi sáng anh vẫn cố gắng dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sẵn cho Tương Vũ. Buổi trưa ăn ở căn-tin, buổi tối dù bận rộn đến đâu vẫn cố gắng về nhà.
Dù Tương Vũ nói bản thân rất khoẻ nhưng Trịnh Thành Bắc làm sao mà yên tâm được, cũng dặn dò Trịnh Thành Huy chăm sóc hắn hộ mình.
Trịnh Thành Huy vỗ ngực bảo anh trai cứ yên tâm.
Tất nhiên nói là bận nhưng mỗi ngày Trịnh Thành Bắc đều không thiếu vài tin nhắn hỏi thăm.
Bởi vì vấn đề có thai, Tương Vũ cân nhắc xem có nên xin nghỉ việc ở Học Viện Liên Minh không. Thời gian của hắn cũng không nhiều, hơn nữa công việc này chỉ để che giấu một tầng thân phận thật. Nhưng bởi vì ở đó có một vài thầy cô khá dễ mến, cộng với Triệu Lam từ lâu hắn đã coi là bằng hữu nên hắn vẫn luyến tiếc.
Triệu Lam rất quan tâm đến Tương Vũ, lúc bình thường hay trêu đùa như vậy sau khi biết tin hắn mang thai, vào diễn đàn đọc được mấy tin tức nói xấu Tương Vũ, anh là người chiến đấu hăng máu nhất. Thậm chí sợ hắn sẽ gặp phải vấn đề tâm lý còn liên tục nhắn tin hỏi thăm.
Bây giờ Tương Vũ đi làm rồi anh đương nhiên là phải bảo vệ hắn kè kè, đi đâu cũng phải đi theo. Tương Vũ nhìn mà bật cười.
Hết Trịnh Thành Bắc đến Trịnh Thành Huy, giờ lại đến Triệu Lam, sao ai cũng nghĩ hắn mang thai là phải yếu ớt mong manh nhỉ?
"Thai nhi được mười sáu tuần rồi, thời kỳ nguy hiểm đã qua, anh không cần sợ sệt như vậy đâu."
"Tôi..." Triệu Lam tò mò cực kỳ, thấy bụng Tương Vũ không hề to lên chút nào, anh thắc mắc. "Mười sáu tuần thật không? Tại sao bụng cậu nhỏ vậy nhỉ? Theo lý thuyết thì cũng sắp sang tháng thứ năm rồi đúng không? Tôi nhìn những người khác mang thai năm tháng bụng lớn hơn cậu nhiều."
Dường như để chứng minh, anh lật tay bật quang não, tìm kiếm biểu hiện thai phụ năm tháng đưa cho Tương Vũ xem.
Tương Vũ nhìn thấy một người đàn ông mang thai, đúng là bụng đã nhô hẳn ra ngoài. Ngẫm lại thì tuần mười sáu vừa lúc phải đi khám lại, hắn đúng là phải hỏi thăm một chút.
"Chắc là không sao đâu, có phải ai cũng giống ai đâu mà."
"Cậu nói cũng phải." Triệu Lam gật đầu. "Dù sao tôi cũng chỉ xem lý thuyết, còn thực tế có khi lại khác xa."
Sờ sờ cái bụng chỉ hơi nhô lên, nhiều lúc Tương Vũ vẫn cảm thấy không chân thật. Trong bụng hắn có một bé con đang âm thầm sinh trưởng.
Triệu Lam nhìn theo động tác của Tương Vũ, lớp vải áo rộng bị túm lại, thấy bụng hắn đúng là có gồ lên liền thích thú nhìn chằm chằm.
"Anh có muốn sờ thử không?"
"Được... được hả?" Triệu Lam tự nhận mình là thẳng nam chỉ thích những cô gái xinh đẹp, nhưng vẫn có tự giác, hai người hiện nay tạm coi như khác biệt thân phận. tốt nhất không nên vọng động.
Nhưng nhìn cái bụng tròn tròn kia anh không nhịn nổi. Cuối cùng đấu tranh tâm lý một hồi bèn thò tay sờ thử. Mềm mềm, cũng không có gì khác lạ.
"Trịnh Thành Bắc đúng là siêu thật đấy, hai người mới quen nhau có bao lâu đâu, thế mà có thể làm cho cậu lớn bụng được. Lúc nào khéo tôi phải vác sách bút ra học tập mới được."
Tương Vũ cạn lời: "Trước tiên anh phải kiếm được đối tượng đi đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện sinh em bé được."
