Edit: Cánh Cụt

【 Nếu muốn vứt bỏ cậu thì đừng dùng sức quá.

Sẽ đau đó.

Cậu sợ đau nhất. 】

*

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn đã phá vỡ những biểu hiện giả dối mà Mộc Dương tỉ mỉ tạo dựng, môi cậu khẽ run, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Giải Biệt Đinh: “Hửm?”

Mộc Dương chậm rãi buông áo anh ra, nửa khuôn mặt đều bao phủ trong bóng đêm, thanh âm khản đặc: “Hôm đi bệnh viện.”

“Đưa tay ra.”

Mộc Dương cúi đầu, suy sút mà duỗi tay, sau đó liền nghe được một tiếng “Bốp” thanh thuý.

“……”

Mộc Dương bị đánh đến mức ngơ ngẩn, như là không tin Giải Biệt Đinh sẽ đánh cậu, cậu nhìn lòng bàn tay ửng hồng của mình, mê mang mà ngẩng đầu.

Giải Biệt Đinh nhìn đôi mắt của cậu hỏi: “Đau không?”

Mộc Dương nghẹn giọng nói nhỏ: “…… Đau.”

“Đau là được rồi.”

Giải Biệt Đinh buông Mộc Dương, đắp chăn đàng hoàng cho cậu, sau đó ra phòng, không nhìn thấy dáng vẻ muốn nhưng không dám giữ lại của Mộc Dương.

Mộc Dương giônhs như con rối gỗ mất đi sinh mệnh ngồi yên ở trên giường, muốn khóc, nhưng không khóc được.

Cậu biết mình ngu ngốc, nhưng cậu không khống chế nổi bản thân làm chuyện ngu xuẩn, tựa như đời trước mạnh mẽ kết hôn cùng Giải Biệt Đinh.

Hôm đi bệnh viện kiểm tra giọng nói, Mộc Dương muốn trở nên tốt hơn thật nhanh, cậu không muốn Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên phải cố kỵ vì để tâm đến cảm xúc của cậu, nhưng khi từ bệnh viện ra, cậu vẫn không thể nói chuyện, cho đến khi về đến nhà, Giải Biệt Đinh bắt đầu trồng trọt hoa cỏ ở hoa viên.

Cậu nhìn dáng vẻ bận rộn của Giải Biệt Đinh, trong giọng nói tựa như có đàn kiến đang bò, vừa trướng vừa ngứa.

Lần đầu tiên cậu muốn gọi tên Giải Biệt Đinh đến vậy, và cậu cũng gọi thành tiếng thật.

Nhưng thanh âm vừa nhỏ vừa khàn, Giải Biệt Đinh cũng không nghe thấy, Mộc Dương lại ngây dại.

Khi nhận ra mình có thể nói, trong lòng Mộc Dương cũng không có cảm giác gì là thả lỏng, thậm chí còn căng thẳng hơn.

Không hiểu sao cậu lại thấy hoảng sợ, nếu cái gì của mình cũng tốt, thì liệu Giải Biệt Đinh có còn như vậy hay không?

Ý niệm này vừa xuất hiện đã tựa như sóng biển mãnh liệt đánh vào lòng cậu, một phát không thể vãn hồi.

Mộc Dương theo bản năng lựa chọn hành vi có lợi cho mình, tiếp tục giả vờ.

Mà một khi giả vờ thì kéo dài đến tận hôm nay.

Rất nhanh thôi Giải Biệt Đinh đã trở về, anh bưng một ly nước ấm đặt ở bên môi Mộc Dương: “Giải khát.”

Mộc Dương chần chờ mà nhìn anh, sau đó dè dặt uống hết nước trong ly.

“Lần sau không được như vậy.” Giải Biệt Đinh nhíu mày nhìn câu, “Không nói chuyện ảnh hưởng đến dây thanh quản thì làm sao bây giờ?”

Mộc Dương há miệng thở dốc, không ngờ Giải Biệt Đinh lại để ý điều này.

Cậu nhấp môi dưới, khàn khàn nói: “Em biết rồi.”

Giải Biệt Đinh thấy vệt nước bên môi Mộc Dương thì lấy một tờ từ hộp giấy, vốn định đưa cho cậu tự lau, nhưng nghĩ tới những yêu cầu của Mộc Dương về ‘yêu đương’ thì giờ phút này hẳn cậu sẽ nói “Anh phải lau giúp em”.

Vì thế tay anh lại vòng lại, lau cạnh môi Mộc Dương.

Sau khi trải qua chuyện đó thì không ai trong bọn họ thấy buồn ngủ, nhưng lúc này mới là bốn giờ sáng, có vẻ rất nhiều người vẫn chưa nhận ra chuyện tiểu khu bị cúp điện.

Giải Biệt Đinh nằm ở bên cạnh Mộc Dương, dịch chăn cho cậu: “Muốn anh nói cho ba mẹ không?”

“Không cần……” Mộc Dương biết anh nói đến chuyện cậu đã nói lại được, cảm xúc đê mê, “Ngày mai em sẽ gọi điện cho họ.”

“Không muốn nói thì thôi.” Giải Biệt Đinh nghiêng mắt nhìn cậu, “Không cần miễn cưỡng.”

“…… Em muốn nói.”

Mộc Dương chưa từng muốn gạt Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, cậu nợ bọn họ quá nhiều, đời này còn chưa xong, không thể nợ nhiều thêm.

Giải Biệt Đinh nói được: “Anh gọi cùng em.”

Mộc Dương ừ một tiếng, cậu nhìn sắc mặt đã tốt hơn ban nãy rất nhiều của Giải Biệt Đinh, chậm rãi thò lại gần cọ lên khoé môi Giải Biệt Đinh: “Anh có khỏe không?”

Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại: “Không sao.”

Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng anh cũng không cảm thấy mình sợ tối.

Dù về mặt tâm lý thì có vẻ không thành vấn đề, nhưng tựa như thân thể anh vẫn bị vây lại vào năm anh mười hai tuổi, bị vây giữ trong căn phòng nhỏ không một ánh sáng.

Thiếu niên cao dài cuộn tròn ở góc cứ giữ cơ thể anh lại, làm thế nào cũng không thể bước ra khỏi bóng tối.

Giải Biệt Đinh đã quen với những tháng ngày ngủ sớm dậy sớm, dù là đi ngủ vào ban đêm cũng sẽ đặt đèn nhỏ bên người.

Cũng may vào ban đêm thành thị đều có đèn nê ông chiếu rọi, rất ít khi xuất hiện tình huống tối đen hoàn toàn, vì thế chỉ cần không bị cúp điện thì Giải Biệt Đinh sẽ không lộ ra khác thường, ngay cả người đại diện là Đàm Giác cũng không biết chuyện này.

……

Sáng sớm nhày hôm sau, Mộc Dương chưa ngủ đủ hai giờ đã mở hai mắt, bị Giải Biệt Đinh ôm vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chuyện thứ nhất làm sau khi đánh răng là hôn môi, Mộc Dương ngừa đầu, được Giải Biệt Đinh ấn hôn ba phút.

Cọ tới cọ lui ăn xong cơm sáng, trong lúc Giải Biệt Đinh dọn dẹp bàn ăn, Mộc Dương hít sâu một hơi, gọi điện cho Diêu Diên, nhưng tút tút gần một phút vẫn chưa có ai nhận.

Mộc Dương run sợ, lại gọi cho Mộc Nam Sơn, bên kia gần như là nhận ngay trong một giây.

“Alo, Dương Dương à?”

“…… Ba.”

“Có thể nói rồi à?”

Bên Mộc Nam Sơn vang lên một tiếng rầm, hẳn là đụng ngã thứ gì, trong miệng hít hà một hơi, nhưng ông không để ý, ngữ điệu vừa vui vẻ vừa kinh ngạc hỏi: “Con nói được từ khi nào đấy? Trong giọng nói có chỗ nào không thoải mái không?”

Mộc Dương cẩn thận mà lảng đi vấn đề trước: “Con vẫn thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Mộc Nam Sơn dừng một chút, “Sau hơn mười ngày nữa ba sẽ trở về…… Con với Tiểu Giải thế nào rồi?”

“Khá tốt ạ.” Mộc Dương thấp giọng nói.

“Ừ…… Chờ ba trở về thì con về nhà ở nhé? Ở bên đó cũng không có người nấu cơm ——”

“Đinh Đinh sẽ làm ạ.”

Giọng Mộc Dương càng nhỏ, ở trước mặt cha mẹ cậu luôn gọi Giải Biệt Đinh là ‘Đinh Đinh’, nhưng chưa bao giờ gọi trước mặt Giải Biệt Đinh.

Trước kia cậu sợ gọi như vậy sẽ bị Giải Biệt Đinh đánh, hiện tại vẫn cũ không dám gọi trước mặt anh.

“Vậy à……” Giọng điệu Mộc Nam Sơn mang theo phần nào dỗ dành, “Ăn có ngon bằng thịt xương sườn kho tàu mà ba làm không? Trở về làm cho con ăn được không?”

“Nhưng……” Mộc Dương nhắm mắt, dù có thế nào cũng nuối tiếc không muốn từ chối, “Vâng.”

Lúc này ngữ điệu Mộc Nam Sơn mới khẽ thả lỏng, thay đổi đề tài.

Hai người hàn huyên một giờ, đa số thời điểm là Mộc Nam Sơn nói, Mộc Dương nghe, hoặc là ngắn gọn trả lời hai câu.

Trong trí nhớ của Mộc Dương cậu chưa bao giờ gọi Mộc Nam Sơn lâu như vậy, kể cả là lúc quan hệ của bọn họ vẫn là ‘cha con ruột’.

Trước kia lần trò chuyện dài nhất cùng Mộc Nam Sơn hẳn là lúc cậu đi chơi trại hè của tiểu học, kết quả tham gia vận động đoàn thể thì bị thương, bên ngoài thì bảo với thầy và bạn học là không sao, kết quả buổi tối khi nhận được điện thoại từ Mộc Nam Sơn thì bắt đầu rơi nước mắt, vô cùng đáng thương mà khóc lóc kể lể suốt nửa giờ nói phải về nhà.

Ban đầu Mộc Nam Sơn còn tưởng cậu bị bắt nạt, gấp đến mức vừa dỗ con vừa bảo Diêu Diên gọi điện cho thầy giáo, cuối cùng mới biết Mộc Dương cảm thấy bôi thuốc quá đau, nhưng sợ người khác cười nhạo nên vẫn luôn chịu đựng, vừa nghe thấy giọng của ba thì không nín nổi nữa.

Đối với việc con trai nói phải về nhà, Mộc Nam Sơn vừa tức giận vừa buồn cười, trực tiếp lấy ra đòn sát thủ: “Anh Biệt Đinh của con thích nhất là mấy nhóc dũng cảm.”

Một câu đó đã doạ nước mắt nước mũi của Mộc Dương chảy ngược lại, không đòi phải về nhà nữa.

Lần đó bọn họ gọi hơn bốn mươi phút điện thoại, sau này, Mộc Dương càng lúc càng lớn, tuy rằng không phạm phải sai lầm gì quá lớn, nhưng cũng nghênh đón kỳ phản nghịch như những đứa trẻ khác, chống đối cha mẹ, không ngừng phạm lỗi nhỏ……

Giống như đại đa số thiếu niên sau khi lớn lên, nói với cha mẹ chưa được vài câu đã cúp máy, thích chơi với người cùng tuổi.

Đương nhiên, cũng là do từ nhỏ đến lớn cậu không phải rời khỏi cha mẹ.

Dù thế nào, trước nay Mộc Dương cũng chưa làm phiền Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên bao giờ, cậu cũng biết bọn họ yêu mình, mình cũng yêu bọn họ.

Nhưng đáng tiếc, ba mẹ mà cậu từng cảm thấy là tốt nhất trên thế giới, hiện giờ còn phải cho người khác.

Vứt bỏ Giải Biệt Đinh, có vẻ cậu thật sự không còn người nhà.

Nếu có một ngày Giải Biệt Đinh cũng không cần cậu, vậy thì cậu cũng chẳng có nổi chốn về.

Kiếp trước trước khi kết hôn hai năm, Mộc Dương bị chọc giận bởi Giải Biệt Đinh thì còn có thể chạy về nhà đợi, hiện giờ ngẫm lại, mỗi ngày thủ đô đều náo nhiệt vô cùng, ngựa xe như nước, xa hoa truỵ lạc, nhưng không có nơi nào là đường về.

Mũi Mộc Dương xót xa, cậu nâng cằm lên không dám cúi đầu, sợ nước mắt rơi xuống sẽ bị Mộc Nam Sơn nhận ra.

Mộc Nam Sơn nói một câu cuối cùng: “Dương Dương, là ba mẹ có lỗi với con…… Nhưng ba vĩnh viễn là ba, mẹ cũng vĩnh viễn là mẹ.”

Trước nay Mộc Nam Sơn chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy với Mộc Dương, mỗi một lần trước kia đều mang theo một chút sắc thái nghiêm túc, dù sao ở nhà ông cũng sắm vai một người cha nghiêm khắc.

Nhưng sự cố thân thế này làm tất cả mọi người thay đổi, thật cẩn thận không chỉ mối Mộc Dương mà người làm cha mẹ như bọn họ cũng lo được lo mất, sợ Mộc Dương muốn nhận Lộ Uyển, sợ cậu không cần cái nhà này nữa.

Nhưng mặc dù là tình lữ, đem trong lòng nói khai cũng là kiện việc khó, huống chi kém đồng lứa phụ tử.

Vì thế ai cũng không hỏi, ai cũng không dám nói, họ đều trở nên nhát gan.

Mộc Dương không nhịn được, bởi vì ngửa đầu nên nước mắt chảy trở lại khiến cho hốc mắt cậu mờ đi, vô cùng khó chịu.

Sau khi nước mắt tràn đầy thì rơi xuống chân tóc theo đuôi mắt, Mộc Dương cực lực che giấu, nhưng vẫn xuất hiện sự nghẹn ngào trong lời nói: “Là con có lỗi với mọi người……”

Cậu có quá nhiều lỗi, nhiều năm phiền phức như vậy khiến Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên phải hao tâm, thêm cả việc chiếm hơn hai mươi năm cuộc sống của Kiều Viện……

Trừ cái này ra, còn có thêm ba năm cậu trốn tránh không liên hệ vào kiếp trước, cậu quá ích kỷ.

Ở một bên Mộc Dương không nhìn tới, vành mắt Mộc Nam Sơn cũng đang đỏ lên.



Cuộc điện thoại vào sáng sớm cuối cùng cũng kết thúc sau 80 phút, Mộc Dương buông di động, nước mắt dính toàn khuôn mặt.

Giải Biệt Đinh đi tới đúng lúc, cầm khăn lông ấm lau cho cậu: “Chờ khi du thuyền của chúng ta trở về thì em có thể về nhà ăn cơm.”

Mộc Dương không hề che giấu vẻ nghẹn ngào trong giọng nói: “Anh cũng về cùng……”

Giải Biệt Đinh: “…… Được.”

