Thời gian tíc tắc trôi đi, khi trời hửng sáng, Mạc Liên Y cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, Lưu Minh nằm dưới đất sớm đã chìm trong mộng đẹp, khẽ ngáy khò khò.

“Tên chết dẫm, nằm trong phòng tôi ngủ ngon như vậy, lại còn dám ngáy!”

Mạc Liên Y quan sát gương mặt yên tĩnh của Lưu Minh, càng nhìn càng tức, thuận tay cầm gối ôm ném vào người anh.

“Này, tên lừa đảo anh là lợn à, ngáy to như vậy!”

“Mạc Liên Y, cô làm gì thế, có để cho ai ngủ không!”

Lưu Minh bực bội liếc cô ta, ôm gối vào lòng, quay sang một bên tiếp tục ngủ.

Cho đến khi mặt trời lên cao, 2 người mới ra khỏi phòng.

Mạc Thiên Nam đang ngồi khoanh chân trong phòng khách, vô cùng nhàn nhã đọc báo, sáng sớm nay, ông ta âm thầm ngó qua phòng con gái, thấy 2 người không hề ngủ cùng giường, thế là yên tâm rời khỏi.

“Cháu trai, dậy rồi à, hôm qua ngủ ngon không? Mau tới dùng bữa!”

Mạc Thiên Nam khách khí chào hỏi.

“Cũng ổn ạ, mỗi tội Liên Y ngủ nghịch quá, có chút ồn!”

Lưu Minh bất mãn đụng đũa.

“Tên khốn nhà anh, sao không nhắc chuyện mình ngủ ngáy hả!”

Nghe Lưu Minh than vãn, Mạc Liên Y suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài.

“Được rồi được rồi, dùng bữa thôi!”, thấy 2 người gây sự với nhau, Mạc Thiên Nam vội vàng giảng hòa.

Dùng bữa xong, bảo mẫu bưng trà lên.

“Cháu trai, cháu định lúc nào chữa trị cho con gái chú?”

Mạc Thiên Nam hớp một ngụm trà, hỏi dò.

“Lúc nào cũng được, cũng không phải bệnh gì nặng ạ!”

Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y, tùy ý bổ sung một câu: “Liên Y, cô đi tắm đi, thay bộ đồ ngủ thoải mái hơn, lát nữa tôi giúp cô xóa bỏ âm khí, sau đó đi tìm con ma kia tính sổ”.

“Đồ háo sắc!”

Mạc Liên Y trợn mắt mắng Lưu Minh, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng tắm rửa.

Hôm qua khi đi tắm, cô ta đã tỉ mỉ quan sát cơ thể, phát hiện rất nhiều chỗ có dấu tay đen thẫm.

Hiện giờ cô ta đã tin lời Lưu Minh.

Tiếng chuông vang lên, bảo mẫu ra mở cửa.

Một thanh niên ăn mặc giống tổng tài bá đạo bước vào, vẻ mặt như cười như không, theo sau là một người đàn ông trung niên.

Mạc Thiên Nam nhíu mày nói: “Tiểu Hậu, sao cháu lại tới đây?”

“Chú, cháu nghe nói Liên Y bị ốm, nên lập tức mời chú Trần qua đây!”, Hậu Tông Dư mỉm cười: “Chú Trần là thần y có tiếng nhất Đường Hải, được truyền dạy bởi ông Lâm, bình thường không ai mời nổi đâu!”

Hậu Tông Dư là một trong những người theo đuổi Mạc Liên Y, gã ta nào có thể bỏ qua cơ hội ghi điểm này.

“Tiểu Hậu, cháu có lòng rồi, không cần thần y gì đó đâu, cháu về nghỉ sớm đi!”, Mạc Thiên Nam hờ hững đáp.

“Người anh em này cũng là bác sĩ à? Trông cách ăn mặc có chút đặc biệt!”

Hậu Tông Dư không phải kẻ ngốc, gã ta đương nhiên hiểu ý của Mạc Thiên Nam, lập tức đoán ra thân phận Lưu Minh.

“Bác sĩ? Cũng đúng một nửa, trước đây Hoa Đà từng dạy tôi mấy ngón, nhưng lâu lắm không sử dụng, hồi xưa tôi thường hay khám bệnh cho đám heo trong thôn!”

“Người anh em, khám bệnh không phải chuyện đùa, ảnh hưởng đến tính mạng anh chịu trách nhiệm nổi không?”

Người đàn ông trung niên họ Trần kia cũng nhếch miệng cười.

“Ông cũng là bác sĩ?”, Lưu Minh liếc người đàn ông, khinh thường hỏi.

“Tôi học nghề từ ông Lâm!”, người đàn ông kiêu ngạo đáp.

“Ông thận thiếu nước, rõ là buông thả quá độ, gan nóng, uống rượu quá nhiều, tâm trạng bức bối, nhất định là tính khí nhỏ mọn! Đến cơ thể mình cũng không chăm sóc tốt, còn đòi làm bác sĩ?”

Lưu Minh lạnh nhạt nói.

Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, người này không cần chuẩn đoán, vừa nhìn đã biết rõ tình trạng sức khỏe ông ta.

“Lẽ nào, lẽ nào cậu chính là tiểu thần y mà thầy nhắc tới?”

Hẳn rồi, nhìn cách ăn mặc của anh, cộng thêm chiếc túi vải trên vai, chắc chắn là người đó!

“Nếu là ông Lâm trong Y học viện, vậy chắc phải đó!”

Lưu Minh tùy ý đáp.

“Ha ha, ông Mạc đã có cao nhân, tôi không cần múa rìu qua mắt thợ nữa!”

Người đàn ông cúi đầu, cung kính nói.

“Tên lừa đảo, tôi chuẩn bị xong rồi, mau qua đây!”

Mạc Liên Y đã thay đồ xong.

Lưu Minh gật đầu, cầm túi đồ lên lầu.

“Chú Mạc, tên này rốt cuộc là ai, anh ta có thể chữa trị cho Liên Y?”, Hậu Tông Dư nhìn 2 người vào phòng, mắt muốn tóe lửa tới nơi.

Mạc Thiên Nam gật đầu, không đáp.

“Hừ, cháu thấy anh ta là kẻ lừa đảo thì có, cháu muốn đợi ở đây xem anh ta chữa bệnh thế nào!”

Hậu Tông Dư hừ lạnh, nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã ta liền sa sầm, cảm giác như có một chiếc mũ xanh từ trên trời rơi xuống, chụp lên đầu gã ta.

Bởi vì, lúc này, dường như có tiếng nỉ non đau đớn của phụ nữ, truyền ra từ trong phòng Mạc Liên Y….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play