Trần Thị hỏi: "Sư phụ ngươi sao lại không đến?"

"Bẩm thái thái, đêm qua có lão thái gia ở trọ rơi xuống sông, sư phụ ta đi dạo mới thấy rồi cứu hắn, trước mắt tình trạng không ổn, sư phụ không dám rời đi, liền phân phó ta đến đổi dược."

Huyễn Nương cũng nhớ, lão thái gia kia là người Lục gia tộc, qua đời một tuần sau khi té bị thương bên đùi.

Trần Thị nói: "Lão kia là đường thúc của lão thái gia chúng ta, lại gặp thương thế nặng như vậy, quả thật sư phụ ngươi nên ở lại chiếu cố hắn." Nàng có chút không yên lòng y thuật của thiếu niên này.

Bên ngoài có bà mụ thông báo: "Nhị lão gia đến."

Phương Di Nương nhỏ giọng thầm oán: "Nhà chúng ta đều là nữ quyến, Nhị lão gia tới cũng quá phận rồi."

"Aizz, ngươi ở nơi này canh chừng tỷ nhi." Trần Thị than nhẹ một tiếng, mang theo một đám vú già ra ngoài nghênh đón.

Lục gia vốn là hộ gia đình bình thường, chỉ hơi giàu có, từ Lục Thượng Thư (Lục Lang) mới bắt đầu phát đạt.

40 năm trước Lục Lang vẫn là Lục sĩ tử, do mang khuôn mặt tuấn mỹ mà danh chấn thiên hạ.

Đáng tiếc lúc Huyễn Nương bắt đầu nhận thức thì Lục Thượng Thư đã trở thành lão nho sinh râu bạc trắng, thực khó tưởng tượng ra Lục Lang uy phong chấn vũ năm nào.

Năm năm trước thân thể Lục Thượng Thư không thích hợp nữa, liền từ quan về quê tĩnh dưỡng. Ba năm trước chết do bệnh, di ngôn bảo hai con trai thứ xuất dọn ra ngoài, còn con trai thứ ba thứ tư lại được phân chút của cái đất đai.

Huyễn Nương kiếp trước chứng kiến, Nhị bá độc chiếm tiểu trấn Giang Nam vẫn mang vẻ thập phần ngay thẳng, chờ sang năm hắn đi kinh thành mới dần dần bị truyền thanh danh không tốt ra.

Huyễn Nương tâm trí bây giờ là người hai mươi mấy tuổi đã trải qua muôn vạn đau khổ, không phải nữ hài nhi mười một tuổi, nghĩ đến sự tình này lại thâm trầm hơn vài phần.

"Di nương, ngươi xuống hành lang phía dưới nghe Nhị lão gia lần này tới muốn nói cái gì."

Phương Di nương có chút không yên lòng.

Tiểu nha đầu đến trước giường Huyễn Nương đặt thêm ghế con. Mấy nha đầu nâng chậu nước ấm, vải bông cũng nối đuôi nhau vào.

Đại nha đầu lấy vải bông nhúng nước ấm vắt khô, đưa cho tiểu lang trung lau tay.

Huyễn Nương lại nói: "Di nương mau đi thôi, thái thái chỗ đó có chuyện gì mới gọi ngươi, huống hồ nơi này đã có Vương ma ma cùng Kim Diệp tỷ tỷ chiếu cố."

Vương ma ma cùng Kim Diệp đều đáp: "Di nương đi đi, chúng ta đều ở đây."

Phương Di Nương mới cẩn thận đi, là mẹ ruột, nàng cảm giác được rõ ràng nữ nhi đã cực kì khác biệt, xem ra té thế nhưng lại trở nên thành thục, càng giống thiên kim tiểu thư.

Tiểu lang trung lau tay ba lần rồi ngồi vào ghế con đổi dược.

Động tác hắn nhẹ nhàng cắt đứt băng trên đùi Huyễn Nương, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm phần cẳng chân bị gãy xương, tuyệt không giương mắt nhìn thứ khác.

Huyễn Nương vốn tâm tình khó chịu, nhìn tiểu lang trung bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, cũng bình tĩnh chút. Suy nghĩ, liền nói: "Thung Nhi, ngươi cũng xuống nghe ngóng, họ nói cái gì đều lập tức đến báo ta, nếu Nhị bá lại có chuyện nhàm chán, thái thái tất nhiên muốn tìm di nương tâm sự, nàng cũng chưa chắc về nhanh.''

Thung Nhi được lệnh chạy đi.

Tiểu lang trung nghe nàng nói chuyện, đầu chưa từng nghiêng một chút nào, giống như không hề để tâm.

Huyễn Nương đã được tháo băng, lộ ra mảnh vải mỏng máu loang lổ bên trong.

Tiểu lang trung rốt cuộc cất tiếng nói, nhưng đầu như trước không hề nâng: ''Hai người, đè tiểu thư lại."

Hai vú già chờ sẵn lập tức một trái một phải đè Huyễn Nương.

Tiểu lang trung lấy tay xé ra.

"Aaa" Huyễn Nương kêu to lên, cảm giác mảnh vải dính thịt bị kéo ra so với việc nàng tự sát còn đau hơn.

Nàng mãnh liệt giãy dụa, hai vú già hai bên lại gắt gao ấn nàng.

May mà tiểu lang trung động tác nhanh chóng, cũng liền rất nhanh chóng dỡ băng vải xuống.

Dù là như thế nhưng Huyễn Nương vẫn giống như mất nửa cái mạng cả người nghiêng ngả tựa ra sau, trong lòng thầm oán mình tại sao lại dở chứng đi leo cây làm gì.

Tiểu lang trung đứng lên lấy nước ấm rửa tay, hắn bình tĩnh nói: "Cho tiểu thư ngậm một mảnh than."

Vương ma ma bên cạnh lập tức cầm miếng than sớm chuẩn bị đưa vào miệng Huyễn Nương.

Đây là vật từ hiệu thuốc bắc nổi danh trăm nhà Trần Thị, không gì tốt hơn.

Huyễn Nương lấy lại tinh thần, nghĩ rằng, trước còn tưởng tiểu lang trung luôn sợ hãi nhút nhát, lại quên được người làm nghề y đều nhìn quen sinh tử.

Nhìn hắn an bài mọi người so với hai ca ca đại phòng Lục gia còn lãnh khốc hơn, Huyễn Nương lại có thêm ấn tượng tốt về hắn.

Tiểu lang trung mở hộp thuốc, lau sạch sẽ mảnh vải, bôi thuốc rồi lại đắp lên, sau đó lấy miếng băng buộc thêm.

Hắn nhìn Vương ma ma bên cạnh nói: "Chuẩn bị bắt mạch."

Vương ma ma đưa đến một cái gối nhỏ, Huyễn Nương liền đặt tay lên.

Tiểu lang trung đứng lên, đưa lưng về phía Huyễn Nương bắt mạch, biểu tình nghiêm túc. Bên cạnh mấy vú già cùng nha đầu cũng không nhịn được cười, hắn tuổi nhỏ lại có bộ dạng nghiêm cẩn già dặn như vậy.

Hắn chẩn mạch hai tay, nói: "Tiểu thư bị thương là do ở trong quá lâu, có xu hướng tích tụ khí gây bệnh, trước uống thêm hai vị sài hồ, rồi ra ngoài phơi nắng, có lợi cho việc khôi phục."

Huyễn Nương kiếp trước ngồi trong thư phòng Bình Thân Vương xem qua rất nhiều sách thuốc, cũng biết rõ y lý, nói: "Ý tiểu đại phu là, sống lâu trong phòng bất lợi cho dương khí thăng tiến, dễ mắc đàm ẩm ướt?*."

*cái này thật sự làm khó một đứa nghiệp dư như mình rồi, mình tra google thì có thể hiểu là bệnh xong rồi có đờm trong cổ họng ấy

Lỗ tai thiếu niên có hơi phiếm hồng.

Tiểu nha đầu Thung Nhi hấp tấp chạy vào.

"Tiểu thư, còn có cả Thất lão gia cùng Thất thái thái tới nữa, bọn họ thấy di nương ở bên ngoài liền gọi đi cùng nói chuyện, Nhị lão gia cũng không đi."

Thung Nhi còn có chuyện khác, nhưng thấy người ngoài nên không tiện nói.

"Ừm." Huyễn Nương gật gật đầu, mắt nhìn Kim Diệp, ý bảo nàng mang tiểu lang trung ra ngoài.

Tiểu lang trung bỗng nhiên hướng Huyễn Nương vái chào.

"Ta còn có chuyện thỉnh cầu tiểu thư."

Huyễn Nương nhớ tới thế giới trong mộng mình từng trải qua, quả thật có một ngày tiểu lang trung đổi xong dược, xin Phương Di Nương thuốc.

Hiện tại di nương không ở đây, một thời gian cũng không trở lại, tiểu lang trung lại không có khả năng xuống phía tìm người xin thuốc nên chỉ có thể thỉnh cầu chính mình.

Trần Gia là thương gia giàu có ở Giang Nam, mở cửa hàng khắp toàn quốc.

Trần Thị gả vào phủ thượng thư, Trần Gia sợ nàng bởi xuất thân kinh thương mà bị chị em dâu xem nhẹ, nên đồ cưới chuẩn bị cực nhiều, trừ một đống đồ cổ trân bảo, còn có thêm cả tiệm cầm đồ và cửa hàng trong kinh thành, vườn dâu tươi tốt bên cạnh Lục gia, ngay cả cửa hàng dược liệu thuốc bắc, tất cả đều là vật của mình.

"Mời tiểu đại phu nói."

"Sư đồ hai người chúng ta là thầy thuốc lang bạt, chỉ có thể khai căn châm cứu, chưa từng có dược. Lúc này lão thái gia ở trọ cần hồng sâm để kéo dài tánh mạng, tuy nhà hắn có tiền, nhưng là mấy hiệu thuốc bắc trên trấn kia... Đều giả dối. Nay thấy tiểu thư sử dụng hồng sâm thượng phẩm, ta liền nghĩ thay lão thái gia thỉnh cầu người bán lại cho chúng ta, ban chút ơn huệ."

Tiểu lang trung thẳng sống lưng nhìn Huyễn Nương, lúc này hắn không coi Huyễn Nương như tiểu thư khuê các nhỏ tuổi, mà lại phảng phất xem nàng là người đứng đầu Lục Gia.

"Thầy thuốc nhân tâm quả khiến cho người kính nể, ma ma gói kỹ thuốc ta dùng mấy ngày, còn lại đều giao cho tiểu đại phu. Vấn đề tiền nong không cần đề cập, lão thái gia kia vốn là trưởng bối của ta, đều là người Lục thị, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Các hiệu thuốc bắc trên trấn đều nhập hàng từ cửa tiệm dược liệu của mẫu thân ta, bọn họ chỉ lấy loại trung đến hạ đẳng, nhưng cũng khó tránh khỏi thật giả lẫn lộn, tiểu đại phu xem còn có cái gì cần thiết, ta liền đáp ứng." Huyễn Nương cũng là nghe Phương Di Nương lúc ấy từng đã nói như vậy.

Người hầu đứng bên cạnh đều mang thần sắc cổ quái, tiểu thư bình thường hoạt bát vô tư quá mức, từ khi nào hiểu rõ việc cửa hàng.

Tiểu lang trung cũng không cậu nệ, nói một đống tên thuốc

Huyễn Nương gọi người trong nhà đến đóng gói cần thận cho hắn, nếu không có sẵn liền ghi nhớ, phái người cưỡi ngựa đến nơi khác mang dược tới, dù sao nàng cũng muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, đều là tiện đường mang thêm chút vật.

Nàng vừa nói xong, liền lập tức có vú già ra ngoài đóng gói dược liệu.

Ở giấc mộng kia, khi sống nhờ phủ quận chúa thì đồ ăn chỉ cần ăn nhiều chút đều sẽ bị hạ nhân oán trách.

Mùa đông đến, trong phòng chủ tử vốn nên được cung ứng chỉ bạc than củi, hạ nhân lại chỉ cho nàng đúng một mẩu than đen, nàng đi nói chuyện một lần, bị những vú già hạ đẳng mắng đến đóng cửa phòng khóc.

Còn bây giờ ở trong nhà mình, mẹ cả thương nàng, quản sự lại là Phương Di Nương, ai lại dám bất kính đối với nàng?

Tiểu lang trung thật sâu vái chào: "Tiểu thư cao thượng, không hổ là cháu gái Lục Thượng Thư, ta cùng lão thái gia cảm tạ tiểu thư ban ân cứu mạng."

Huyễn Nương chú ý tới vạt áo hắn dính một chút máu đen cùng màu nâu của thuốc dán, nhớ lại lúc trước Phương Di Nương cũng tặng quần áo, liền nói: "Kim Diệp tỷ tỷ, tiểu đại phu quần áo bị làm dơ, người trước dẫn hắn đi thay xiêm y cũ của ca ca, lại lấy thêm hai bộ cho tiểu đại phu thường xuyên mặc."

Nàng vừa mở miệng, sắc mặt hạ nhân lại càng cổ quái.

Hai bên tai tiểu lang trung đỏ lên, làn da bạch ngọc nổi lên một mạt màu hồng phấn, hắn ngượng ngùng nói: "Đa tạ tiểu thư tặng dược, quần áo ta thật sự không dám muốn..." Nói xong liền lập tức đi ra ngoài.

Huyễn Nương cười cười, nàng cảm thấy thiếu niên này thật sự có chút quá mức khách khí.

Kim Diệp cuống quít đuổi theo.

"Tiểu đại phu, tiểu thư chúng ta là có ý tốt, ngươi không cần kích động... Xiêm y cũ của thiếu gia đều là chất vải tơ lụa thượng hạng, người khác có muốn cũng không được đâu..."

Vương ma ma tiến lên uyển chuyển nói: "Tiểu thư, ngươi tặng y phục có chút không ổn. Tuy các ngươi đều tuổi nhỏ, lại..."

"À..." Huyễn Nương bỗng nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ của nàng đang là nữ nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi, xem tiểu lang trung như tiểu hài tử, đưa y phục cho một tiểu hài tử mặc thì không có gì, nhưng hiện tại bề ngoài của nàng chỉ mới là nữ hài nhi mười một tuổi, xấp xỉ bằng với thiếu niên kia, việc tặng dược không có gì, tặng y phục thật sự có chút cổ quái.

Khó trách hắn sợ tới mức trực tiếp rời đi.

"Nhờ ma ma nhắc nhở, ta về sau sẽ chú ý."

Thung Nhi đến trước mặt nói: "Mới vừa rồi Nhị lão gia và thái thái nói, trong kinh phái người thực hiện thọ lễ cho quận chúa, lại ban cho Đại lão gia một công trình xây dựng Hồng Lư tự. Một tháng sau biệt viện quận chúa sẽ tổ chức đại thọ 60 tuổi, có tang lớn ba năm, lần này tiến hàng cần phải càng lớn. Buổi tiệc kéo dài tận ba ngày, ngày thứ nhất mượn vườn của nhà Viên Tổng Đốc chiêu đãi quan lại, gia tộc của Giang Nam, cả khách quý từ trong kinh đến, ngày thứ hai mời các gia tộc có quan hệ tốt với Lục gia đến quận chúa biệt viện, ngày thứ ba cũng tại quận chúa biệt viện, mời người Lục gia ở Thanh Khê trấn đến. Nhà chúng ta ngày thứ ba sẽ phải đi dự tiệc. Thái thái nói mình là con dâu của quận chúa nên cũng muốn đi hỗ trợ lo liệu buổi tiệc, bảo Nhị lão gia nói tốt vài câu. Sau đó Thất lão gia và Thất thái thái đến."

Vương ma ma mắng: "Cái gì Thất lão gia Thất thái thái, mỗi ngày đều đến ăn cơm trắng."

Huyễn Nương mày nhíu chặt, trước kia tách khỏi phân gia, phụ thân gặp chuyện không may, tất cả mọi người khi dễ nàng cô nhi quả phụ, có thân thích gia cảnh phổ thông nói là tới nhà làm khách, ở lì vài ngày không đi.

Những chuyện trước mắt này vẫn là việc nhỏ.

Trần Thị là con dâu Lục gia, cần phải cho Hoa Lăng quận chúa mặt mũi. Trần Gia đem đến đồ cưới là để cho nàng hiếu kính cha mẹ chồng, phụng dưỡng trượng phu, vì Lục gia khai chi tán diệp*.

*khai chi tán diệp: con đàn cháu đống

Trần Thị tất yếu cần phải lộ mặt tại thọ yến

Hoa Lăng quận chúa luôn luôn chán ghét thứ xuất Tam phòng, Tứ phòng, lại cực kỳ sủng ái nhị nhi tử thân sinh.

Có Kinh Nhị bá góp lời, Trần Thị cuối cùng vẫn sẽ mang theo ca ca đi tham gia thọ yến.

Sau đó chết trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play