Mộc Dương khóc đứt quãng mười lăm phút rồi mới ngừng lại, dựa vào trên sô pha nói với Giải Biệt Đinh: “Anh có thể gọi điện cho họ được không……”

Cậu hơi khó để mở miệng: “Giúp em hỏi mẹ bị làm sao vậy.”

Mộc Dương không ngốc, Mộc Nam Sơn hàn huyên cùng cậu lâu như vậy, nhưng hầu như không nhắc đến Diêu Diên, có vẻ bên kia đã xảy ra chuyện gì.

Giải Biệt Đinh nói được, gọi điện cho Mộc Nam Sơn.

Đầu tiên là hai người giao lưu về tình hình gần đây của Mộc Dương trong chốc lát, những gì có thể nói Giải Biệt Đinh đều nói, anh nhìn Mộc Dương đang nín nhịn bên cạnh: “Gầy đây ba mẹ thế nào?”

Đối mặt với sự quan tâm của con rể, Mộc Nam Sơn thở dài: “Con đừng nói cho Dương Dương biết, mẹ nó nằm viện.”

Cả người Mộc Dương run lên.

Giải Biệt Đinh nắm lấy tay Mộc Dương, tiếp tục hỏi: “…… Làm sao vậy ạ?”

“Sốt cao, lúc này còn đang ngủ.” Mộc Nam Sơn lại buông tiếng thở dài, “Việc khởi tố án của Lộ Uyển còn chưa được phê duyệt thông qua, tạm thời bị thả ra……”

Ngày hôm qua Diêu Diên đi gặp Kiều Viện, nhưng đã tranh chấp với Lộ Uyển, trực tiếp cho Lộ Uyển một cái tát, Kiều Viện theo bản năng mà muốn bảo vên mẹ nuôi, không cẩn thận đẩy Diêu Diên một chút khiến bà đụng vào tường, tuy rằng không bị thương nhưng có thể tưởng tượng Diêu Diên thương tâm tới nhường nào, khi trở lại khách sạn thì nhiệt độ cơ thể cao vọt lên.

Giải Biệt Đinh nhíu mày: “Có cần bọn con đến không?”

Mộc Nam Sơn từ chối: “Đừng, Dương Dương thấy thì có thể sẽ khó chịu, các con tốt là được, chờ ba trở về nhà thì tới ăn cơm.”

“Vâng.”

Không trò chuyện nhiều thêm nữa, Giải Biệt Đinh treo điện thoại, anh ôm lấy Mộc Dương với đuôi mắt hồng và cái mũi cũng hồng, nhẹ vỗ về: “Không sao, mẹ đã hạ sốt rồi, chỉ là đang trong thời gian ngủ nhiều thôi.”

Mộc Dương hạ khóe miệng, ừ một tiếng.

Một cuộc gọi làm cảm xúc của Mộc Dương tụt dốc, Giải Biệt Đinh đã lấy được vé du thuyền, cũng không biết có nên nói chuyện này với Mộc Dương hay không.

Nhưng không ngờ Mộc Dương lại chủ động nhắc tới: “Khi nào xuất phát?”

Giải Biệt Đinh: “…… Buổi chiều ngày mai.”

Mộc Dương nở nụ cười gượng: “Được.”

Nếu cậu có thể sống tốt với Giải Biệt Đinh, hẳn là cũng có thể giảm bớt một ít gánh nặng tâm lý của Mộc Nam Sơn và Diêu Diên.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm ——

Dương Dương uống nước xong thì có giọt rớt bên môi.

Thầy Giải cầm khăn tay, nhưng lại cảm thấy hẳn là Mộc Dương sẽ nói anh phải lau giúp em, cho nên trực tiếp ra tay luôn.

Nếu Dương Dương biết suy nghĩ của anh thì sẽ bĩu môi nói: Căn bản là anh không hiểu em! Anh phải trực tiếp hôn nó! Yêu thương là phải như vậy! (Đúng lý hợp tình jpg.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play