Edit: Cánh Cụt
Bác sĩ ồ ạt vào trong thuyền từ cửa khoang bên kia, Mộc Dương bị nâng lên cán muốn đẩy bọn họ ra, giọng vừa yếu vừa gấp: “Mọi người xem anh ấy ——”
Vệ sĩ ban nãy bò từ sườn thuyền đến đuôi thuyền để nâng cậu cũng đang trèo lên theo dây an toàn, đi giúp bảo vệ khống chế tên bắt cóc còn đang giãy dụa hòng chạy thoát.
Vệ sĩ đánh nhau với bọn bắt cóc, dao nhỏ bay lên không trung tạo thành hình parabol lạnh lẽo rồi rơi vào trong biển.
Anh ta xách cổ áo của tên bắt cóc, ép hỏi: “Ai phái mày tới!?”
“Vậy mà còn mang vệ sĩ theo, đúng là minh tinh…… Đến tao cũng không nhận ra.”
Tên mặt sẹo không để ý chút nào: “Không ai phái tao tới, chỉ là tao không sống lâu được nữa nên muốn tìm người chôn cùng?”
“*** mẹ mày!!”
Vệ sĩ dùng sức đánh gã một quyền, ông chủ cùng chồng ông chủ gặp nạn ngay trước mặt anh ta, hẳn là anh ta không còn tiền thưởng năm nay nữa.
Một quyền này chứa đầy sự phẫn nộ với việc mất tiền.
Tên mặt sẹo đấm lại, giây tiếp theo thì bị bảo vệ lấy côn điện đập khiến thân thể gã tê rần.
Gã nằm xoài trên mặt đất, vậy mà còn có sức cười ha hả, khó khăn ngoắc ngón tay với vệ sĩ.
Vệ sĩ lau đi vết máu ở khoé miệng, lạnh nhạt ngồi xổm xuống.
“Trở về nói với ông chủ của mày…… Người kia, người kia rất giống nó…… A!”
Tên mặt sẹo đột nhiên co giật run rẩy, đồng tử giãn ra, biểu cảm trên mặt không biết là thống khổ hay vui thích.
*
Đây là nơi nào……
Mộc Dương cẩn thận phân biệt, hình như cậu đang ở trên xe Giải Biệt Đinh.
Người lái xe là tái xế của Giải Biệt Đinh, trên ghế phụ là trợ lý Giang Đản, Giải Biệt Đinh nghỉ ngơi trên ghế sau, đôi mày nhíu lại.
Mình đã chết rồi à?
Mộc Dương hơi mê mang, nhưng cậu không muốn nhìn Giải Biệt Đinh nhíu mày, định giơ tay vuốt cho anh nhưng làm thế nào cũng không đụng vào được, tay cứ xuyên qua người anh.
Cậu chỉ có thể ngồi xổm bên người Giải Biệt Đinh, nhỏ giọng gọi: “Giải Biệt Đinh……”
Cậu muốn gọi nhiều chút.
Ai biết khi nào cậu sẽ biến mất chứ? Không gọi nhiều thì sẽ không còn cơ hội.
Mộc Dương cảm giác mình sắp biến mất, bởi vì thân thể, không, hẳn là linh hồn cậu càng ngày càng nặng, cậu cố sức dịch đến vị trí mặt đối mặt với Giải Biệt Đinh, cúi đầu hôn anh. Cách một thứ nguyên, cậu lại đến gần Giải Biệt Đinh lần cuối cùng*.
*Câu gốc là 隔着一个次元与解别汀再来最后一次贴贴。
mình để nguyên là “thứ nguyên” là vì mình không rõ nghĩa thật lắm. Trong tiếng Việt thì “thứ nguyên” có nghĩa đó, nhưng mình không nghĩ rằng trong truyện nó có nghĩa như vậyAi biết giây tiếp theo Giải Biệt Đinh đã mở hai mắt.
Trong nháy mắt đó, Mộc Dương cho rằng Giải Biệt Đinh thấy cậu.
Giang Đản ở ghế trước lo lắng sốt ruột hỏi: “Anh không đi khám tim thật hả?”
Giải Biệt Đinh dời tầm mắt xuyên thấu qua Mộc Dương, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không cần.”
Giang Đản thở dài: “Vậy anh nghỉ chút đi, lát nữa là giờ cao điểm rồi, chắc sẽ hơi kẹt xe.”
Giải Biệt Đinh: “Ừm.”
Rõ ràng đã chết nhưng Mộc Dương vẫn cảm nhận được trái tim đang kinh hoàng, cứ luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì không lành xảy ra.
Nhưng Giải Biệt Đinh chỉ nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, cửa kính đậm màu phản chiếu ánh sáng từ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Mộc Dương hoảng sợ mà mở to hai mắt, dường như cậu có thể nhìn xuyên thấy, thấy con xe minibus màu đen đằng sau Giải Biệt Đinh gia tốc vọt lên, sắc mặt người trên ghế điều khiển hung ác, giữa mày có một vết sẹo xấu xí……
“Giải Biệt Đinh!”
Nhưng dù cậu có gọi như nào cũng không thể ngăn hai xe va chạm nhau.
Xe đen lật nghiêng ở ven đường, Giải Biệt Đinh ngã vào vũng máu, người qua đường xung quanh nghị luận sôi nổi, khó lắm mới có người đi đến cứu trợ, Giải Biệt Đinh lại chỉ an tĩnh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, để bọn họ cứu tài xế cùng Giang Đản trước ——
Anh mất đi cơ hội chạy trốn tốt nhất, vụ nổ bùng lên cao.
Ánh lửa khắc trong mắt Mộc Dương, cậu muốn kéo Giải Biệt Đinh, nhưng toàn thân cậu như bị trói mà không thể động đậy, chỉ trơ mắt nhìn Giải Biệt Đinh bị thiêu chết.
“Giải Biệt Đinh……”
Cậu tuyệt vọng gọi.
*
Ngực Mộc Dương phập phồng kịch liệt, cậu mở mạnh mắt ra, thứ đập vào trong mắt là trần nhà trắng bóc.
Người cậu nhức mỏi không chịu nổi, nhưng cậu vẫn không có sức lực gì, một bên của gương mặt chật căng, Mộc Dương giơ tay sờ thì thấy là băng vải.
Ở mép giường có một cô gái đang, hình như là Kiều Viện.
“Tỉnh rồi à?” Kiều Viện vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ mà ngẩng đầu, vội vàng ấn vào chuông gọi, “Thế nào, có cảm thấy chỗ nào không ổn không?”
Ban nãy chỉ là mộng sao?
Mộc Dương véo bản thân, không quá đau, chỉ hơi tê tê ——
Rốt cuộc đâu mới là mộng……
Cậu cố sức mà lắc đầu, ngữ điệu nghẹn ngào mỏng manh: “Giải Biệt Đinh……”
“Anh ấy không sao.” Đột nhiên Đàm Giác đến gần trả lời hộ, “Chỉ là thần kinh anh ấy căng thẳng quá, hô hấp quá độ, dùng thuốc ở bệnh viện nên cũng tốt hơn rồi.”
Nhưng Giải Biệt Đinh không ở đây.
Mộc Dương hơi lo sợ không yên, không biết có phải Đàm Giác đang lừa cậu hay không.
“Anh hôn mê một ngày một đêm, anh ấy vẫn luôn không ngủ.” Đàm Giác thở dài, “Ba của anh dẫn anh ấy đi tới khách sạn gần đây để đặt phòng nghỉ ngơi chút.”
Cũng do thái độ của Mộc Nam Sơn cứng rắn quá, nếu không chắc hẳn Giải Biệt Đinh sẽ không đi.
Mộc Dương hít vào, cậu giật khoé miệng nghĩ tới Diêu Diên: “Mẹ……”
Kiều Viện trả lời: “Đến cục cảnh sát phối hợp điều tra.”
Mộc Dương cứng đờ, khó khăn gật đầu.
Từ lần tạm biệt ở thành nhỏ kia, cậu không liên hệ lại với Kiều Viện, không ngờ lần gặp mặt tiếp theo lại chật vật như vậy.
Bác sĩ tới rất mau, làm kiểm tra toàn phần cho Mộc Dương: “Tình huống thân thể về cơ bản là đã ổn định, nhưng lượng thuốc tê không thấp nên trong hai ngày này có thể tứ chi sẽ hơi tê mỏi, có thể hoạt động hoặc thử chườm nóng, nếu 24 giờ còn như vậy thì nhất định phải kịp thời liên hệ nhân viên công tác.”
Đàm Giác gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Thấy vẻ mặt Mộc Dương mờ mịt, Kiều Viện giải thích: “Người kia tiêm cho cậu nhiều thuốc tê, sau đó thạch cao bị rơi, nhưng không tổn thương đến chân, còn những phần khác thì không sao, chỉ là phía sau cậu bị trầy da vì va chạm.”
Mộc Dương có chút ấn tượng.
Lúc ấy ở góc tường nghe Diêu Diên cùng Kiều Viện nói chuyện, sau đó thì vai trái tê rần, rồi bị người kéo xuống xe lăn……
Cậu lại dùng sức véo mình lần nữa, lần này cậu rõ ràng cảm nhận được đau đớn, cùng với xiu xíu cảm giác tê mỏi.
Hẳn là không phải mộng.
Tiếng bước chân nhẹ nhưng gấp càng ngày càng gần, tim Mộc Dương hơi nhảy, không cần nghĩ cũng biết là Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh bước dồn dập đi đến cửa phòng bệnh, đối mắt với Mộc Dương nằm trên giường bệnh.
Đàm Giác lắc đầu, lúc này anh mới ngủ bốn giờ.
Cậu ta đưa theo Kiều Viện ra ngoài, dành thời gian cho hai người ở cũng một chỗ.
Mộc Nam Sơn đi theo từ đằng sau cũng ngừng ở cửa phòng bệnh, không để Mộc Dương thấy ông, ông vỗ bả vai Kiều Viện nói vất vả rồi, sau đó lấy ra gói thuốc lá theo thói quen, nhưng nghĩ đây là bệnh viện nên chỉ có thể cất đi.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất an tĩnh, Giải Biệt Đinh ngồi ở bên giường, dùng tăm bông dính nước ấm nhuận môi cho Mộc Dương.
Dưới mắt Giải Biệt Đinh có quầng thâm đen, càng rõ ràng hơn dưới làn da trắng lạnh.
Môi cũng không hồng hào chút nào, lộ ra màu tím nhạt nhẽo.
“Em không sao……”
Mộc Dương vừa thấy anh thì nhớ tới vụ tai nạn xe cộ trong giấc mộng ban nãy, chân thật đến đáng sợ, làm cậu cảm thấy như đó là chuyện đã thật sự xảy ra.
Cậu nâng cái tay hơi vô lực lên, chống lên ngực chạm tay Giải Biệt Đinh.
Dương như không hề gián đoạn, cậu bị Giải Biệt Đinh dùng sức nắm lại.
Sau đó anh thả lỏng tay hơn chút, nhẹ nhàng nắm, ừ một tiếng: “Có đau hay không?”
Mộc Dương lắc đầu, lẩm bẩm: “Có thuốc tê…… Không đau.”
Vậy mà Giải Biệt Đinh cười nhẹ, vỗ mái tóc rối của Mộc Dương: “Chờ em nghỉ ngơi xong thì chúng ta về nhà.”
Mộc Dương: “Vâng……”
Cậu cảm giác có điểm gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.
Cho đến khi Giải Biệt Đinh bưng ly nước, vậy mà ly nước lại rơi.
Cũng may đó chỉ là ly giấy, nhưng nước đã rải đầy đất, đến mép giường đệm chăn cũng ướt.
Mấy người bên ngoài nghe được động tĩnh cũng đi vào, Đàm Giác thấy thế thì nhíu mày hỏi: “Vẫn không dùng lực được à?”
Mộc Dương hơi hoảng hốt: “Tay anh làm sao vậy?”
“Không sao.” Giải Biệt Đinh trấn an mà nhìn cậu một cái.
Mộc Dương không cậu hắn xin giúp đỡ mà nhìn về phía Mộc Nam Sơn: “Ba……”
Nhưng cũng không phải chuyện gì quá lớn, nếu không Đàm Giác sẽ không thể nói trước mặt cậu: “Vấn đề không lớn, có thể là cơ bắp thần kinh hoặc mềm tổ chức bầm tím, lại kêu bác sĩ đến xem.”
Trong quá trình chờ đợi bác sĩ, Mộc Nam Sơn đi đến mép giường xoa đầu Mộc Dương: “Dương Dương chịu khổ rồi.”
Một câu thật bình thường thôi nhưng vẫn khiến Mộc Dương đỏ mắt nửa ngày, không thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Rất nhanh thôi bác sĩ đã đến, giống như Đàm Giác nói là không có chuyện gì lớn, cánh tay bị trật khớp lúc kép Mộc Dương ở du thuyền, có thể sau này sẽ bị bầm tím, trở về nên chườm nóng.
“Cái anh cần chú ý nhất là tim, cố gắng đừng thức đêm, phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, cũng phải chú ý cảm xúc, đừng để dao động quá lớn.”
Giải Biệt Đinh là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật nhất mà Mộc Dương từng gặp, trừ lúc công tác thì anh đều ngủ sớm dậy sớm.
Nhịp tim Giải Biệt Đinh loạn vì cậu.
Trong lòng Mộc Dương buồn đến khó chịu, vừa hoảng vừa đau, muốn gọi Giải Biệt Đinh đến bên người, muốn chạm vào anh, ôm anh, như vậy mới có cảm giác chân thật.
Nhưng chẳng được bao lâu thì cảnh sát đã tới.
Những nhân viên không liên quan đều đi ra ngoài, chỉ để lại Mộc Dương, Giải Biệt Đinh cùng Mộc Nam Sơn, còn có Diêu Diên trở về cùng cảnh sát.
Sắc mặt Diêu Diên cũng tái nhợt vô cùng, bà nhìn về phía Mộc Dương há miệng thở dốc, vô lực cười cười.
Thân phận của tên mặt sẹo đã bị điều tra ra, gã ta là một tên tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn, gã còn bị bệnh nan y, không còn bao nhiêu thời gian.
Theo lời cung của gã, gã muốn trước khi chết được hưởng lạc một lần cuối cùng, cho nên trộm làm giả thân phận, lấy thủ đoạn phi pháp lên du thuyền, bắt cóc Mộc Dương là vì muốn tìm đệm lưng trước khi chết.
Nhưng lỗ hổng trong lời khai của gã rất nhiều, còn cả lời nói lúc thần trí không tỉnh táo ——
Bởi vì lúc gã bị vệ sĩ giữ lại trên du thuyền thì đã bị độc của ma tuý phát tác.
Cuối cùng bởi vì lượng hít vào quá lớn, không cứu nổi nên đã chết.
Manh mối cứ bị chặt đứt như vậy, nhưng điểm kỳ quái còn rất nhiều.
Ví như nếu muốn tìm người làm đệm lưng thì sao lại chọn Mộc Dương đang ngồi xe lăn? Hay do nếu chọn nam thì cho dù có thuốc tê vào tay thì cũng không khống chế được.
Ví như thuốc tê của gã tới từ đâu, sau khi trải qua việc khám nghiệm tử thi, thân thể của tên mặt sẹo rất tốt, căn bản là không có bệnh.
Hoặc là gã nói dối, hoặc là gã bị người ta lừa bịp.
“Anh Giải, anh Mộc, các anh nghĩ cẩn thận lại xem, trước đây các anh có đối thủ hay là người nào mang thù oán không?”
Tất nhiên Mộc Dương không thể có rồi, tuy trước kia cậu hỗn, nhưng cũng chỉ là ham chơi, trước nay không tiếp xúc với người nào ác độc như này, càng không thể gây thù đến mức giết người như này.
Thấy Mộc Dương lắc đầu còn Giải Biệt Đinh thì không nói, cảnh sát bèn tiếp tục hỏi: “Dựa theo lời vệ sĩ của anh, tên mặt sẹo sau khi bị giật bởi côn điện thì có nói một câu, ‘ trở về nói cho chủ của mày, người kia rất giống nó ’, anh có suy nghĩ gì về câu này không?”
Nhưng những lời này ngoại trừ vệ sĩ thì không còn ai nghe được, hơn nữa theo thời gian thì cơn nghiện ma tuý của tên mặt sẹo đó đã phát tác.
Giải Biệt Đinh nhíu mày, như đang suy tư điều gì đó.
Nhưng Mộc Dương đột nhiên nhớ ra rằng lần trước Giải Biệt Đinh dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra giọng nói, cậu đã thấy người kia trên mặt cỏ đối diện của bệnh viện dưới tàng cây.
Cậu vẫn luôn cho rằng đó là ảo giác.
Cảnh sát lại xác nhận lần nữa: “Anh chắc chứ, người đó không có chân trái?”
Mộc Dương chần chờ gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Giải Biệt Đinh cũng nói ra một cái tên: “Người rất giống tôi…… Tôi chỉ có thể nghĩ đến Thang Tước.”
Cảnh sát ngước mắt hỏi: “Thang Tước là ai?”
Sắc mặt Giải Biệt Đinh lạnh lùng: “Chồng trước của mẹ tôi.”
Nhưng vấn đề ở chỗ, Thang Tước cùng người trong lời của Mộc Dương hẳn không phải là một, chân Thang Tước hẳn là không có vấn đề, trừ khi những năm gần đây lại xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát ghi chép thời gian địa điểm và tên người: “Vâng, cảm ơn đã phối hợp, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra.”
……
Cảnh sát đi rồi, Diêu Diên ôm Mộc Dương nghẹn ngào một lúc, nhưng không thể nói ra lời nào.
Áy náy cùng đau lòng như thể cây kim, cứ đâm một đống vào tim bà.
Sau một hồi, cho đến khi Mộc Nam Sơn bảo để Mộc Dương nghỉ ngơi thì Diêu Diên mới hôn lên trán Mộc Dương rồi buông cậu ra, giọng khàn khàn: “Dương Dương, con nghỉ ngơi nhé.”
Ra phòng bệnh, bà trầm mặc một hồi lâu, nghĩ trong khoảng thời gian này đã xảy ra đủ mọi chuyện.
Số lần khắc khẩu bà cùng Mộc Nam Sơn trong mấy ngày nay bằng cả số lần khắc khẩu trong vài năm.
“Nam Sơn, chúng ta tâm sự đi.”
Mộc Nam Sơn nhìn người vợ giảm mười cân trong chưa đầy hai tháng thì đau lòng không thôi: “Được.”
Nhưng rất nhiều chuyện trên đời khó mà vẹn đôi đường.
*
Khi phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh lại đã là nửa giờ sau, Kiều Viện nói xong thì rời đi, Giải Biệt Đinh ngồi ở mép giường với Mộc Dương.
Mộc Dương cảm giác trong miệng hơi khô: “Em muốn đánh răng……”
Giải Biệt Đinh lập tức nói được.
Anh đỡ Mộc Dương ngồi dậy, sau đó bảo Đàm Giác mua cái bồn cùng cái ly, mười phút sau nước ấm đã đặt trước mặt Mộc Dương.
Cánh tay Mộc Dương còn chưa nhắc nổi, Giải Biệt Đinh đánh răng giúp cậu, lực tay rất nhẹ.
Miệng Mộc Dương đầy bọt, hàm hồ nói: “Dùng sức một chút, miệng bẩn quá……”
Giải Biệt Đinh nhéo cằm cậu, tỉ mỉ chải sạch sẽ ở mỗi một chỗ trong khoang miệng cậu, rồi lại đưa nước cho cậu súc miệng.
Mộc Dương súc miệng ba lần, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Cánh tay Giải Biệt Đinh cũng không dùng lực được, anh để Đàm Giác tiến vào đổ nước trong bồn và dọn dẹp đồ dùng tẩy rửa.
Mộc Dương nắm ngón út Giải Biệt Đinh, chỉ chỉ miệng mình.
Giải Biệt Đinh không hiểu, giơ tay sờ bên môi cậu: “Làm sao vậy?”
Mộc Dương: “…… Hôn em một cái.”
Cậu luôn không khống chế nối mà nghĩ đến giấc mộng tai nạn xe cộ kia, Giải Biệt Đinh cách cậu xa một chút là cậu đã không phân biệt được cảnh trong mơ với hiện thực.