Bước ra khỏi Hoàng Thanh Cung, Tống Thiên Nhan chặn đường Đông Phương Vũ gặn hỏi " Đông Phương Vũ, tại sao lại muốn thành hôn với ta, ngươi.."

Bổn đặc công không ảo tưởng đến mức nghĩ hắn thích nàng đâu, Đông Phương Vũ nhìn nữ tử không sợ trời không sợ đất trước mắt, hai tay khoanh lại cười mê hoặc " Vương Phi, không phải nên kêu Vương Phu một tiếng Vũ hay sao ?"

Tống Thiên Nhan cứng người, Vũ ? Hắn có bệnh, buồn nôn chết nàng. " Ta nói tại sao muốn lấy ta ? Ta không có gì tốt, dung nhan không xinh đẹp khuynh thành, không biết nấu nướng, tiền bạc không có, lại còn tính tình không tốt, luôn tức giận lại còn hay ghen"

Nàng liệt kê, đừng nói nam nhân cổ đại không chịu nổi, ngay cả nam nhân hiện đại cũng không chấp nhận được. Tống Thiên Nhan tin chắc hắn sẽ nhanh chóng hối hôn sau đó bổn đặc công có thể trở về cuộc sống độc thân, sau này thoát khỏi hoàng cung sẽ thành đại nữ hiệp.

Đông Phương Vũ đặt tay lên cầm đâm chiêu nói " Nghe nàng nói như vậy, đúng thật là một nữ tử không tốt"

" Đúng vậy rất không tốt, nên là..." Nàng vui mừng tiếp chuyện hắn đã giật ngang.

" Bất quá không vấn đề, không khuynh thành thì bổn vương gánh cho nàng, Đông Lạc đệ nhất mỹ nam là phu quân nàng. Lục Vương Phủ có ngự thiện phòng không cần nàng phải tự tay nấu nướng, Bổn Vương không thiếu chính là tiền bạc, còn có ta cũng sẽ không có nữ nhân khác nên nàng không có cơ hội ghen" Đông Phương Vũ gật gù nói, cười khuynh thành dùng quạt trên tay gõ đầu nàng sau đó bỏ đi.

Để lại Tống Thiên Nhan đứng trời trồng, thiên a, Đông Phương Vũ này là người xuyên không sao ? Suy nghĩ lại hiện đại như vậy. Nàng phải kết hôn thật sao ? Không thể được, Tống Thiên Nhan nàng lại phải kết hôn sớm, mất mặt đồng bào quá.

Tứ Vương Phủ yên ắng trong đêm, ánh trăng cô đơn chiếu trên nốc nhà. Trong đình một nam nhân trong bộ hồng bào nằm trên bàn thạch anh, say khước thống khổ, bên cạnh nam tử hắc bào cố khuyên nhũ " chủ nhân, đừng uống nữa, ngươi đã say lắm rồi"

" Bổn Vương không say, nàng đi lấy Vũ, tại sao ? Bổn Vương có gì thua Vũ ? Tại sao lại chọn Vũ" Đông Phương Ảnh hất tay hắn. Hắn cứ nghĩ nàng yêu hắn, lúc trước nàng có Nguỵ Tử Mạc, giờ lại là Đông Phương Vũ, lòng nàng đã bao giờ có hắn ?

Si lắc đầu nhìn nam nhân đang gục xuống bàn, còn đâu hình ảnh chiến thần uy phong lẫm liệt. Tình yêu đúng là thuốc độc.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thiên Nhan bước đi dõng dạc, tay cầm ngọn cỏ quơ qua quơ lại. Nàng cảm đêm qua suy nghĩ, thành hôn với Đông Phương Vũ, không phải vì tình yêu, như thế là hợp đồng hôn nhân, vậy nàng chỉ cần đợi thời điểm thích hợp, nói hắn đưa cho tờ hưu thê, là có thể cao chạy xa bay. Nhưng cái duy nhất là Tiền. Phải nàng cần rất nhiều tiền, nên làm gì ra tiền đây ?

"Tống ám vệ " Phía sau vang lên tiếng kêu như chim hoàng yến cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, Tống Thiên Nhan khó chịu quay đầu, nàng âm thầm kêu khổ ra đường không xem cung hoàng đạo lại gặp trúng nữ phụ ác độc.

" Khúc Tiểu thư, có chuyện gì sao ?" Nàng không mấy thân thiện xa cách hỏi. Ngươi dám đụng bản ám vệ, ta cho ngươi không bầm dập không ăn tiền.

Khúc Diệp Nghi cười hiền lành đi lên trước " Hôm trước trên thuyền là do hiểu lầm, mong Tống Ám Vệ không nên để bụng"

" Khúc Tiểu thư không cần khách sáo, dù sao ta cũng chỉ là một ám vệ nho nhỏ, ngươi không phải giải thích cùng " Định giở trò gì đây, bà đây không ra oai tưởng bà là hello kitty à ?

Khúc Diệp Nghi vẫn giữ nụ cười thân thiện, nhưng trong mắt lại đầy thù hận "Sao có thể là ám vệ nho nhỏ, Tống cô nương không phải là Lục Vương Phi tương lai sao"

Tống cô nương ? Nghe nổi da gà. Tốc độ truyền tin của cổ đại còn nhanh hơn internet, mới đó mà đã biết được chuyện nàng thành Vương Phi. Khúc Diệp Nghi ganh ghét, Tống Thiên Nhan rốt cuộc dùng cách gì mà có thể leo lên vị trí Lục Vương Phi ? Đông Phương Vũ xưa nay thâm trầm khó đoán, bề ngoài là Tiêu Dao Vương gia nhưng lại không gần nữ sắc, sao có thể lấy một người tư sắc cùng gia thế thấp kém như Tống Thiên Nhan.

