1.
Tôi ngại ngùng đứng ngay cửa, không khỏi lùi một bước. Bạn cùng phòng nhìn thấy tôi, kinh ngạc kêu lên: “Tư Tư?”
Tống Hà lập tức cũng nhìn qua. Trong khoảnh khắc hai mắt giao nhau ấy, ánh mắt anh ấy có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là thờ ơ cùng lạnh lùng. Sau đó sửa sang lại quần áo, bình tĩnh đi qua, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Cô đến đây làm gì?”
Tôi ngơ ngác nhìn vết đỏ chói mắt trên xương quai xanh của anh. Lồng ngực như bị cái gì thắt lại, đến hít thở cũng thấy khó khăn thì nói gì đến việc làm lành.
Bạn ký túc lúc này cũng đi qua, miệng treo nụ cười: “Mình không có mang váy ngủ nên mượn tạm của cậu một chút, thật ngại quá.”
Đầu tôi lại hơi đau rồi đấy.
Cô ấy thấy tôi không nói chuyện, lại tiếp tục tự giải thích: “Tư Tư à, mình với anh Tống Hà là sau khi cậu đã chia tay mới ở bên nhau, cậu đừng hiểu lầm nha.”
Tôi đứng nhìn cái cảnh cậu ấy tự tẩy trắng lại thấy bản thân như một trò hề vậy. Nửa ngày mới tìm ra một cái lý do tạm cho là hợp lý: “Đồ của tôi còn ở đây, tôi chỉ quay lại lấy thôi.”
Tống Hà trầm mặc chốc lát, mặt không biểu tình nói: “Vậy thì vào đi.”
Bước vào rồi tôi mới hiểu vì sao lúc nãy Tống Hà lại trầm mặc.
Cái chậu sen đá tôi chính tay trồng để trên bệ cửa sổ không còn ở đó nữa. Bàn chải đôi cùng cốc đôi trong nhà vệ sinh cũng đổi thành “đôi” mới rồi. Rèm cửa, khăn trải giường và chăn cũng được đổi thành màu mà bạn cùng phòng tôi thích. Ngay cả tấm hình chụp chung của tôi với Tống Hà lúc nhỏ cũng đã đổi thành hình của cô ấy.
Căn bản không cần tôi đến dọn dẹp gì cả, căn phòng nhỏ lúc trước tôi cùng Tống Hà trang trí cũng đã chẳng còn liên quan gì đến tôi rồi.
Chỉ vỏn vẹn một tuần lễ mà thôi.
Tất cả đồ vật thuộc về tôi đều đã được đóng gói gọn gàng trong vali rồi ném ở góc ban công, bao gồm cả chú chó cưng của tôi nữa.
2.
Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng, không khí oi bức đến khó chịu. Tôi ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn Tam Thất trong lồng.
Tam Thất là chú chó lang thang mà tôi và Tống Hà nhặt được vào lần hẹn hò đầu tiên. Bởi vì hôm đó là ngày bảy tháng ba nên Tống Hà đặt cho nó cái tên “Tam Thất”.
Lúc đó anh ấy mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, cười xấu xa sát bên tai tôi, nói mỗi lúc tôi gọi tên Tam Thất đều phải nhớ đến cảm giác lần đầu anh ấy hôn tôi. Thế nhưng cái gì bây giờ cũng thay đổi.
Tôi gọi: “Tam Thất!”
Lỗ tai chú chó vốn đang sụp xuống đột nhiên dựng thẳng lên, nhìn thấy là tôi gọi thì hưng phấn kêu hừ hừ tựa hồ muốn lại gần thân cận với tôi như thường ngày. Sau khi nhận ra mình đang ở trong lồng, chú lại ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ có cái đuôi là không ngừng ve vẩy.
Chóp mũi không khống chế được mà chua xót, cảm xúc mãnh liệt rốt cuộc không nén được nữa, tôi vọt tới phòng khách: “Mấy thứ khác đều có thể, nhưng Tam Thất đã từng bị người khác ngược đãi, nó rất sợ bị nhốt...”
“Cô biết mà.” Tống Hà ngắt ngang lời tôi, nhìn về phía bạn cùng phòng, ngữ khí rất bình tĩnh: “Cô ấy sợ chó.”
Những lời tiếp theo cứ như vậy nghẹn ở cổ họng. Cô ấy sợ chó - thì ra là lý do này.
Tôi lại càng đau lòng hơn rồi.
3.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy giữa Tống Hà và bạn cùng phòng có gì đó không đúng là vào hai tháng trước.
Gần tốt nghiệp, anh ấy nhận được vài đơn cũng không tồi nên mỗi ngày đều rất bận. Có lúc tôi gửi anh mấy câu tin nhắn vào buổi tối thì đến ngày hôm sau anh ấy mới trả lời. Gọi điện thoại cho anh thì trò chuyện chưa đến ba câu đã bị ngắt mất.
Bạn cùng phòng nhìn tôi cứ uể oải, an ủi: “Anh ấy bận quá thôi mà, đừng nghĩ nhiều.”
Hôm lễ tình nhân, bạn cùng phòng tặng tôi hai tấm vé xem phim. Tôi cũng muốn hoà hoãn lại quan hệ dường như đang trở nên xa cách với Tống Hà nên đã hẹn anh ấy đi xem phim. Xem được một nửa, Tống Hà cứ mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại.
“Tư Tư, anh đi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, rất nhanh sẽ quay lại.”
Tôi còn chưa kịp trả lời anh đã vội vàng cầm áo khoác rời đi rồi. Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc Tống Hà cũng chưa quay lại.
Lúc ra về, trong dòng người đông đúc tôi nhìn thấy Tống Hà đang đứng dựa vào tường chờ tôi.
Anh cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Nhưng tôi lại để ý thấy hai cúc áo sơ mi trên cùng của anh đã gài chặt lại. Nhìn thấy tôi, Tống Hà chỉ thờ ơ nhìn qua rồi nói một câu: “Bàn công việc nên anh quên cả thời gian.”
Tôi hỏi: “Việc gì mà cần phải bàn đến hết cả một bộ phim vậy anh?”
Lúc đó anh ấy trả lời như thế nào nhỉ?
Anh ấy thậm chí còn lười giải thích, chỉ nói: “Em cứ nghĩ nhiều như vậy thì anh cũng hết cách.”
Quay về ký túc xá, tôi cứ nhìn điện thoại, tâm trạng cũng không yên. Một lúc sau thì lướt thấy bài viết bạn cùng phòng vừa mới đăng.
Trong hình là hai ly trà sữa đang uống một nửa cùng với hai vé xem phim. Cô ấy chỉ để một trái tim trên phần trạng thái.
Ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của tôi và bạn cùng phòng. Tôi cảm thấy có chút khó thở, hỏi cô ấy: “Cậu xem phim ở rạp kế bên mình hả?”
“Ừm, mình không thích xem mấy phim tình yêu.”
“Xem cùng với người cậu thích đó hả?”
Bạn cùng phòng im lặng rất lâu, đột nhiên bật cười một tiếng: “Đúng á."
Buổi tối đi tản bộ ở sân trường tôi cứ im lặng đi ở phía trước. Tống Hà cảm giác được tôi dường như có tâm sự, anh đi qua kéo lấy tay tôi hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi chỉ trả lời một câu: “Đường Tịnh cũng xem phim ở rạp đó.”
Không gian yên lặng một chốc, nhưng chỉ trong một chốc thôi. Tống Hà nắm lấy tay tôi, cảm giác ấm áp như đang trấn an làm cho ngón tay lạnh lẽo của tôi dần dần trở lại ấm áp. Anh ấy nói: “Tư Tư, chỉ là trùng hợp thôi em.”
Tôi trầm mặc rất lâu, nhìn xem anh ấy có chút gì lo sợ hay áy náy hay không, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ tay ra.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi và Tống Hà đã sớm ấn định người kia thành người bạn đời duy nhất cho đến mai sau. Tôi không nên nghi ngờ anh ấy chỉ dựa vào những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, điều này sẽ phụ tấm lòng anh ấy dành cho tôi mất.
Hơn nữa, bạn cùng phòng đã có người mình thích từ rất lâu rồi, tôi cũng xem qua ảnh chụp rồi, thậm chí vì người đó mà suốt bốn năm đại học cô ấy chẳng chịu quen ai khác.
Giữa cô ấy và Tống Hà có lẽ sẽ không có gì đâu.
Chắc là vậy...nhỉ?
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT