"Đồ ăn thì vẫn ở trong bụng ông, nhưng lại bị thứ khác hấp thu thôi".
Lưu Minh cười nói, sau đó lại hỏi Thái Lực Hải có phải mấy năm nay từng gặp một cô gái Miêu Cương nào đó không?
Nếu anh không đoán sai thì Thái Hải Lực đã trúng một loại cổ trùng tên là Đoạn Trường cổ. Loại cổ trùng này cũng không phổ biến, thường đều là con gái Miêu Cương hạ cho đàn ông, giờ đã rất ít dùng đến.
Loại cổ trùng này giống như ký sinh trùng, nhưng lợi hại hơn. Khi bọn chúng không được ăn thì sẽ cắn đứt ruột người ta.
May mà mức sống bây giờ đã rất tốt, nếu là lúc còn ăn rễ cây vỏ cây thì chưa biết chừng Thái Hải Lực đã chết từ lâu rồi.
"Không có, tiểu thần y, cậu đừng thấy tôi lớn lên cao lớn thô kệch, nhưng tôi cực kỳ ngại ngùng, gặp phải phụ nữ cũng rất ít bắt chuyện với họ!"
Thái Hải Lực lắc đầu cười khổ.
"Vậy thì rắc rối rồi!"
Còn tưởng rằng Thái Hải Lực là một cậu ấm phong lưu chơi bời, chắc chắn đã quên chọc phải cô gái Miêu Cương nào biết chơi cổ nên mới gặp phải kiếp nạn đó. Ai ngờ, ông ta lại là một cái hũ nút.
"Tiểu thần y, lẽ nào bệnh của tôi không có cách nào chữa được à?"
Thái Hải Lực há miệng th ở dốc, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này.
"Đương nhiên là có rồi, nhưng có lẽ ông phải chịu khổ một chút!"
Lưu Minh gật đầu.
"Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của mình, dù có chịu khổ cỡ nào tôi cũng chịu!"
Thái Hải Lực nói vẻ hết sức kiên quyết, nỗi khổ gì có thể so với một ngày ăn hơn 10 bữa cơm chứ?
"Được, hôm nay ông đi chuẩn bị một con rắn và một con gà trống năm sắc cầu vồng. Rắn phải dài hơn 2m, gà trống thì phải là loại nuôi ở nông thôn càng lớn và có lông càng rực rỡ càng tốt. Đến mai, tôi sẽ hầm canh cho ông uống!"
Thái Hải Lực vội vàng gật đầu đồng ý.
Lưu Minh cũng không có nán lại Thính Vũ Hiên lâu, ngó thời gian cảm giác sắp đến bèn kéo Lý Văn Dao rời khỏi.
Khi đến tập đoàn Thiên Nam thì đúng lúc đuổi kịp giờ tan làm của công ty, có rất nhiều người đều nhìn thấy xe của tổng giám đốc được một thanh niên trẻ tuổi lái.
Bọn họ đều dừng chân muốn xem ruốt cuộc thì thanh niên ấy là thần thánh phương nào.
Xe vững vàng dừng lại ở ven đường, Mạc Liên Y mặc một bộ đồ công sở lạnh lùng bước tới.
"Thái hậu, tối cố lên đó!"
Lý Văn Dao cười xuống xe ôm lấy bạn thân của mình một cái.
"Nhóc Mạc, đi thôi, chúng ta về nhà nào!"
Giọng nói của Lưu Minh không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe được rành mạch. Họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Minh đang lái xe, lẽ nào quả thật giống như lời bảo vệ nói tổng giám đốc đã kết hôn, còn người đàn ông ăn mặc bình thường kia là chồng đến ở rể của cô ta?
Người này đúng là số đỏ mà!
Cưới một phú bà cực phẩm, trực tiếp đi l3n đỉnh cao của đời người!
Mạc Liên Y lên xe, Lưu Minh lại hết sức ghét bỏ nói: "Nhưng chúng ta phải nói trước, cô chỉ có thể ở chỗ tôi khoảng 10 ngày, hết hạn thì cô phải ngoan ngoãn về nhà!"
Mọi người nghe thấy câu đó lại càng giật mình, có cơ hội ở chung nhà với nữ thần, vậy mà sao tên nhóc kia lại ghét bỏ như thế?
Đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng!
Sinh thái Hoa Văn là một trong những công viên sinh thái lớn nhất Đường Hải, thậm chí là trong cả nước.
Có thể nói, người đến nơi này ngắm cảnh vô cùng đông đúc, mỗi lần đều phải nhộn nhịp đến hơn nửa đêm mới tan.
Nhưng hôm nay, toàn bộ công viên sinh thái lại đóng cửa sớm.
Ông chủ Trần và Văn Quyên ôm lấy nhau cùng ngắm mặt trời lặn.
Hai người đều không nói chuyện, 20 năm làm bạn không phải nói mấy câu là có thể diễn tả hết được.
Khi nghĩ đến cô ấy thì có hàng ngàn lời nói muốn nói, nhưng đến lúc gặp được thật rồi lại không nói nổi một câu.
Tình dài giấy đoản, nề hà không chữ nào có thể diễn tả hết!
Cuối cùng Văn Quyên là người đầu tiên phá vỡ im lặng: "Nhớ ban đầu, chúng ta vừa mới mở nơi này vẫn chỉ là một vườn hoa nhỏ, không ngờ nháy mắt đã trở thành một khu công viên rộng cả ngàn mẫu!"
"Đúng thế, tuy nơi này có thay đổi, nhưng tên thì anh vẫn giữ nguyên. Nó giống như kết tinh câu chuyện tình yêu của chúng ta, chịu tải mọi ký ức đôi ta!"
Ông ta tên Trần Hoa.
Cô ấy tên Văn Quyên.
Nó gọi là sinh thái Hoa Văn!
...
Lưu Minh vội vàng lái xe về nhà, vừa mở cửa muốn đi vào trong sân uống miếng nước đã bị Mạc Liên Y gọi lại.
"Sao thế?"
Lưu Minh không nhịn được ngó cô ta.
"Xách hết quần áo của tôi trong vali ở cốp sau vào!"
Mạc Liên Y giống như một bà địa chủ sai khiến.
Lưu Minh gật đầu, cũng không nói gì thêm, dứt khoát mở cốp sau ra. Nhưng khi anh nhìn thấy tình hình trong cốp thì lập tức ngây ngẩn cả người.
"Nhóc Mạc, cô đây mà là định ở tạm mấy ngày hả? Sao giống như muốn chuyển nhà luôn vậy?"
Thấy vô số túi mua sắm và hai cái thùng đựng đồ bên trong, Lưu Minh chỉ cảm thấy đau đầu.
"Bớt nói nhảm đi, bảo anh chuyển thì cứ chuyển!"
Mạc Liên Y lạnh lùng, kiêu ngạo nói.
Bà đây có thể ở tạm trong nhà anh là vinh hạnh của anh!
Lưu Minh mặt mày đau khổ, vô cùng không tình nguyện chuyển hết chúng vào phòng mình. Vốn phòng đã nhỏ, giờ càng trở nên chật chội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT