Cố gắng chạy lên lầu nhanh nhất có thể, tôi trốn vào một căn phòng giành cho khách quen thuộc. Tôi mơ hồ nghe được Joan rống lên. Dựa theo tiếng động tôi đoán phương hướng, có lẽ là ở trong thư phòng đầu hành lang.

Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi đến thư phòng, tim tôi muốn nhảy ra cổ họng, nuốt nước miếng, cách một cánh cửa tôi nghe Joan gào lên.

"Lam Phi Ỷ, là em bức tôi, muốn tôi tha cho em và con sao, được, gọi Vương Phi Phàm đến, tôi muốn đồng quy vu tận với nó!"

"Sao anh lại không làm theo giao kèo chứ, anh tưởng làm thế có thể giải quyết được sao?"

"Bớt nói nhảm lại. Hoặc là chúng ta cùng nhau chết, hoặc là kêu Vương Phi Phàm tới đây chôn cùng, đây đều là do em sai, đừng trách tôi."

Tôi khó thở một chân đá văng cửa, đời này chắc có lúc này mới 'men' nổi, đáng giá! Joan nhìn tôi đầy kinh ngạc, ngay sau đó, anh ta nhìn tôi cười xảo quyệt.

Phoebe hoảng sợ nhìn tôi, cô ấy đang ôm lấy Khuynh Phàm, Khuynh Phàm rất ngoan, một tay cầm búp bê một tay thì bỏ vào miệng mút. Tôi thật sự rất muốn ôm con bé, đây là đứa con mà Phoebe sinh ra. Chỉ là Joan cầm lấy con dao chạy đến.

"Không mời mà tự đến, Vương Phi Phàm!"

Tôi trấn định nhìn Joan.

"Thả họ ra, tôi làm con tin."

"Không được!"

Phoebe phủ định lời tôi nói, giờ lúc này không đến lượt cô ấy quyết định. Joan nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi, cắm con dao lên bàn.

"Vương Phi Phàm, cô cảm thấy tôi dễ dàng buông tha cho Lam Phi Ỷ sao? Các người đều chôn cùng."

Tôi cau mày.

"Anh có thể không tha cho Phoebe, nhưng mà Khuynh Phàm là con anh, anh cũng không tha sao?"

"Hừ, cho dù là con tôi thì thế nào? Ba người nhà chúng tôi cùng nhau đoàn viên."

Tôi nắm chặt tay, nhân lúc sự chú ý của anh ta đang đặt trên con dao ở trên bàn, tôi một tay kéo Phoebe ra ngoài thư phòng.

"Bế con chạy đi đi, chạy mau!"

Cô ấy do dự, tôi vừa gào vừa kéo cô ấy chạy đi hướng cầu thang, Joan hoàn toàn có thể bắt Phoebe lại, nhưng anh ta không có đuổi theo, chỉ xách cổ áo của tôi, làm tôi không có cách nào chạy thoát. Hai chúng tôi đứng ở trên lầu nhìn Phoebe vội vàng bế Khuynh Phàm rời đi, tôi hiểu, cuối cùng Joan cũng mềm lòng.

Người anh ta yêu nhất cùng với con của anh ta, cho dù ai rơi vào hoàn cảnh thế này cũng không thể huỷ diệt được, lúc bóng dáng Phoebe rời khỏi tầm mắt chúng tôi. Joan đẩy tôi nằm trên sàn nhà, tôi giãy giụa thụt lùi về sau, anh ta đạp lên chân tôi, tôi đau đớn ôm lấy chân.

Người đàn ông này có thể trạng không khác gì Đại Tráng, anh ta nắm lấy cổ áo tôi kéo tôi vào lại trong thư phòng, tôi ngồi dưới đất, Joan vẫn còn chút lương tâm, cầm dao đe doạ mấy người giúp việc rời đi. Nhóm người giúp việc liều mạng chạy ra ngoài, cuối cùng nơi này đã an tĩnh.

Tôi thở gấp, Joan đặt con dao xuống, từ trên người lấy ra một quả lựu đạn, mẹ nó, ở đâu ra vậy???

"Vương Phi Phàm, mày là một kẻ tai hoạ. Mày xứng với Phoebe sao, mày có năng lực để cô ấy sinh con à? Tao từng cảnh cáo mày, đừng có chen vào gia đình tao, mày không nghe. Giờ cũng tốt, có mày cùng chết với tao, vậy đủ rồi."

Joan xoay xoay cổ của anh ta, hung hăng trừng mắt với tôi, tôi đứng lên nhìn Joan.

"Phoebe không yêu anh, anh hà cớ gì phải cưỡng ép cô ấy, có được toại nguyện đâu?"

"Im miệng, nếu không có mày, nhà tao sẽ không thế này!"

"Tôi chẳng có muốn nói nữa, muốn chết thì cùng chết đi."

Thái độ của tôi đã chọc cho Joan phẫn nộ, anh ta bước đến gần tôi, dùng chân đá tôi một cái, sự chênh lệch về sức cùng với vóc dáng, tôi có thể phản kháng thế nào đây, chỉ đành ôm đầu bảo vệ. Joan đấm tay đá chân không ngừng với tôi. Máu cùng với cơn đau làm ý thức của tôi có chút tan rã.

Tôi cố gắng giãy giụa, giờ phút này Joan cực kỳ giống Triệu Thái An, cặp mắt kia bị thù hận phủ lên, tôi vớ lấy đồ ném về phía Joan, anh ta dùng tay đỡ, tôi vớ được cái gì thì đều đập lên người anh ta.

Cho đến khi, lưng tôi dựa vào vách tường cách cánh cửa không xa, tôi nhìn thấy chậu hoa, đây là cộng rơm cứu mạng của tôi, tôi vơ lấy nắm đất, ném lên mặt Joan, ngay sau đó Joan ôm lấy mặt phủi đất, tôi nhân lúc này cầm chậu hoa lên đập vào đầu anh ta, tôi đã quên mất cơ thể đang đau đớn thế nào, gắng gượng đứng dậy.

Lúc này, ý chí sinh tồn của tôi cực kỳ mãnh liệt, tôi nghĩ thông rồi, người tôi yêu đang ở ngoài kia, còn có con nữa, tôi muốn trở thành người thân của đứa bé.

Tôi mở cửa chạy về hướng cầu thang, Joan ở phía sau gào thét, anh ta hùng hổ chạy theo tôi, tôi vấp ngã rơi xuống cầu thang, tôi muốn sống, tôi muốn chạy ra khỏi nơi đây, Phoebe còn đang đợi tôi.

Ý thức nói cho tôi biết vào lúc này đây tôi không được phạm sai lầm. Joan cầm lựu đạn, anh ta kéo khoá chốt an toàn ra, tôi hoảng sợ chạy về hướng cửa.

"Vương Phi Phàm, đi chết đi."

Trong phòng khách rộng mở, tôi nghe được tiếng lựu đạn rơi xuống leng keng, chỉ còn một bước nữa thôi, tôi có thể nhìn thấy được bên ngoài đang kích động ra sao, tôi muốn sống, tôi muốn thấy đám người ngoài đó, đáng tiếc, tôi không thoát được. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với luồng lửa nóng và sức nổ làm tôi văng ra nằm trên mặt đất.

Tôi nhìn cái nơi mà tôi và Phoebe từng có không biết bao kỷ niệm, tôi từng ở nơi đây hưởng thụ cuộc sống xa hoa, bây giờ nó chỉ còn lại một đống hỗn độn, ngọn lửa cùng với khói đen dày đặc, còn có những xà ngang sập xuống, tất cả đều bị huỷ hoại. Ý thức cuối cùng của tôi chìm trong biển lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play