"Thế sao ? Ta có việc đi trước. Hoàng Thượng đang ở Hoàng Thanh Cung, Khúc tiểu thư có thể qua đó " Nàng cáo từ, nói chuyện không hợp tần số dễ nổi điên lắm, nàng có lòng tốt nói ra lịch trình của Đông Phương Triệt, Khúc Diệp Nghi tha cho nàng đi.

Tỳ nữ bên cạnh Khúc Diệp Nghi tức giận đi lên chặn đường nàng " Chủ tử chưa cho ngươi đi, đã tự động đi, đừng tưởng sắp thành Lục Vương Phi đã lên mặt. Khắp hoàng cung này ai chẳng biết chủ tử mới là người được Hoàng Thượng sủng ái, tương lai là mẫu nghi thiên hạ"

Tống Thiên Nhan nhếch lông mày, gây sự ? Khúc Diệp nghi quát khẽ nhưng trên mặt lại giương giương tự đắc " Sắt Sắt, không được vô lễ. Tống cô nương đây vẫn không quen quy cũ, không cần chấp nhặt"

Chửi bổn đặc công vô học ? Khúc Diệp Nghi, kiến thức của ta còn gấp đôi người cổ đại các ngươi. Nàng cười tươi đáp "Đúng vậy, bổn ám vệ không biết gì nhưng cũng hơn một số người cái gì cũng biết, chỉ có là không biết điều"

Nữ tỳ tên Sắt Sắc tức giận " Ngươi.."

Khúc Diệp Nghi cũng không còn giữ được nụ cười, nàng tức tối xanh mặt. Tống Thiên Nhan dám chửi xéo nàng, đừng tưởng thành Lục Vương Phi thì giỏi, đợi nàng thành Hoàng Hậu nhất định sẽ không tha cho nàng ta.

" Phụt" Tiếng cười đột ngột vang lên, trong hốc đá đi ra một nam tử khuynh quốc, ngũ quan sắc xảo. Đám nữ tỳ nhìn thấy liền ngượng ngùng cúi đầu, Khúc Diệp Nghi cũng bất ngờ xấu hổ. Chỉ có nữ tử thần kinh thép Tống Thiên Nhan lên tiếng " Dô, Lục Vương Gia đây là có sở thích nghe lén"

" Bổn Vương không nghe lén, là đường đường chính chính nghe, cũng nghe ra được một số người gan to dám lên mặt với Vương Phi của Bổn Vương" Đông Phương Vũ nhẹ giọng nói, nhưng từng câu từng chữ đều làm người nghe tái mặt.

Sắt Sắt sợ xanh mặt, vội quỳ xuống " Vương Gia thứ tội, Vương Gia thứ tội. Nô tỳ không có ý làm nhục Vương Phi"

" Bổn Vương có nói ngươi sao ? " Hắn cười nói, trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm. " Bất quá nếu đã tự nhận tội, bổn vương cho ngươi thành toàn. Người đâu, lôi xuống chém"

" Vương Gia tha tội, Vương Phi tha tội. Tiểu thư cứu nô tỳ" Sắt Sắt không còn thói kiêu ngạo, nàng sợ hãi la lên. Hai hắc y nhân đi ra kéo nàng đi xa, chỉ vọng lại tiếng thất thanh. Tống Thiên Nhan tặc lưỡi, nghiệp đúng là tạo nghiệp.

Bất quá nàng không phải người tốt, nàng không việc gì phải cầu xin cho người vừa làm nhục nàng. Hơn thế trong truyện nữ tỳ Sắt Sắt này đã hãm hại Tống Thiên Nhan nhiều không kể, nay bị Đông Phương Vũ trừng trị cũng thích đáng.

Khúc Diệp Nghi xanh mặt, quay lại nói "Lục Vương Gia, là tỳ nữ không đúng ta có thể dạy lại nàng, sao có thể đem nàng giết như vậy, dù sao tội nàng cũng không có nặng ?"

" Không nặng ? Khúc tiểu thư nên biết đụng đến Vương Phi của bổn vương không đơn giản chỉ là phạt roi. Được Hoàng Huynh sủng ái thì hãy yên vị. Đụng đến nàng cho dù Hoàng Huynh bao che, Bổn Vương cũng sẽ giết ngươi" Hắn âm tà nói, dung nhan tuấn mỹ hiện nguy hiểm. Coi như đây là cảnh cáo vụ trên thuyền.

Khúc Diệp Nghi tái méc, nhanh chóng cáo lui. Tống Thiên Nhan há hốc nhìn nàng chạy xa, quay lại vỗ vai Đông Phương Vũ " Huynh đệ, không ngờ có lúc ngươi ngầu như vậy"

" Sao ? Đã yêu bổn vương rồi ?" Hắn cười tà tà tiến gần nàng.

Tống Thiên Nhan đẩy ra xa "Nghiêm túc dùm ta một cái. Ta có việc quan trọng muốn nói với ngươi đây"

Đông Phương Vũ tò mò nói "Có việc quan trọng gì Vương Phi muốn nói với bổn vương đây"

Tống Thiên Nhan lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nghiêm chỉnh đưa cho hắn "Chúng ta lấy nhau, không tình yêu, nên ta đã nghĩ ra cái này. Đây gọi là hợp đồng hôn nhân"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play