Tôi giữ chặt cánh tay Lam Phi Tuấn, nghẹn ngào hỏi.

"Tôi chân thành coi anh như là anh trai. Nói cho tôi biết, Phi Ý ở đâu đi? Tại sao đã lâu rồi cô ấy không xuất hiện? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Đừng lo, Tiểu Ý đi Pháp rồi, con bé còn không biết bên này xảy ra chuyện gì."

"Tôi cầu xin anh, mặc dù sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết chuyện của tôi, nhưng mà có thể giấu được ngày nào hay ngày đó. Cũng đừng nói với gia đình của tôi, dùng cách gì cũng được, chỉ cần giấu cho qua là được. Cầu xin anh."

"Em yên tâm đi, biểu hiện cho tốt, luật sư nói em làm thế nào thì làm thế đó. Sẽ không sao đâu."

"Cảm ơn anh."

"Em vẫn còn bị thương, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Định kỳ mọi người sẽ đến thăm em, muốn cái gì thì cứ nói ra, đừng để bản thân chịu ấm ức."

"Vâng."

....

Dư Đinh Chi có ý định tìm người bảo lãnh cho tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi muốn ở trong nơi tuyệt vọng này tìm chút hy vọng. Sau một thời gian dài ở trong phòng tạm giam, tôi đã lâu không có nhìn thấy bình minh và hoàng hôn, nơi không gian chật hẹp này đã cách ly tôi với thế giới bên ngoài.

Thường vào nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, trên người Tịch Nhiên đầy máu, tôi muốn lau sạch những vết máu đó, nhưng tôi không thể nào lau sạch được. Yếu đuối thu mình trong góc ôm lấy bản thân, thiếu đi sự an toàn khiến tinh thần của tôi ngày một sa sút.

Nỗ lực tìm kiếm hy vọng đã thất bại trong nơi đen tối này. Cho đến khi tôi sắp gục ngã, cảnh sát trong trại tạm giam mang tôi ra bên ngoài. Giờ phút này, tôi đang đứng trước toà án hình sự của toà án nhân dân. Có nhiều người đến nghe hơn tôi nghĩ, thậm chí còn có nhiều người thân cũng có mặt.

Tố Duy và Dư Đinh Chi còn có Lam Phi Tuấn ngồi ở sau lưng tôi, luật sư của tôi thành thạo cầm tài liệu trên tay và bắt đầu một bài biện luận.

Tôi không biết Lam Phi Tuấn làm thế nào mà có thể tìm được nhiều nhân chứng như vậy, lời khai của bọn họ đều đồng nhất, đem hết tất cả lỗi hướng vào người Triệu Thái An, mà tay Triệu Thái An cũng bị còng lại, trên đầu còn quấn băng gạc, đã mất đi cái thần thái thường ngày, uể oải đứng đối diện tôi.

Luật sư của Triệu Thái An đứng dậy, hỏi tôi không ngừng, ép tôi buộc phải nói ra theo lời dẫn dắt của anh ta.

"Vương Phi Phàm đã đề cập đến chuyện thân chủ của tôi và cô ấy luôn có nhiều mâu thuẫn, mà nguồn gốc của mâu thuẫn đến từ chính người bị hại cô Mộ Tịch Nhiên. Vậy tôi muốn hỏi, giữa Vương Phi Phàm và Mộ Tịch Nhiên là quan hệ gì?"

Thẩm phán gật đầu ra hiệu có thể hỏi, tôi cúi đầu, im lặng một hồi mới trả lời.

"Tôi và Mộ Tịch Nhiên từng là người yêu của nhau."

Trong phòng mọi người ồ lên, lúc này thẩm phán yêu cầu mọi người giữ im lặng. Luật sư của Triệu Thái An tiếp tục hỏi tôi.

"Nghĩa là, trong lúc thân chủ của tôi và người bị hại được hôn nhân pháp luật bảo vệ, cô và người bị hại vẫn luôn giữ liên lạc với nhau."

"Không tính là giữ liên lạc, từ khi tôi và Mộ Tịch Nhiên chia tay, chúng tôi có một đoạn thời gian rất lâu không liên lạc với nhau. Cho đến một ngày ở nhà hàng gặp được nhau mới có chút liên hệ với nhau, lúc đó Triệu Thái An cũng ở đó. Hơn nữa sau khi tôi biết cô ấy và Triệu Thái An đã kết hôn, tôi cũng đã từ chối liên lạc với cô ấy."

"Từ chỗ thân chủ của tôi, thì tôi được biết, cô từng có một lần can thiệp vào cuộc sống của họ. Đúng không?"

"Không có."

"Thế tại sao cô lại xuất hiện khi vợ chồng bọn họ tranh cãi, hơn nữa nhiều lần tranh cãi với thân chủ của tôi."

"Bởi vì thân chủ của anh có hành vi bạo lực gia đình."

"Cô lấy gì khẳng định Triệu Thái An có hành vi bạo lực gia đình? Mời cô đưa ra bằng chứng xác thực, nếu không đây là bôi nhọ danh dự người khác."

"Năm ngoái, chúng tôi đúng là đã từng có ẩu đả với nhau, lý do là tôi nhận được điện thoại cầu cứu của Mộ Tịch Nhiên. Lúc đến nhà bọn họ, tôi đã chứng kiến cảnh Triệu Thái An bạo lực gia đình, trong lúc tranh chấp, anh ta đã lấy đồ đập vào đầu tôi, cũng vì thế mà tôi phải nhập viện. Cuối cùng, chính Mộ Tịch Nhiên đến cầu xin tôi đừng kiện, cho nên chúng tôi mới giải quyết riêng với nhau."

Lúc này, luật sư của đứng dậy và bắt đầu bào chữa.

"Thưa thẩm phán, tôi có vài điều muốn nói."

"Có thể."

"Thân chủ của tôi cũng là nạn nhân trong vụ án này, thế mà đối phương lại khởi kiện thân chủ của tôi cố ý giết người, tôi muốn nhắc lại một lần nữa, toàn bộ vụ án này, từ lúc Triệu Thái An xuất hiện ở quán bar gây chuyện, cho đến khi anh ta mất kiểm soát muốn giết chết Mộ Tịch Nhiên, thân chủ của tôi vẫn luôn có mặt ở đó. Lúc đó, cô ấy đã không còn khả năng phòng vệ bản thân nữa cho nên mới dùng hành động gây tổn thương đến Triệu Thái An. Hơn nữa, nhân chứng vật chứng đều có ở đây, cho nên, tôi mong quý toà xét xử thoả đáng."

Lúc này, tôi bừng tỉnh, luật sư của Triệu Thái An cơ bản là không định kéo tôi xuống nước, mà đang tìm nhiều lý do khác nhau để tranh luận xin giảm án cho Triệu Thái An. Anh ta lấy ra một phần tư liệu.

"Đây là giấy chứng nhận do Bệnh viện Nhân dân cấp. Thân chủ của tôi mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, nói cách khác, cảm xúc của thân chủ của tôi sẽ mất kiểm soát khi bị Vương Phi Phàm và Mộ Tịch Nhiên kích thích. Trường hợp như thế này không ít, cho nên hành vi của Triệu Thái An không thể so với hành vi của người thường."

"Thưa thẩm phán, tôi phản đối."

Thẩm phán xem qua giấy chứng nhận của bệnh viện và gõ bàn.

"Phản đối vô hiệu."

Trong cả quá trình, Triệu Thái An giả điên giả dại, anh ta ấp úng nói không thành công, xem ra anh ta đã được luật sư dặn dò kỹ. Lúc này, luật sư của tôi xin đối chất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play