Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ

Edit: Cánh Cụt

Giải Biệt Đinh yên lặng mà uống ly nước gừng Coca, màu môi hồng lên bởi vì gừng.

Mộc Dương cũng yên lặng như anh, ánh mắt nhìn Giải Biệt Đinh vừa bình thản lại vừa chăm chú, sự bướng bỉnh thường ngày đã dần tan đi.

Tuy Giải Chi Ngữ đối xử với Mộc Dương như con nuôi, nhưng từ nhỏ cậu cũng không được gặp Giải Biệt Đinh, chỉ từ một vài lời nói ít ỏi của Giải Chi Ngữ cùng Diêu Diên khi nói chuyện với nhau mới biết người anh trai lớn hơn cậu 6 tuổi mang tính cách lạnh lùng, không hề thân thiết với mẹ hay những người xung quanh.

Lần đầu gặp là lúc Giải Biệt Đinh mười bốn tuổi, vóc dáng thiếu niên cao gầy, ánh mắt tuỳ ý lướt qua mang theo sự lạnh lùng của thiếu niên, nhưng ngũ quan hoàn mỹ vẫn khiến vô số người theo đuổi như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cũng không hẳn, Giải Biệt Đinh không phải lửa, anh còn khiến người ta phải lạnh thấu tim hơn cả nước hồ băng tháng chạp.

Chỉ có Mộc Dương tám tuổi đã ầm ĩ đòi cưới Giải Biệt Đinh về nhà lúc mới gặp, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học năm 22 tuổi cũng không thay đổi mục tiêu. Cuối cùng hai người cũng thật sự đăng kí kết hôn, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.

Mộc Dương cũng không rõ rốt cuộc vì sao cậu thích Giải Biệt Đinh, thích một người đâu thể tìm ra nhiều lý do đến thế. Cậu cứ theo một khuôn sáo cũ như vậy thôi, lúc mới gặp chỉ thoáng nhìn qua đã tạo thành lòng tham khi thấy cái đẹp trong nhiều năm kế tiếp.

Cậu thích khuôn mặt của Giải Biệt Đinh, thích giọng nói của anh, thích cả sự lạnh lùng, cả sự cô đơn nơi anh khi đứng ở chốn đông người.

Ngoại trừ việc Giải Biệt Đinh không thích mình thì chẳng có gì là Mộc Dương không thích cả.

Mộc Dương cụp đôi mắt, đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc rũ bên người, nhưng cậu không còn sức lực để tiếp tục cố gắng khiến cho Giải Biệt Đinh thích mình.

Cậu muốn đưa Kiều Viện cho Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên, muốn đưa tự do cho Giải Biệt Đinh.

Đến mức mà tình yêu này…… Mộc Dương nghĩ, một ngày nào đó, khi cậu đối mặt với Giải Biệt Đinh, trái tim vẫn sẽ vững vàng như bình thường.

Thời gian sẽ mang đi hết thảy, nếu không thì sẽ mang đi sinh mệnh của cậu, trái tim không thể đập thì cũng không còn thích nữa.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Giải Biệt Đinh uống ly nước gừng Coca này vô cùng chậm, Mộc Dương đợi nửa tiếng mới nhận được cái ly rỗng, cậu mang đến bồn rửa tay rửa sạch cốc rồi lại đặt lên bàn trà.

Cậu đi đến cửa phòng, trước khi tắt đèn thì quay đầu lại nhìn Giải Biệt Đinh: “Ngủ ngon.”

Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích: “Có thể không đi được không?”

Mộc Dương thấy hơi bất ngờ, cậu sửng sốt trong chốc lát mới nói: “Giải Biệt Đinh, chúng ta đã ly hôn rồi, qua đêm trong cùng một phòng thì không hay lắm.”

Cậu nói cực kỳ nghiêm túc, giống như người hôm qua say chuếnh choáng chạy tới phòng Giải Biệt Đinh không phải cậu.

Chỉ giả vờ một chút mà say thật.

Theo tiếng ‘ lạch cạch ’, ngọn đèn dầu cùng cửa phòng đều cùng đóng lại, ánh mắt của Giải Biệt Đinh cũng bị bóng đêm nuốt trọn, thế giới biến đen.

