Thật sự buồn cười không nói nên lời, đã ở cái tuổi này rồi, còn làm như mấy đứa trẻ con, tặng quà kiểu thế này. Cô ấy nâng ngón tay tôi lên nhìn nhìn sau đó mới gật đầu hài lòng.
Tôi bế cô ấy đến bên giường, đắp chăn lên người cô ấy.
"Tôi đi rửa mặt, quay lại ngay. Chị buồn ngủ thì ngủ đi."
Phoebe ánh mắt có chút tán loạn, có thể thấy được cô ấy vô cùng mệt mỏi. Tôi tắt đèn trong phòng ngủ, lặng lẽ bước vào nhà tắm. Nói thật, tôi vẫn cảm thấy đây là một giấc mơ, nó quá giống với tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết, cô ấy trở về vì tôi, đúng không?
Lúc này, điện thoại di động của Phoebe đổ chuông, tôi chưa kịp ra khỏi phòng tắm thì cô ấy đã cầm điện thoại trên ban công và nói chuyện bằng tiếng Pháp, tôi cầm áo khoác choàng lên người cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị cảm lạnh, giọng điệu của cô ấy không tốt cho lắm, tôi mơ hồ có cảm giác người ở đầu dây bên kia có mối quan hệ khó tả với Phoebe.
Cúp điện thoại xong, cô lặng lẽ đứng đó.
"Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói rồi tôi hắt xì hơi xấu hổ khi cô ấy nhận ra tôi chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng.
"Ở nước ngoài rất bận, phải không?"
"Ừm. Cho nên mau mau quay về ổ chăn thôi."
....
Chúng tôi ôm nhau ngủ, khuôn mặt dịu dàng của cô ấy trong chốc lát đã hơi thở dần đều, tôi nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô ấy và hy vọng rằng đây là chuyện cả đời.
....
Đừng nghĩ Giáng sinh là dễ dàng, vẫn là 9 đến 5 giờ. Khi tôi tỉnh dậy, Phoebe đã ngồi ở bàn trang điểm để trang điểm, tôi biết cô ấy sắp nhặt lên cái mặt nạ khí thế kia lên. Nhưng tôi không thể không trao cho cô ấy một nụ hôn chào buổi sáng.
"Tôi đến công ty trước, em đừng có đến muộn."
Nhìn cô vội vàng rời đi, có cảm giác dường như sắp xảy ra chuyện.
Vâng, linh cảm của tôi đã đúng. Khi tôi đứng kính cẩn trong phòng họp, tôi thấy một người đàn ông tóc vàng ngồi bên trái Phoebe, anh ta có khí chất quý ông điển hình của Châu Âu, dáng người đẹp và mặc vest chỉnh tề. Mái tóc vàng được chải kỹ.
"Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người một chút."
Lời mở đầu ngắn ngủi của Phoebe khiến phòng họp trở nên sôi động hơn, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Phoebe.
"Vị này chính là Joan đến từ Pháp, người có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực quản lý kinh doanh. Anh ấy sẽ là phó tổng giám đốc được tôi mời về, tôi hy vọng mọi người ở đây có thể hợp tác với anh ấy về mặt quản lý công ty trong tương lai."
Joan đứng dậy và cúi đầu nhẹ. Mở đầu là phần giới thiệu tiếng Trung trôi chảy.
"Tôi thật vui khi được làm việc trong công ty của quý vị, thời gian sau này, mong các vị hợp tác vui vẻ với tôi. Nếu như lỡ có đắc tội với ai mong mọi người thứ lỗi."
Haizz, bây giờ người nước ngoài còn có thể nói tiếng Trung tốt hơn người Trung Quốc. Lúc này, Phoebe quay lại nhìn tôi.
"Bắt đầu ghi chép biên bản cuộc họp."
"Vâng."
Thật ra, tôi không quen cho lắm, dù sao thì cô ấy vào ban ngày và ban đêm là hai người khác nhau. Tôi thật sự không thích nghi được. Nhưng mà tôi có thể làm gì đây?
Trong cuộc họp, nói rất nhiều vấn đề, Joan dễ dàng nói về mấu chốt của vấn đề và các biện pháp giải quyết nó. Phoebe gật đầu hài lòng. Sau cuộc họp, Thư ký Đỗ đến văn phòng của Phoebe để báo cáo việc cô ấy vắng mặt ở công ty mấy ngày nay. Tôi phụ trách pha cà phê, dọn dẹp văn phòng của cô ấy, v.v.
Sau khi báo cáo xong, thư ký Đỗ lập tức trở về văn phòng của cô ấy, còn tôi tiếp tục tưới hoa và cây cối cho cô ấy, Phoebe đang định gọi tôi thì Joan đến. Anh ta lịch sự ngồi vào chiếc ghế xoay, Phoebe ra hiệu cho tôi chuẩn bị cà phê.
Tôi có chút miễn cưỡng đi vào nơi pha nước, cà phê vừa được xay xong là tôi chuẩn bị cho Phoebe, vì thế tôi cầm lấy một bịch cà phê hoà tan, pha nó xong đặt trước mặt Joan.
"Mời dùng."
Anh ta cười nhẹ.
"Cảm ơn."
hiahiahiahia. Nó rất ngon ~~~
Phoebe liếc mắt đã nhìn thấy được chút tâm tư bé nhỏ của tôi, cô ấy ném cho tôi một ánh mắt giết người, tôi bực bội rời khỏi văn phòng cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT