Edit: Cánh Cụt

【 Làm thế nào để níu kéo cuộc hôn nhân còn một tháng?

—— Ơ này, sao đối phương lại muốn ly hôn?

—— Anh ngoại tình à? Hay đánh bạc? Mập mờ cùng người khác? Pc?

—— Lầu trên ơi, pc là gì?

—— Pc là chơi gái ấy, đừng ngắt lời, phải nói rõ ràng lý do vì sao muốn ly hôn trước.

Qua thật lâu, blogger mới trả lời: Không có hành vi làm loạn nào, chỉ là tôi lạnh lùng quá, có vẻ em ấy không còn yêu tôi.

—— À, lạnh nhạt jpg. Vậy anh xứng đáng.

—— Thần tán thành.

—— Tán thành 10086.

……】

*

Giải Biệt Đinh trở lại trong phòng, Mộc Dương còn đang ngủ.

Anh ngồi ở mép giường một lát, không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn hình dáng của Mộc Dương trong đêm tối.

Thật ra về cơ bản là anh nhìn không rõ, nhưng người này còn nằm ở nơi đây, trái tim còn đang đập, làn da ấm áp hơi thở nhẹ nhàng kia đã mang đến cho Giải Biệt Đinh một cảm xúc không biết tên.

Nên gọi nó là gì nhỉ?

Chắc gọi là an tâm nhỉ.

Giải Biệt Đinh cũng không quá buồn ngủ, dù thân thể đang thể hiện ra sự mệt mỏi của nó.

Anh đứng dậy mở đèn nhỏ ra, đi tới trước sô pha mở cái balo mà Mộc Dương không cần kia.

Đồ vật bên trong nằm ngoài dự kiến của anh.

Một cái camera, một khung ảnh, bên trong là ảnh kết hôn của bọn họ.

Ảnh kết hôn phải mang không khí trang trọng và hạnh phúc, nhưng bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của Giải Biệt Đinh nên chỉ có Mộc Dương là vui đến mức tả được thành lời, nắm chặt lấy tay Giải Biệt Đinh, giống như đang đóng vai trong một vở kịch.

Sau lưng khung ảnh còn có một tờ ghi chú đã cũ nát, bên trên thể hiện sự ngông cuồng của thiếu niên cùng mục tiêu cần đạt được.

【 Khi tôi thích một người thì phải kết hôn cùng anh ấy, muốn được hôn môi mỗi ngày, muốn được ôm, muốn……】

Giải Biệt Đinh ngắm nhìn thật lâu những dòng chữ ngắn ngủn đó. Anh nhìn lại mình cùng Mộc Dương của 5 năm trước, dường như ngoài trừ việc kết hôn thì không còn gì cả.

Không có hôn môi, không có ôm, không có làm tình, đến cả việc ngồi cùng bàn ăn ba bữa một ngày cũng rất ít.

Camera cũng không có gì đặc biệt, chỉ treo một tấm gỗ được khắc bằng tay, phía trước có khắc ba chữ Giải Biệt Đinh, mặt sau là dòng bình an hỉ nhạc.

Giải Biệt Đinh còn nhớ nó.

Lúc trước Mộc Nam Sơn lấy thân phận bề trên tới tìm anh, hy vọng có thể làm quà sinh nhật cho con trai, trong đầu anh hiện ra cục bông trắng thỉnh thoảng sẽ đi theo sau anh rồi gọi là anh trai, không có suy nghĩ từ chối.

Sau này khi cục bông trắng trưởng thành, thì hai người mới thật sự bắt đầu có tiếp xúc, mà Mộc Dương không còn gọi anh trai nữa, mỗi lần đều gọi thẳng tên.

Cậu nói không muốn làm em trai mà phải làm bạn trai.

Lúc đó tuy Giải Biệt Đinh không thấy phản cảm, nhưng cũng không dao động là bao.

Tựa như ném một viên đá vụn vào biển rộng gợn sóng, tuy có gợn sóng đó, nhưng so với biển trời bao la hùng vĩ thì thật bé nhỏ.

Giải Biệt Đinh đặt hai thứ về lại chỗ cũ.

Anh đi đến trước giường, định tắt đèn đi. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi ửng đỏ của Mộc Dương thì không hiểu sao lại nghĩ tới hôn môi.

Mộc Dương đã từng muốn anh hôn môi, đợi ít nhất là 5 năm.

Giải Biệt Đinh không cử động một lúc lâu, tất nhiên anh sẽ không thể trộm hôn khi người khác đang ngủ, như vậy thì không tôn trọng đối phương chút nào.

Huống chi Mộc Dương đã muốn ly hôn, có lẽ cũng không cần anh nữa.

“Còn yêu anh không……” Trong không khí truyền đến một lời tiếc than, mang theo sự mông lung.

Khi ngọn đèn tắt, Mộc Dương bỗng chốc mở mắt.

Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi nói một lời, không phát ra âm thanh nào, giống như bị đêm tối nuốt mất.

“Yêu.”

Từ thời niên thiếu cậu đã bắt đầu chấp nhất với một người, từ khi kết hôn đến khi tử vong, mỗi một phút mỗi một giây đều đặt ở trong lòng, sao có thể dễ dàng buông như vậy?

Cậu chỉ không yêu chính mình mà thôi.

Cho nên không muốn tranh giành, không cần tương lai.

*

“Cút.”

Một chữ thật bình tĩnh, Mộc Dương ôm chân rúc chỗ đầu giường, nhìn Giải Biệt Đinh bằng khuôn mặt không cảm xúc.

“Giải Biệt Đinh, coi như tôi xin anh, anh đi được không?”

Giải Biệt Đinh sững sờ, anh đang bưng chén, hiếm khi cảm nhận được cái gọi là không biết làm sao.

Đây là ngày thứ năm.

Mộc Dương cũng không ra khỏi cửa, nếu không phải Giải Biệt Đinh mua cho cậu một ngày ba bữa cơm, có lẽ cậu sẽ không muốn ăn.

Mỗi ngày ngoại trừ ngồi hoặc nằm yên tĩnh ở trên giường thì cậu cũng không làm gì hết.

“Tôi đã nói khi đến thời gian nhất định sẽ lấy chứng nhận ly hôn cùng anh, kể cả tôi không làm đơn thỏa thuận ly hôn thì anh cũng có thể trực tiếp cưỡng chế ly hôn mà, sao anh còn phải ở lại chỗ này?”

“…… Không phải vì ly hôn.” Giải Biệt Đinh đặt chén ở đầu giường, anh thận trọng lặp lại một lần, “Mộc Dương, anh không muốn ly hôn.”

“Nhưng tôi muốn.” Vành mắt Mộc Dương đỏ lên, “Tôi đã tốn rất nhiều năm cho anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Bỗng tim Giải Biệt Đinh run lên.

“Tốt nhất là anh rời đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa được không?”

Mộc Dương nhắm mắt lại, khi Giải Biệt Đinh vừa xuất hiện, cậu đã không còn cảm giác bị hút hồn nữa.

Cậu không khống chế nổi bản thân, cũng chỉ có thể để Giải Biệt Đinh rời đi.

Giải Biệt Đinh ngừng sau một lúc lâu: “Vậy em đồng ý với anh, đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn ngày hôm đó nữa.”

Mộc Dương mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp nhìn anh mà không hề dao động.

Giải Biệt Đinh suy nghĩ, anh tiến tới ngồi lên mép giường: “Anh có thể ôm em một cái không?”

Mộc Dương khẽ giật mình.

Lúc bị ôm để thăm dò, Mộc Dương thấy hoảng hốt.

Thật ra mấy ngày nay bọn họ tiếp xúc thân thể không ít, đặc biệt là ngày mới gặp mẹ đẻ thì cậu bị Giải Biệt Đinh ôm không biết bao nhiêu lần.

Nhưng một cái ôm không hề có mục đích, chỉ đơn giản ôm thôi thì là lần đầu tiên.

Dáng người của Giải Biệt Đinh thuộc kiểu vai rộng eo thon.

Trước đây Mộc Dương từng tưởng tượng vô số lần, với dáng người như vậy của Giải Biệt Đinh thì lúc được bế chắc chắn sẽ rất thoải mái, vừa có cảm giác an toàn mà lại không quá áp lực.

Hiện giờ cậu thật sự đã có cái ôm thứ nhất, nhưng Mộc Dương lại không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ là yên lặng nhận lấy cái ôm từ Giải Biệt Đinh, không đẩy ra, cũng không chào đón.

Cậu dựa nhẹ lên cổ Giải Biệt Đinh, thật ấm áp.

Nhưng chỉ có mười giây.

Giải Biệt Đinh đếm xong số cuối cùng thì mau chóng kiềm chế rồi buông lỏng tay ra: “Ăn cơm thật ngon nhé, hôm nay thời tiết không tồi, anh muốn ra ngoài đi một chút.”

Mộc Dương không bảo được hay không được.

Cậu nhìn bóng lưng của Giải Biệt Đinh, suýt nữa cậu đã buột miệng nói lời hối hận.

Sự kiên nhẫn Giải Biệt Đinh dành cho cậu trong nhiều ngày qua chính là sự dịu dàng mà cậu đã từng vọng tưởng vô số lần mà không đạt được.

Nhưng không có ý nghĩa gì.

Mộc Dương hiểu rõ hơn bất kì ai khác, cậu dùng thời gian 5 năm để nghiệm chứng một sự thật —— Giải Biệt Đinh không yêu cậu.

Nhưng có lẽ là do câu nói cuối cùng của Giải Biệt Đinh khiến Mộc Dương sững sờ một hồi, sau đó cậu vẫn ngồi dậy ăn vài miếng cơm.

Tuy rằng không ăn nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cậu chết đói.

Cậu chầm chậm kéo rèm ra, ánh mặt trời bên ngoài đúng là không tồi, khắp nơi đều mang màu xanh lục, bên hồ phía dưới có không ít người ngồi, trông vô cùng náo nhiệt.

Đáng tiếc, có vẻ Giải Biệt Đinh đã mang balo của cậu đi, nếu không thì cậu có thể chụp vài tấm.

Bỗng Mộc Dương thấy hơi hối hận.

Hai thứ trong balo là sự kết nối giữa cậu và cha mẹ, mà lại ít liên quan đến Giải Biệt Đinh.

Cậu nhìn hồ nước ngoài cửa sổ sát đất, khói lửa nhân gian chỉ thuộc về thành nhỏ này.

Sau một hồi, cậu nhẹ nhàng kéo rèm, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

*

Ba ngày trôi qua.

“Đinh ——”

Mộc Dương nhìn thông báo điện thoại, không biết đây là đoàn phim thứ bao nhiêu gọi cho cậu để đi casting.

Sau khi nói chuyện với nhau thì cậu mới biết vì có người trên xe lửa đã tiện tay chụp lại rồi đưa lên mạng, fans trên Weibo vốn có 400000 mà nay đã hơn triệu.

Cậu tải app về, định đăng bài bảo không nhận thông cáo, nhưng cậu chần chừ hồi lâu vẫn không định mở ra.

Mấy ngày nay không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ Giải Biệt Đinh, mà Phan Đạt Tương thì vẫn luôn liên hệ cậu, chia sẻ về buổi ăn nhậu chơi bời ngày hôm nay rồi hỏi khi nào cậu trở lại.

Mộc Dương trả lời một câu rất ngắn gọn: Không quay về.

Kiều Viện cũng nhắn cho cậu một vài tin, nhưng cậu không trả lời.

Cậu không biết nên trả lời như nào.

Hôm nay thời tiết cũng không tồi, ánh mặt trời không bị gắt còn bị một tầng mây mỏng che đi, rất phù hợp để ra ngoài.

Mộc Dương ra khách sạn, cậu vẫn phải che mắt lại do bị chói vì ánh mặt trời nhè nhẹ.

Cậu không biết mình muốn đi đâu, chỉ có thể đi lang thang không mục đích, cho tới khi thấy cái hẻm nhỏ nhem nhuốc kia thì mới nhận ra mình đã tới trước nhà ăn nơi gặp được mẹ đẻ.

Cậu đã không còn kích động như ngày đầu tiên nữa, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run lên.

Mộc Dương đang định rời đi thì thấy đầu hẻm đối diện xuất hiện một hình bóng quen thuộc.

“Hi, Mộc Dương.”

Mộc Dương giật mình, rũ mắt nhìn cần câu trong tay cô: “Đi câu cá à?”

Kiều Viện gật đầu: “Hôm nay tôi được nghỉ ngơi thì đi câu cá thả lỏng chút, đi cùng không?”

“…… Được.”

Nơi Kiều Viện định đi câu cá chính là cái hồ đằng sau khách sạn, đằng sau hồ lại là một ngọn núi lớn, trên núi trải rộng rừng cây, nhìn chỉ toàn một màu xanh.

“Cá trong hồ này có một nửa là hoang, bởi vì ngày thường cũng có người rải thức ăn cá lên, nhưng không phải ai cũng có.”

Kiều Viện dẫn Mộc Dương đi tìm chỗ, đường đất chỗ này rất rộng, tọa lạc ở dưới bóng cây thật lớn.

Xuất hiện ở nơi này không chỉ có người tới câu cá mà còn có rất nhiều người già cầm theo cây quạt ngồi dưới bóng cây nghe nhạc, cũng có người tụ lại một chỗ để chơi đánh bài với cờ tướng, cũng có không ít trẻ con đến đây vui đùa.

“Ông cứ vớ vẩn!” Một ông già ngồi ở bàn cờ bên cạnh đang tức anh ách, “Sao mỗi lần ông Khương thua đều phải đi lại thế?”

“Tôi có được chơi cờ không thế!?”

“Ông Khương lại chơi xấu kìa!” Đứa bé chạy tới như một cơn gió rồi làm mặt quỷ.

“Ha ha ha ha lần sau lão Khương đừng đi lại, cứ trực tiếp lật bàn là được!” Người câu cá bên cạnh vừa lấy giun vừa quay đầu cười.

“Nói xạo, ông đây đâu có đi lại? Ông bị run tay nên đi sai!”

“Cậu biết câu cá không?”

Câu hỏi của Kiều Viện làm Mộc Dương phục hồi tinh thần lại, cậu hơi sửng sốt: “Không.”

Kiều Viện tìm nơi ít người, lấy cái ghế nhỏ mang từ trong nhà ra rồi đặt ở bên hồ, thùng với cả cần câu đều đã chuẩn bị xong.

“Khi còn nhỏ trong nhà tôi nghèo, tôi muốn ăn cá mà mẹ tôi lại không có thời gian câu, mẹ để tôi tự mình câu.”

Nhớ lại chuyện trước kia, cô cười cong cong đôi mắt: “Nhưng cần câu cũng đắt mà, nên tôi đã xúi con trai nhà hàng xóm trộm cần câu của bố cậu ta ra câu cá cùng tôi.”

Mộc Dương nhấp môi dưới: “Khi còn nhỏ cô có thấy vui không?”

Kiều Viện sửng sốt: “Rất vui luôn, khi còn nhỏ thật tốt, chẳng cần phải nghĩ gì.”

“…… Không có chuyện gì tiếc nuối à?”

Kiều Viện trầm mặc một lát: “Chuyện tiếc nuối nhất là không thể lên đại học cùng con trai nhà hàng xóm, ước nguyện của chúng tôi đã được thể hiện rồi, đó là tới thủ đô, nhưng…… Trước đây tôi đã nói với anh đó, mẹ tôi ——”

Cô cười bất đắc dĩ: “Mà thôi, mẹ tôi hai ngày trước còn bảo muốn mời anh tới nhà ăn cơm, tôi sợ anh xấu hổ nên từ chối rồi.”

Kiều Viện không sợ hãi chút nào mà cầm lấy một con giun còn sống từ trong hộp, mắc trên cần câu cá rồi vứt vào trong hồ, cô hoàn toàn không để ý thấy cơ thể cứng đờ cùng ngữ điệu của Mộc Dương bên cạnh: “Không đi.”

“Tôi biết, anh……”

Cô còn chưa kịp nói hết thì đã thấy Mộc Dương quay đi, giọng khàn khàn: “Tôi đi toilet.”

“…… Được rồi, nhưng toilet công cộng ở bên này.”

*

Giải Biệt Đinh nhìn Mộc Dương đi về phía mình, anh xoay người lên núi, mượn cây đại thụ để che bản thân mình lại.

Dường như Mộc Dương gầy đi, nhưng trạng thái tinh thần trông tốt hơn mấy ngày ở cùng với anh.

Có vẻ Mộc Dương có dự cảm nào đó nên nhìn qua phía này.

Nhưng ngoại trừ bóng cây trùng điệp thì cậu không thấy gì.

Mà cậu cũng chưa để ý rằng, bên hồ có một người phụ nữ mới đến, nhưng trông bà không hợp với nơi đây cho lắm.

Bà giống với Giải Biệt Đinh, đứng núp sau cây cối, ngơ ngẩn mà nhìn cô gái đang câu cá bên hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play