Mộc Dương trở lại phòng, cậu dựa vào đầu giường, thẫn thờ ôm đầu gối cuộn tròn lại.

Đời trước sau khi cắt đứt với cha mẹ, Mộc Dương rất thích ngồi sững sờ trong tư thế này. Dù rất bất lực, nhưng lại có thể mang đến cho bản thân chút ít cảm giác an toàn.

Nếu lúc trước cuộc đời không bị tráo đổi, cậu lớn lên ở nơi thành nhỏ này như quỹ đạo nguyên bản của cuộc sống, vậy cậu có còn thích Giải Biệt Đinh không?

Chắc vẫn thích, nhưng cậu không có đủ tự tin để ra khỏi thành nhỏ này, có lẽ cũng không thể gặp được Giải Biệt Đinh, chỉ có thể thích thông qua internet cùng màn hình.

—— Chào buổi tối.

Cậu do dự gửi tin nhắn cho Kiều Viện, qua năm phút đối phương cũng trả lời một câu “Chào buổi tối”.

—— muộn vậy sao còn chưa ngủ?

Kiều Viện: Đang đọc sách.

Mộc Dương nhìn thời gian, đã 11 giờ.

—— ngày mai không phải đi làm à?

Kiều Viện: Có, nhưng chỉ có lúc này là đọc được.

Mộc Dương không hiểu, cho đến khi Kiều Viện gửi một tấm ảnh tới, là một xấp tư liệu học tập. Mộc Dương sửng sốt hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: Cô định tự ôn thi à?

Kiều Viện: Ừm.

Thành tích học tập của Mộc Dương rất tệ, lúc trước còn định thi vào trường đại học của Giải Biệt Đinh, nhưng lớp mười hai mới tỉnh ngộ, nền tảng lại kém, cuối cùng không đạt nổi số điểm vào trường đại học của Giải Biệt Đinh.

Nhưng bởi vì một năm nỗ lực của lớp 12 cậu đã đậu đại học bằng chính thực lực của mình, cuối cùng vào một trường đại học có hoàn cảnh cực kì tốt cùng mức học phí đắt đỏ.

Hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ đến lớn làm cậu không cần phải quá lo lắng về bằng cấp, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cũng không cho cậu áp lực, kể cả Mộc Dương thật sự không còn gì nữa thì cậu cũng vẫn có thể sống vô tư lự.

Thời cấp ba ấy, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên còn định đưa Mộc Dương ra nước ngoài học tập, nhưng Mộc Dương không muốn cách Giải Biệt Đinh quá xa, dù cho khi ấy một năm cậu gặp Giải Biệt Đinh có hai ba lần, nhưng cũng tốt hơn cách xa nhau đến hai bờ sông.

Sinh ra đã khác biệt làm Mộc Dương khó có thể hiểu được hành động của Kiều Viện, tự ôn thi là một việc tốn thời gian lẫn sức lực, vừa làm việc vừa ôn thi mà con đường phía trước chưa chắc đã có hy vọng.

Cậu do dự nhắn một tin: Liệu có vất vả quá không?

Kiều Viện trả lời bằng voice ngay lập tức: “Thấy anh mãi không trả lời tôi còn tưởng anh xoá tôi đó.”

Tiếp theo là emoji hình đầu chó.

Nhưng người bên cạnh Mộc Dương đều rất ưu tú, tuy rằng phần lớn đều là ‘ bạn xấy ’, nhưng những người đó chỉ điên cuồng trong việc chơi thôi, chứ mỗi người đều có một phương diện mà họ rất am hiểu.

Nhưng vì bằng cấp mà xóa bỏ một người, Mộc Dương không làm nổi chuyện này.

—— không, nãy tôi còn nghĩ sao cô không thi đại học rồi học luôn?

Đời trước Mộc Dương chỉ nhận biết một chút về Kiều Viện, thành tích thi đại học của cô không tệ lắm.

Lần này phải qua thật lâu Kiều Viện mới trả lời, giọng rất nhẹ cũng rất mỏi mệt: “Mẹ tôi không cho.”

Câu nói kế tiếp thì cô dùng những dòng tin nhắn để biểu đạt, đánh máy rất nhiều lần, dường như đây là lần đầu tiên có người hỏi thẳng cô về vấn đề này một cách ngây thơ, nên bỗng dưng cô có mong muốn nói hết mọi việc ra.

Mà đối phương còn là người xa lạ, không có liên hệ gì với bạn bè hay người thân của mình thì cũng không cần cố kỵ quá nhiều.

—— lúc ấy tôi thi đại học được 600 điểm, tôi muốn ra thủ đô để học đại học, nhưng một tháng tiền lương của mẹ tôi có hơn 3000 thôi, bà phải lo cho gia đình nên không trả nổi học phí của tôi.

Trong lòng Mộc Dương xót xa: Trường học có thể giúp vay học phí mà.

Kiều Viện: Tôi có nói rồi, nhưng mẹ tôi khá kiêng kị việc vay mượn, bà cảm thấy không tốt, huống hồ nhiều năm như vậy cũng chỉ có hai mẹ con tôi, ba tôi thì ra đi không lâu sau khi tôi ra đời vì bị ung thư phổi, bà không muốn tôi đi xa quá.

Mẹ cho rằng cô mất 4-5 năm để học đại học ở nơi xa ngàn dặm, còn phải gánh một món nợ thì chẳng bằng làm việc kiếm tiền.

Khi Mộc Dương biết mọi việc thì thấy hơi hoang mang, người mẹ ruột của cậu tìm mọi cách để ngăn cô lên thủ đô học thật sự chỉ vì nhớ con ư?

Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên cũng đang ở thủ đô, nơi Mộc Dương sinh sống hơn hai mươi năm.

Kiều Viện cũng không buồn lắm, 4-5 năm qua đi, tuy tiếc nuối trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai hẳn, nhưng cô cảm thấy hiện giờ còn có thể cố gắng thay đổi.

Cô nghĩ tới những suy đoán của đồng nghiệp vào ban ngày, nói gì mà có thể là Mộc Dương để ý đến cô, vì thế nên do dự nhắn một câu: “Hơn nữa người tôi thích rất ưu tú, tôi muốn nỗ lực để tới gần anh ấy một chút.”

Mộc Dương không biết nên nhắn cái gì, giờ phút này hẳn là cậu nên an ủi hoặc cổ vũ mới đúng, nhưng cậu không biết nên lấy thân phận ‘ kẻ trộm ’ để cổ vũ người bị mất của như nào.

Nói đừng buồn à? Tôi không cố ý cướp mất cuộc sống của cô?

Nghe nực cười thật.

Mộc Dương vội vàng kết thúc câu chuyện, vành mắt hồng lên, nhìn vào không trung một cách mê man.

*

7 giờ sáng, Giải Biệt Đinh bưng một phần bữa sáng đi lên, anh gõ cửa trong chốc lát nhưng không ai đáp lại.

Anh gửi một tin nhắn cho Mộc Dương: Cơm sáng được đặt trước cửa, nhớ phải ăn.

Nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Mộc Dương, anh sững sờ một lát, lại bổ sung thêm câu: Em ăn một mình.

Giải Biệt Đinh trở lại phòng, qua mười phút vẫn không nhận được hồi âm thì lại ra hành lang, bữa sáng vẫn cứ được bày biện ở chỗ cũ, không người hỏi thăm.

Lồng ngực anh nhảy dựng lên.

Giải Biệt Đinh ddeon khẩu trang đi tới trước cửa thang máy, bước chân dồn dập mà đến anh cũng chẳng nhận ra, tới khi lễ tân bảo phòng 0436 chưa được trả: “Sáng nay lúc tôi thay ca có nhìn thấy anh ấy đeo hành lý đi về phía phố Nam.”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Mộc Dương tự giễu: Tôi thích ăn điểm tâm một mình.

Thế là ngày thứ hai, Giải Biệt Đinh chỉ bưng một phần bữa sáng: Em ăn một mình.

Mèo nhà tác giả: Mèo đây hận anh chỉ như khúc gỗ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play