“Chú Thạch, thím, hai người nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tập phục hồi chức năng với bác sĩ, sẽ mau khỏe lại thôi!”

Tất cả các bác sỹ Đông y có mặt thấy vậy đều âm thầm tán thưởng, mặc dù y thuật của tiểu thần y cao siêu, nhưng không ỷ vào tài năng mà khinh người.

Ngày nay những người trẻ như vậy quả thực rất hiếm.

Lưu Minh định rời đi luôn, nhưng ông Lâm quá nhiệt tình, nhất quyết giữ Lưu Minh ở lại ăn trưa.

Lưu Minh không thể từ chối, đành cố ở lại, nhưng anh cũng không nhàn rỗi, đi theo nhóm bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, thỉnh thoảng còn phát biểu ý kiến của mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi dùng bữa trưa với nhóm người ông Lâm, Lưu Minh gọi một cuộc điện thoại cho Thạch Thái Nhiên, sau đó dựa vào xe châm một điếu thuốc.

“Xuân Hoa, cô đi đâu vậy?”

Đúng lúc nhìn thấy Lâm Thu Vũ đi qua, không nhịn được chào hỏi cô ta.

“Hừ!”

Lâm Thu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn Lưu Minh lấy một cái liền rời đi.

“Xuân Hoa này cũng khá thú vị!”

Bị ngó lơ, Lưu Minh xấu hổ sờ sờ mũi.

“Anh Minh, gọi tôi xuống gấp như vậy, có chuyện gì sao?”

Thạch Thái Nhiên vội vàng chạy tới.

“Tiểu Thạch Đầu, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu hẳn là biết lái xe nhỉ?”

“Vâng!”, Thạch Thái Nhiên gật đầu.

“Vậy thì tốt, cậu lái xe chở tôi đến chỗ cậu bị thua tiền!”

Nói rồi Lưu Minh chui thẳng vào ghế lái phụ.

Thạch Thái Nhiên do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lên xe, lái xe ra khỏi bệnh viện.

Lưu Minh ngồi ở ghế lái phụ nhàn nhã hút thuốc, còn gọi một cú điện thoại cho Lý Giai, hỏi ông ta về Chu Hầu.

“Tiểu thần y, tôi không biết tên đó, chắc không có tiếng tăm gì ở Đường Hải, không thì để tôi hỏi thăm giúp cậu!”

Lý Giai ở đầu bên kia điện thoại nói.

“Được, đừng ầm ĩ quá, thăm dò được hắn ở đâu báo với tôi một tiếng là được!”

Lưu Minh gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

“Anh Minh, cảm ơn anh!”

Dù Thạch Thái Nhiên là đàn ông, nhưng vẫn bị việc làm của Lưu Minh làm cho cảm động nước mắt lưng tròng.

“Tiểu Thạch Đầu, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là anh em, giữa anh em với nhau không cần nói cảm ơn!”

Lưu Minh vô cùng nghiêm túc nói.

Nhớ lúc còn nhỏ, những đứa trẻ khác đều nói Lưu Minh là một đứa trẻ không có bố, không ai muốn chơi cùng anh, chỉ có Tiểu Thạch Đầu và Lý Đình Đình chơi cùng anh, anh rất trân trọng tình bạn này.

Chiếc xe rất nhanh đã đến sòng bạc nơi mà suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời của Tiểu Thạch Đầu.

Vị trí của sòng bạc rất hẻo lánh, nằm trong một tòa nhà chưa hoàn thành ở ngoại ô phía tây thành phố, tuy nơi này có chút hoang vắng nhưng ở dưới tầng lại đậu rất nhiều ô tô.

“Anh Minh, tầng một chơi tương đối nhỏ, chúng tôi thường chơi bài poker! Ở tầng hai có nhiều thứ để chơi hơn, nhưng tiền đặt cược tương đối lớn, bắt đầu ít nhất cũng phải mười ngàn, tầng ba tôi chưa lên bao giờ, không biết bên trong có gì!”

Vừa xuống xe Thạch Thái Nhiên liền nói sơ qua về tình hình ở đây.

Lưu Minh gật đầu, dẫn đầu đi vào trước.

Tầng một có khá nhiều người, nhưng hầu hết đều là những con nghiện cờ bạc, có thể nhìn ra điều đó từ quần áo của họ.

Lưu Minh không vội mà đi lòng vòng quanh tầng một.

Toàn bộ tầng một chia thành bốn khu, lần lượt là đấu bò, tiến lên, đấu địa chủ và poker ba lá.

Lưu Minh dừng lại ở khu đấu bò, cách chơi của trò này đơn giản dễ kiếm tiền, thích hợp với anh nhất.

Lúc này, nhà cái là một người đàn ông râu quai nón, dáng vẻ hung thần ác nghiệt, trước mặt để một đống tiền, nhìn cũng được khoảng một trăm ngàn.

Lưu Minh móc một xấp tiền một trăm tệ từ trong túi ra, đếm vừa đủ bảy ngàn, nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp ném vào vị trí của một người chơi.

“Anh Minh, chúng ta mới tới, không xem vận may sao?”

Thạch Thái Nhiên thấy thế hơi sốc, định ngăn lại nhưng không kịp.

Lưu Minh lắc đầu, những việc như đánh bài, anh chưa bao giờ xem vận may, mà sẽ gian lận luôn.

“Đặt nhiều thắng nhiều, về nhà mua xe máy, đặt ít thắng ít, về nhà mua một chiếc đồng hồ hỏng, đặt rồi không thay đổi nữa, bắt đầu mở bài!”

Râu quai nón lải nhải gào lên, sau đó sắp xếp năm lá bài trên tay, rồi đặt xuống bàn.

“Bull 9, xem ra nhà cái sắp vơ hết rồi!”

Mọi người xung quanh không khỏi thở dài, sắc mặt của ba người chơi có chút không được tự nhiên.

Hai người trong số đó úp bài lên bàn, rất rõ ràng bọn họ đã bỏ cuộc.

“Sao lề mề còn hơn đàn bà vậy, có bài thì theo, không có bài thì úp bỏ đi!”

Râu quai nón vừa đắc ý thu tiền, vừa nhìn người chơi cuối cùng, chính là cửa mà Lưu Minh đặt bảy ngàn, nhìn đến chảy nước miếng.

“Anh bạn, không có bài thì úp xuống, đừng lãng phí thời gian nữa!”

“Không biết tên ngốc đó là ai? Vừa đến đã đặt lớn như vậy!”

“Lần này khóc ra tiếng mán rồi!”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người chơi là biết trong tay hắn không có bài, mọi người đều cảm thán Lưu Minh là kẻ ngốc.

“Của tôi là bull bull!”

Người chơi kia vô cùng kích động, ném bài lên bàn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play