Dù miệng nói là không lo nhưng buổi tối về nhà Tương Vũ vẫn đem vấn đề bụng lớn bụng nhỏ này thắc mắc với Trịnh Thành Bắc, đối phương cũng luống cuống một hồi. Cuối cùng Tương Vũ tự dùng mắt âm dương theo dõi bé con, thấy tất cả mọi thứ đều bình thường đành phải an ủi ngược Trịnh Thành Bắc.
"Ngày mai thử đi khám lại xem sao."
Vừa hay ngày hôm sau là chủ nhật, Trịnh Thành Bắc cố tình xin nghỉ trước đó dẫn Tương Vũ đến bệnh viện hôm bữa.
Lần này hai người đi sớm, phòng khám còn chưa có mấy người, cũng chẳng phải đợi lâu đã được vào trong.
Bác sĩ nghe Tương Vũ thắc mắc cũng khám xét một hồi, cuối cùng cho ra kết luận bởi vì tử cung Tương Vũ tương đối nhỏ, lại nằm sâu bên trong chứ không nằm đằng trước như những người khác cho nên về sau bụng hắn cũng sẽ không to như bình thường.
Hắn đem phiếu siêu âm đưa cho hai người, còn khen bé con phát triển rất tốt, cân nặng hơn chuẩn hai mươi gam, chiều dài cũng vượt trội. Sau đó còn cho số quang não cá nhân để có gì còn tiện liên lạc về sau.
Hai người cầm phiếu ra khỏi bệnh viện còn chưa đến mười giờ sáng, Trịnh Thành Bắc đề nghị đi ăn ngoài cho đổi gió còn Tương Vũ lại chỉ muốn ăn đồ Trịnh Thành Bắc nấu, cuối cùng hai người quyết định đi siêu thị mua đồ rồi về nhà nấu ăn.
Tương Vũ cực kỳ ít đi siêu thị, một phần vì lười một phần không biết nấu ăn nên chẳng có gì để mua. Mang thai thay đổi khẩu vị hay sao mà hắn nhìn cái gì cũng muốn mua để nếm thử.
Tất nhiên Trịnh Thành Bắc không dám phản đối. Thời buổi này công phát triển vượt bậc, cư dân lại thưa thớt, cho nên ưu tiên hàng đầu là chất lượng và dinh dưỡng, hàng ở siêu thị đã được kiểm tra cẩn mật, không còn những chất phụ gia hay chất độc hại. Ngay cả đồ ăn vặt đều được chế biến kỹ càng. Dù anh quan tâm chế độ dinh dưỡng cho Tương Vũ nhưng đôi lúc cũng không nên khắt khe quá.
Tương Vũ chọn đến hăng say, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn, phá lệ nói nhiều hơn thường ngày.
Lúc về nhà, hắn nằm ườn ra ghế bốc khô bò, còn Trịnh Thành Bắc ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào tấm ảnh siêu âm, gương mặt đăm chiêu.
Không hiểu sao Tương Vũ cảm giác đối phương có tâm sự. Tưởng rằng hắn lo về việc tử cung nhỏ này kia bèn thuận tiện an ủi một câu:
"Tôi thấy chẳng có vấn đề gì đâu, hàng ngày tôi vẫn truyền linh lực cho bé con, đảm bảo nhóc sẽ khoẻ mạnh lớn lên."
Trịnh Thành Bắc không lo về việc ấy, hắn đắn đo mãi cuối cùng mới dám mở miệng:
"Em biết anh sẽ chăm bé con thật tốt rồi, cái mà em lo lắng chính là sức khoẻ của anh. Hay là bữa nào chúng ta đến bệnh viện anh cấy tử cung khám thử xem sao?"
"Cấy cái gì?" Tương Vũ suýt nữa làm rơi miếng khô bò. "Cậu nghĩ điên khùng gì vậy? Tôi cấy cái... cái này bao giờ?"
"Anh không cấy?" Trịnh Thành Bắc hoảng hốt. "Vậy..."
Vậy thì làm sao lại có thai được? Không, cái đó không quan trọng. Vậy có nghĩa là Tương Vũ chẳng cấy tử cung vì thằng cha nào cả.
"Vậy cái gì mà vậy? Trịnh Thành Bắc cậu có bị điên không đấy. Tôi không có bạn trai tự dưng đi cấy cái quỷ này làm gì?"
Tương Vũ tức đến bật cười, nhìn vẻ mặt hớn hở của đối phương còn cứ tưởng hắn vừa nhặt được tiền bèn nhíu mày hỏi lại:
"Không phải cậu nghĩ tôi đi cấy tử cung vì thằng cha nào đấy chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT