Lưu Minh đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng anh lại thấp thoáng nhìn thấy Mạc Liên Y.
Lúc này, Mạc Liên Y đang ngồi một mình trên sofa uống rượu, cái bàn trước mặt đã có mười mấy ly rượu rỗng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên đã ngà ngà say.
Lưu Minh lắc đầu thở dài một hơi, cuối cùng vẫn bước tới.
"Tên này định làm gì thế, lẽ nào là tính đi sang lân la làm quen với nữ thần băng sơn hả?"
Bây giờ, Lưu Minh đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, bất kể anh đi đến đâu đều sẽ có một vài ánh mắt tò mò nhìn mình.
"Đừng uống nữa, cô uống nhiều quá rồi!"
Lưu Minh đi đến trước mặt Mạc Liên Y, trực tiếp giật lấy ly rượu trong tay cô ta.
"Tên khốn nhà anh, đừng có quản tôi!"
Giờ đầu óc Mạc Liên Y đã hơi mơ màng, trong lúc ngà say hình như nhìn thấy Lưu Minh đứng trước mặt mình, giật lấy ly rượu trong tay nên chửi ầm lên theo bản năng.
"Đi nào, tôi đưa cô về nhà!"
Lưu Minh dứt khoát kéo Mạc Liên Y lên, chuẩn bị đưa cô gái điên khùng này đi.
"Tôi nói là không cần anh quan tâm tôi, anh vẫn là đi tìm Lý Phượng Hoàng của anh đi!"
Mạc Liên Y đang say đã sớm vứt cái hình tượng thục nữ ra sau đầu, vừa giãy giụa vừa hét lên với Lưu Minh.
Câu này có chút chua giống như là đang ghen.
Mọi người có mặt ở đây nghe mà sửng sốt.
"Lẽ nào hai nữ thần ở Đường Hải đang tranh giành một người đàn ông?"
"Đù, thói đời ngày nay bị sao vậy, lẽ nào nữ thần đều mù hết rồi à?"
"Có thể lấy được một trong ba nữ thần ở Đường Hải đã là tổ tiên hiển linh rồi, phần mộ tổ tiên của tên này là làm gì vậy, lẽ nào là cái máy hiển linh sao? Sao có thể được hai nữ thần nhìn trúng luôn vậy?"
"Tôi nói rồi, tôi và Lý Phượng Hoàng hoàn toàn không có gì hết, sao cô cứ không tin cơ chứ!"
"Tôi muốn uống rượu, anh đừng có cản tôi!"
Mạc Liên Y nói xong định bưng ly rượu trên bàn lên, Lưu Minh nhanh tay lẹ mắt giật lấy ly rượu, trực tiếp đổ sang bên cạnh.
"Tên khốn nhà anh!"
Mạc Liên Y trực tiếp nắm lấy cái tay kia của Lưu Minh rồi cắn mạnh lên trên một cái, khiến Lưu Minh đau nhe răng nhếch miệng.
Lưu Minh khẽ nhíu mày, giờ anh quả thật bó tay với cô nhóc say rượu điên khùng này.
Nhưng cứ như vậy tiếp cũng không được, chưa biết chừng cứ dây dưa tiếp, ngày mai trên báo sẽ có thêm một tin hot tổng giám đốc Mạc Liên Y của tập đoàn Thiên Nam đã chơi rượu điên.
Lúc này, Lưu Minh cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp bế Mạc Liên Y lên rồi đi ra cửa.
Mạc Liên Y nằm trong ngực Lưu Minh mà điên cuồng giãy giụa, mãi đến khi bị anh đánh mạnh vài cái lên mông mới im lặng lại.
Sau khi ra khỏi cao ốc, Lưu Minh bèn gọi điện cho Mạc Thiên Nam, nói tình hình của Mạc Liên Y cho ông ta biết rồi chuẩn bị đưa cô ta về nhà.
Nhưng không ngờ Mạc Thiên Nam ở đầu dây bên kia lại vô cùng khó xử nói: "Cháu này, cháu có thể đưa Liên Y về nhà mình trước được không, chỗ chú đây đang có chút bất tiện!"
Mạc Thiên Nam nói xong vội vàng cúp điện thoại giống như thật sự có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải giải quyết vậy.
"Haiz!"
Lưu Minh bất lực lắc đầu, s.ờ soạng một lượt trên người Mạc Liên Y vẫn không tìm được chìa khóa xe, mà cô ta thì đã say bí tỉ, hoàn toàn không nói được chìa khóa xe đang ở đâu.
Anh đành phải đặt Mạc Liên Y lên xe đạp, một tay lái xe, một tay đỡ sợ cô ta ngã xuống.
Mạc Liên Y thổi gió lạnh, đầu óc cũng hơi tỉnh táo lại, cô ta ôm chặt lấy eo Lưu Minh, dán mặt lên lưng anh.
Thậm chí, Lưu Minh còn có thể cảm giác được hơi thở của cô ta phun lên lưng mình.
"Nè, sao hôm nay cô lại uống nhiều rượu vậy?"
Lưu Minh cảm thấy Mạc Liên Y tỉnh táo hơn một chút thì không kiềm được hỏi.
"Đàn ông các anh chẳng có tên nào tốt hết, đều là có mới nới cũ, đều là đồ khốn!"
Mạc Liên Y ợ một tiếng đầy mùi rượu chửi.
"Nhóc Mạc, cô đừng có vơ đũa cả nắm mà chửi được không? Đàn ông tốt vẫn phải có chứ, chẳng hạn như tôi này!"
Lưu Minh vội vàng nói.
"Anh càng khốn nạn, anh chỉ thích phụ nữ ngực to mông bự như Lý Phượng Hoàng mà thôi!"
Mạc Liên Y mắng.
Lưu Minh bĩu môi, cũng không nói chuyện, tranh cãi với Mạc Liên Y trong trạng thái này đúng là tự ngược!
"Lưu Minh, hôm nay tôi buồn cực kỳ, bố tôi không quan tâm đến tôi, ông ấy bắt đầu tìm mẹ kế cho tôi!"
Giọng nói Mạc Liên Y có chút nức nở, vùi mặt vào tấm lưng Lưu Minh nói.
Bấy giờ, Lưu Minh mới hiểu được tại sao Mạc Thiên Nam lại khó xử như vậy trong điện thoại.
Đối với việc nhà của người ta, anh cũng không tiện phát biểu ý kiến.
Anh chỉ biết Mạc Liên Y vừa khóc vừa cầm áo của mình chùi nước mắt và nước mũi.
Thôi bỏ đi, về nhà rồi tắm vậy.
Trên đường đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng về đến nhà.
Lưu Minh bế Mạc Liên Y từ trên xe đạp xuống, rồi mang xe đi cất.
"Lưu Minh, chẳng phải anh đã đồng ý với tôi sẽ làm cho tôi một chuyện sao?"
Lưu Minh xoay người lại, định bế Mạc Liên Y về nhà lại phát hiện cô nhóc kia đang nhìn anh với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Đúng vậy, đương nhiên là tôi cũng sẽ không làm mấy chuyện như giết người phóng hỏa!"
Lưu Minh gật đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT