Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

Edit: Cánh Cụt

Mộc Dương ngơ ngẩn nhìn phòng cấp cứu, Giải Biệt Đinh nắm lấy tay cậu gọi điện cho Mộc Nam Sơn.

Mộc Nam Sơn bên kia nghe thấy chuyện Diêu Diên té xỉu thì trở nên nôn nóng: “Ba đã tới rồi, lập tức đến bệnh viện đây!”

Lần này Diêu Diên tới cũng chưa thương lượng với Mộc Nam Sơn, sau khi Mộc Nam Sơn phát hiện thì đặt vé máy bay muộn hơn Diêu Diên nửa giờ, nhưng vẫn không thể đi cùng xe lửa với Diêu Diên nên chậm một bước.

Bất cứ lúc nào thì chờ đợi luôn dày vò, Mộc Dương đã trải qua vài lần.

Kiếp trước kết hôn 5 năm, cậu chờ Giải Biệt Đinh quay đầu lại liếc cậu một cái, chờ đợi ba mẹ gọi điện tha thứ, cậu chỉ muốn Giải Biệt Đinh ôm cậu một cái, cũng chỉ muốn Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên nói một câu ‘ Ba mẹ không trách con ’.

Nhưng cuối cùng cậu không chờ được gì, trong quá trình chờ đợi tử vong thì cậu đã dần hết hy vọng.

Những gì cậu trải qua đời trước chẳng khác nào chuyện cười, không biết bao nhiêu người trong giới này đã lấy câu chuyện của cậu ra để tán gẫu.

Mộc Dương chẳng quan tâm, cậu trốn tránh như con rùa đen rút đầu, chỉ cần không ngoi đầu lên thì sẽ không chịu thương tổn.

Nhưng vận mệnh như đang trêu đùa cậu, cho cậu cơ hội được sống lại, nhưng cậu vẫn không thể làm tốt mọi thứ, mà tình huống thì có vẻ còn tệ hơn đời trước.

Tại sao lại như vậy?

Cậu muốn gọi tên Giải Biệt Đinh, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì bỗng yết hầu cậu thấy quay cuồng, Mộc Dương che bụng rồi nôn khan, Giải Biệt Đinh vội vàng vỗ lưng cậu, gọi bác sĩ.

Một trận nôn khan dài hơi.

Thanh âm xung quanh như bị sương mù hoá, Mộc Dương không nghe rõ nổi. Những câu hỏi của bác sĩ y tá bị kéo dài vô hạn, hình thành tiếng vang mông lung trong tai của cậu, cậu nghe toàn bộ nhưng đại não trì độn lại không thể hiểu hàm nghĩa trong đó.

Mộc Dương chỉ biết lặp lại động tác nôn mửa, như muốn nôn hết những gì có trong dạ dày.

Bữa sáng được tiêu hoá một nửa rơi xuống đất, khoé miệng cùng đầu gối của Mộc Dương cũng không may mắn thoát khỏi, rõ ràng dạ dày đều không, cậu lại không dừng được, nước vàng mang mùi tanh chua chát phun ra từ cổ họng, đến khoang miệng của cậu cũng xót không chịu được.

Cho đến khi Giải Biệt Đinh giữ lấy đôi tay đang quơ lung tung của cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực: “Anh đây, anh ở đây.”

Mộc Dương an tĩnh lại trong nháy mắt.

Cậu nắm chặt áo Giải Biệt Đinh, hơi thở quen thuộc mấy ngày này ôm ấp bao bọc lấy cậu, cậu vùi mặt vào người Giải Biệt Đinh, không chịu buông tay như thể không nghe thấy lời nói xung quanh.

Giải Biệt Đinh vỗ nhẹ lưng cậu, nhíu mày không biết nên làm gì bây giờ.

“Ngoan —— chúng ta súc miệng trước nhé.”

Giải Biệt Đinh lặp lại hai ba lần, Mộc Dương mới có phản ứng.

Cậu thong thả mà rời mặt từ trong lồng ngực của Giải Biệt Đinh, nghe lời mà nhận nước súc miệng y tá đưa.

Bác sĩ tới làm kiểm tra cho Mộc Dương: “Cậu cảm thấy dạ dày như nào rồi?”

Mộc Dương há miệng thở dốc, không nói gì như thể đang bị tắt tiếng.

Cậu nắm chặt ống tay áo của Giải Biệt Đinh, cúi đầu lắc đầu.

Bác sĩ kiên nhẫn hỏi: “Cậu phải nói cho tôi biết là không thoải mái ở đâu thì chúng tôi mới trợ giúp được.”

Mộc Dương mím chặt đôi môi, cậu lại lần nữa lắc đầu, dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay Giải Biệt Đinh.

Giải Biệt Đinh nhíu mày, anh cẩn thận cảm nhận rồi nói ra ý của Mộc Dương: “Không phải không thoải mái à?”

Bác sĩ nhíu mày, nâng cằm Mộc Dương: “Há miệng cho tôi xem, a ——”

Mộc Dương há to miệng, nhưng không thể kêu a được.

Bác sĩ buông tay ra, nghiêm túc hỏi: “Là không muốn nói chuyện hay là không nói được?”

Mộc Dương gật đầu, sau đó lại im lặng mà lắc đầu.

Lần này cậu không muốn viết nữa, chỉ nắm chặt ống tay áo Giải Biệt Đinh, tránh bên cạnh người anh.

Bác sĩ hơi bất đắc dĩ, ông ấy chuyển sang Giải Biệt Đinh: “Nếu tháng trước làm kiểm tra sức khoẻ không thấy có vấn đề, vậy phải suy xét xem liệu có phải cậu ấy bị kích thích nên mới sinh ra phản ứng hay không.”

“…… Phản ứng thế nào?” Giọng Giải Biệt Đinh hơi khàn.

“Cậu thấy đó, cậu ấy nói không ra tiếng.” Bác sĩ châm chước nói, “Nên đi điều trị tâm lý.”

Giải Biệt Đinh: “Rất nghiêm trọng ư?”

Bác sĩ lắc đầu: “Việc này phụ thuộc vào cậu ấy, thông thường đều là tạm thời thôi, liên tục mấy giờ hoặc mấy ngày không khỏi, có thể khiến tâm lý rộng mở hơn là ổn.”

Lúc Giải Biệt Đinh giao lưu cùng bác sĩ, dường như Mộc Dương không nghe được gì, chỉ nắm chặt quần áo cậu cúi đầu yên lặng chờ.

Ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Giải Biệt Đinh định giúp Mộc Dương nói chuyện: “Khát không?”

Mộc Dương lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới ngực Giải Biệt Đinh.

Giải Biệt Đinh cúi đầu nhìn, vị trí đó là nơi Mộc Dương vùi mặt lúc trước, bị dính một chút bãi nôn dơ bẩn, lúc này đã khô lại, dính trên chất vải màu đen thì trông càng không sạch sẽ.

Mộc Dương bỗng vươn tay, nghiêm túc moi vết nôn bẩn đó, chăn chú đến mức dường như cả thế giới chỉ còn mỗi chuyện này.

Giọng Giải Biệt Đinh khàn tới mức nói không ra lời, trong lòng xuất hiện từng cơn đau âm ỉ.

“Đừng đụng vào nó, lúc về giặt là được.”

Mộc Dương không nghe, Giải Biệt Đinh chỉ có thể tùy ý cậu tiếp tục cậy, cho đến khi nó rơi xuống.

Giải Biệt Đinh đẩy xe lăn của Mộc Dương đi tới hành lang dài, Mộc Dương ấn phanh xe lăn không muốn đi, Giải Biệt Đinh dừng lại hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Mộc Dương nhìn tay Giải Biệt Đinh, Giải Biệt Đinh hơi giật mình, anh đưa tay qua, nhìn Mộc Dương viết trong lòng bàn tay mình: Không gặp.

“Không gặp ai?” Giải Biệt Đinh sờ đầu Mộc Dương, sau đó mới nhận ra, “Không gặp bác sĩ?”

Đầu tiên là Mộc Dương hơi hé miệng, như muốn ừ một tiếng, nhưng không thể nói nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu lại viết một chữ lên lòng bàn tay Giải Biệt Đinh, đó là chữ mà cậu có thể nói và viết từ khi còn nhỏ, là âm điệu đầu tiên có thể nói ra và cũng là chữ cái đầu tiên viết được: Mẹ.

“Em muốn gặp mẹ à?”

Mộc Dương gật đầu rất nhẹ.

Diêu Diên đã được đưa đến trong phòng bệnh bình thường, bà đã tỉnh, chỉ ngơ ngác nằm trên giường bệnh, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Khi nhận ra người xuất hiện là Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương, bà ngẩn ra một lát, dù che giấu rất giỏi nhưng nơi đáy mắt vẫn hiện lên vẻ thất vọng.

Sự thất vọng này cũng không nhằm vào ai, kể cả người xuất hiện ở đây có là Mộc Nam Sơn thì Diêu Diên cũng sẽ có phản ứng như vậy.

Nhưng khi xuất hiện trong mắt Mộc Dương thì lại trực tiếp khiến cậu dừng xe lắm, nói gì cũng không chịu đi tiếp.

Diêu Diên không muốn thấy cậu.

Mộc Dương trì độn mà nghĩ như thế, cậu là con của tên trộm.

Bác sĩ phá vỡ cục diện bế tắc đúng lúc, gọi Mộc Dương cùng Giải Biệt Đinh vào lối đi nhỏ của phòng bệnh: “Người bệnh không xảy ra chuyện gì, vì chịu kích thích và cảm xúc kích động mới khiến thần kinh bị sốc, trở về nghỉ ngơi thật tốt, tránh cho cảm xúc dao động quá lớn là được.”

Mộc Dương chỉ nghe thấy câu đầu tiên “Không có chuyện gì”, những chữ khác không lọt vào tai.

Thông qua lối đi nhỏ hẹp hòi, cậu lặng lẽ nhìn Diêu Diên trong phòng bệnh.

Hai mẹ con lơ đãng mà nhìn nhau một cái, Diêu Diên còn chưa kịp gọi Dương Dương, Mộc Dương đã dời tầm mắt, đẩy xe lăn chuyển ra khỏi phòng bệnh.

*

Mộc Nam Sơn cùng cảnh sát đã đến, nhóm cảnh sát chính là nhóm hỗ trợ Giải Biệt Đinh báo án tìm Mộc Dương lúc trước.

Bọn họ tiến đến nói về tình huống, khi biết về chuyện lừa bán dân cư thì đôi mày nhăn lại.

“Ý của ông là, con gái của Lộ Uyển thật ra lại là con ông, nhưng bị đánh tráo hơn hai mươi năm?”

“…… Phải.” Mộc Nam Sơn không ngờ Mộc Dương đã gọi cảnh sát, vốn ông không muốn làm đến nước này, nhưng nếu cảnh sát đã tới thì cũng khó để rút lui.

“Con của nhà họ Kiều……” Ông cảnh sát đứng một bên dường như biết cha ruột Kiều Kiến Chấn của Mộc Dương, ông cẩn thận nhìn mặt mày của Mộc Dương, ký ức hơn hai mươi năm trước đã hơi phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra mảy may, “Đúng là giống thật……”

“Chú quen à?” Đồng nghiệp của ông ấy hỏi.

“Chú còn nhỏ bên không biết, trước kia Kiều Kiến Chấn ở đầu hẻm phố đông, có tiếng là đẹp trai, nếu không phải điều kiện trong nhà điều kiện thì có thể chuyển từ phố đông đến phố tây.”

Mộc Dương né tránh hướng người về Giải Biệt Đinh ở đằng sau, không muốn bị đánh giá.

Mộc Nam Sơn đứng chắn trước mặt câu: “Hiện giờ người đàn bà kia đã chuẩn bị chuyển nhà, vợ tôi đang nghi là họ muốn chạy nên phiền mọi người hỗ trợ tôi truyền lời.”

Việc này đúng là khó làm.

Hơn hai mươi năm trước việc lừa bán dân cư không hiếm thấy, nhiều nhà bán mà người mua còn nhiều hơn.



Tất nhiên khi người lừa bán bị bắt thì sẽ chịu hình phạt, nhưng người mua thường bình an không gặp chuyện gì.

Tình huống của Lộ Uyển còn phức tạp hơn, bà không làm giao dịch tiền tài mà chỉ đổi con của hai nhà, nói đơn giản là ôm nhầm con.

Đoàn người lên xe.

Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Liệu có hiểu lầm trong đó hay khônh? Người đời trước đều rất chú trọng con trai mà, sao lại cố ý đổi thành con gái chứ?”

Mộc Nam Sơn lạnh mặt: “Chuyện này thì nên hỏi người làm.”

Ông cảnh sát cẩn thận nhớ lại: “Tôi nhớ cái năm mà con của nhà họ Kiểu được sinh ra hình như có bị lừa bán, lúc ấy vì cứu con mà Lộ Uyển đã mất đi một ngón tay.”

Tim Mộc Nam Sơn run lên, cùng yên lặng nhìn Mộc Dương.

Trong xe không để xe lăn được, Mộc Dương được Giải Biệt Đinh ôm lấy đặt ở trên ghế sau, cái chân bó thạch cao thì đặt trên đùi Giải Biệt Đinh, xe lăn được gấp lại để ở trong cốp xe.

Mộc Nam Sơn xoa đầu Mộc Dương: “Còn đau chân không?”

Mộc Dương chậm rãi lắc đầu, trong miệng chỉ phát ra một tiếng nghẹn ngào cùng âm điệu dồn dập, nhưng lại không nói một chữ nào.

Mộc Nam Sơn nhíu mày, cảm thấy không phù hợp, từ khi ônh đến Mộc Dương cũng chưa mở miệng gọi ông lần nào, ban đầu ông còn cho rằng Mộc Dương đang giận dỗi, hoặc là đang cảm thấy buồn, nhưng đã sắp nửa tiếng rồi mà Mộc Dương cũng chưa nói chuyện với ai.

“Dương Dương làm sao vậy?”

Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương một cái: “Bác sĩ nói là phản ứng chướng ngại, đang bị mất giọng.”

Mộc Nam Sơn hít sâu một hơi, người đàn ông ngày thường nghiêm khắc cứng rắn lại lần nữa đỏ vành mắt vì con: “Ba mẹ có lỗi với con.”

Mộc Dương chậm rãi lắc đầu, dạ dày lại bắt đầu quay cuồng như sông cuộn biển gầm.

Mộc Nam Sơn có lỗi gì với cậu đâu? Hơn hai mươi năm này, tình yêu cùng sự dung túng mà Mộc Nam Sơn dành cho cậu đã đủ nhiều, rõ ràng là cậu thiếu quá nhiều.

Giải Biệt Đinh nhận thấy được Mộc Dương không thoải mái, cầm thật chặt tay cậu.

Khi tới nhà Lộ Uyển thì không xuất hiện hình ảnh hai mẹ con xách theo rương hành lý trốn đi như bọn họ tưởng tượng, mà là Kiều Viện ngăn Lộ Uyển đang dọn dẹp quần áo, nghiêm túc nói: “Mẹ, trốn tránh không có ý nghĩa gì.”

Đọng tay dọn dẹp của Lộ Uyển vẫn không ngừng, bà không ngừng nói: “Nếu khônh đi thì họ sẽ tìm tới cửa ——”

“Mẹ, mẹ vẫn luôn dạy con là khi làm người thì phải đường hoàng, tuân theo quy tắc……” Kiều Viện im lặng một lát, hỏi: “Con muốn biết, năm đó mẹ ôm nhầm…… Là cố ý à?”

Diêu Diên cứ luôn nói là tên trộm, Kiều Viện cũng có hoài nghi từ sớm.

Nhưng đây là người mẹ mà cô rất yêu và tin tưởng từ khi còn nhỏ, bảo vệ bà trước mặt người khác đã là bản năng. Hơn hai mươi sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình trong đó không thể nói nên lời được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play