Cảnh tượng ngày hôm nay giống như nằm mơ, nếu không phải anh ta tự véo mình một cái thật mạnh, vẫn còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.

“Nếu đã hoàn vốn rồi, cũng không làm khó bọn họ nữa, chúng ta về thôi!”
Nói rồi, Lưu Minh vác túi, sải bước đi về phía cầu thang.

Vừa đi tới chỗ cầu thang, hai người đã bị mấy người đàn ông to cao vây lấy.

“Anh bạn xem ra thắng không ít nhỉ, có hứng thú lên tầng chơi một ván với ông chủ Dương của chúng tôi không!”
Người đàn ông đứng đầu cao lớn thô kệch cười nói.

“Không có hứng thú!”
Lưu Minh đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, kéo Thạch Thái Nhiên đi tiếp, nhưng mấy tên đàn ông cao lớn không hề có ý nhường đường.

Lưu Minh bật cười, đưa túi tiền cho Thạch Thái Nhiên, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn mấy tên đàn ông trước mặt nói: “Tại sao các người còn muốn giữ chúng tôi ở lại?”
Trong nháy mắt mấy tên đàn ông dường như cảm thấy có thứ gì đó đè lên mình, thậm chí còn thấy khó thở.

“Không dám, không dám!”
Người đàn ông dẫn đầu vội vàng nhận lỗi.

Lưu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, để Sương Nhi thu hồi sức mạnh
Tầng ba của sòng bạc, trang trí còn tốt hơn một vài hội sở hạng sang.

Trên sofa bọc da thật nhập khẩu từ Pháp, có một một ông già khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc bộ đồ nhà Đường màu trắng, nho nhã pha trà.

“Ông Dương, chúng tôi thất bại rồi, không mời được hai thanh niên đó!”
Tên đàn ông cao lớn vừa rồi chặn Lưu Minh cung kính đứng sau lưng ông già.

“Ồ, đến các cậu còn không mời lên được, hai thanh niên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Ông Dương cau mày hỏi.

“Tôi cũng không biết, trong ấn tượng của tôi, Đường Hải hoàn toàn không có nhân vật này!”
“Bất kể như thế nào, người thanh niên này đến chào hỏi còn không có, đã đến địa bàn của tôi lấy tiền, có vẻ không đúng quy tắc lắm”.

Trong mắt ông Dương lộ ra vẻ hung ác, một phát đập chết con muỗi bay trước mặt ông ta ở trên bàn.

Nghe những lời của ông Dương, trong lòng tên đàn ông cao lớn khẽ run lên, vừa rồi mình cùng các anh em đối diện với người thanh niên đó, đến dũng khí ra tay cũng không có.

“Có điều việc này cũng không vội, cứ điều tra lai lịch của người thanh niên đó trước!”
Ông Dương bình tĩnh lại, rót một ấm trà, một hơi uống cạn.

“Anh Minh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Thạch Thái Nhiên vừa lái xe vừa hỏi.

“Cậu có mang theo chứng minh thư không? Nếu có, chúng ta đến ngân hàng!”
Lưu Minh đổi sang tư thế ngồi thoải mái, vươn vai, mơ hồ nói.

Hai người lái xe đến một ngân hàng, dùng chứng minh thư Thạch Thái Nhiên làm một cái thẻ ngân hàng, đem toàn bộ tiền gửi vào đấy, dẫu sao cầm một túi tiền đi rêu rao khắp nơi cũng không hay lắm.

Vừa ra khỏi sảnh của ngân hàng, Lý Giai liền gọi điện đến, ông ta nói ông ta đã điều tra rõ thân phận của Chu Hầu, hơn nữa còn nói tối nay bọn chúng sẽ tham gia một bữa tiệc.

“Tiểu thần y, rốt cuộc giữa cậu và tên nhãi đó có chuyện gì, có cần tôi ra tay giải quyết hắn giúp cậu không!”
Lý Giai ở đầu bên kia điện thoại nói.

“Không cần, việc của tôi tôi sẽ đích thân giải quyết, lát nữa ông gửi cho tôi địa chỉ của bọn chúng qua WeChat cho tôi là được!”
Lưu Minh nhàn nhạt nói.

Hiệu suất làm việc của Lý Giai rất nhanh, vừa cúp điện thoại đã gửi địa chỉ qua WeChat.

Lưu Minh đưa thẻ ngân hàng cho Thạch Thái Nhiên, hai người tìm tạm một chỗ để ăn cơm, ăn xong trời cũng đã tối, hai người lái xe đến thẳng địa chỉ mà Lý Giai gửi đến.

Câu lạc bộ vui chơi giải trí Cửu Thiên nằm ở trung tâm Đường Hải, không quá lời khi nói đây là một trong những câu lạc bộ phồn hoa nhất ở Đường Hải.

Vì nó nằm ở bên ngoài trường Đại học Đường Hải, đến đây chơi thường là các sinh viên trẻ tuổi.

Ở một ghế lô trên tầng hai, bốn cặp sinh viên trẻ đang trò chuyện và uống rượu.

Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng của Hạ Chi, sau khi ăn xong, bọn họ liền đến đây.

Hạ Chi là một cô gái thích yên tĩnh, cô không thích những nơi ồn ào như này, nhưng ngại làm phật lòng nên đành đến.

“Hạ Chi, đang nghĩ gì vậy?”
Trương Quyên vỗ nhẹ vào cánh tay của Hạ Chi, đưa cho cô một ly nước trái cây.

Lúc này Hạ Chi mới trở lại bình thường, mỉm cười xin lỗi với mọi người: “Thật ngại quá, tớ không biết uống rượu, các cậu uống đi!”
“Hạ Chi, nói thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của tớ, cậu không phải sẽ không nể mặt tớ chứ?”
Triệu Mai ngồi đối diện với Hạ Chi, mặc áo hai dây màu trắng trang điểm vô cùng gợi cảm, bĩu môi nói.

“Hay là thôi, Hạ Chi nói không uống được, em đừng ép cô ấy!”

Bạn trai của Triệu Mai khuyên giải nói.

“Bảo cô ấy uống, chứ có bảo anh uống đâu, anh xen vào làm gì!”
“Nếu thực sự uống say thì làm thế nào?”
“Uống say cũng không cần anh lo, anh Trương ở đây, đến lúc đó bảo anh ấy lái xe đưa về là được!”
Triệu Mai không chịu nhượng bộ nói.

“Hai người đừng cãi nhau nữa, tớ uống là được rồi!”
Hạ Chi tốt bụng không muốn người khác vì mình mà cãi nhau, cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn.

Hạ Chi thực sự không biết uống rượu, sau khi uống hết ly rượu này chỉ cảm thấy buồn nôn, cô vội vàng đẩy người bên cạnh ra, chạy về phía nhà vệ sinh.

“Các người đủ rồi đấy, Hạ Chi nói không biết uống rượu còn cứ ép cô ấy phải uống!”
Trương Quyên trừng mắt với đám người có mặt ở đó, rồi đuổi theo.

Lúc Trương Quyên chạy đến nhà vệ sinh của quán bar, lại không thấy bóng dáng Hạ Chi đâu.

Trương Quyên chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, Hạ Chi sẽ không bị tên khốn nào đó cưỡng gian đấy chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play