Beta: Phắc gơ giấu mặt
_____________
Sân bay XX.
Lạc Hành thong thả đi phía trước, đi được một lúc thì chợt nhớ ra gì đó rồi dừng bước.
Anh quay đầu lại, chờ người kéo hành lý đang đi ở đằng sau.
"Ngài thấy sao?" Lạc Hành hỏi.
"Tốc độ này chậm quá, không gian cũng nhỏ, rất ngột ngạt." Long Trạch đưa ra nhận xét, "Còn phải tốn... Thứ khá quan trọng đối với loài người các em, tiền đúng không? Nói tóm lại, không xịn bằng cánh của ta."
Lạc Hành thấy hơi buồn cười: "Nhưng nếu ngài dùng cánh ở đây, có khi sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu đó."
Long Trạch vô cùng khinh thường: "Vậy thì sao? Con người cũng không thể làm ta bị thương được."
Lạc Hành đỡ trán: "Ngài xem thường con người quá rồi."
Nửa tháng trước ở thế giới bên kia, Long Trạch đã hoàn toàn hồi phục.
Lạc Hành đã kể với hắn rất nhiều điều ở đây, thế nên việc đầu tiên Long Trạch làm sau khi hồi phục, đó là tìm một lối thông cả hai thế giới.
Lạc Hành không ôm nhiều hy vọng về thứ này.
Ở thế giới của mình, anh không còn người thân nào nữa, cha mẹ vì bệnh tật nên mất sớm, thành ra không có gì khiến anh phải bận tâm.
Nếu lối thông chỉ có thể đưa anh về nhà, vậy anh nguyện ở lại thế giới của Long Trạch.
Nhưng không ngờ tới là, Long Trạch không chỉ tìm được lối thông, mà còn có thể thông cả hai thế giới lại.
Sau khi đặt ra một số quy tắc, cả hai cùng nhau đi đến thế giới của Lạc Hành.
Và bây giờ chính là ngày đầu tiên họ đi du lịch với nhau.
Long Trạch chưa gì đã phàn nàn rất nhiều.
Thế giới này có quá nhiều hạn chế. Món đồ yêu thích không thể tùy tiện lấy đi, đường muốn đi cũng phải đi theo đường xây sẵn. Rõ là vỗ cánh hai lần sẽ đến ngay chỗ đó, ấy vậy mà cứ muốn đi lòng vòng cả trăm lần ở dưới đất.
Màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu, hàng chục nghìn người đang chen chúc trên con đường nhỏ, nhỏ đến nỗi khó đứng thẳng hai chân.
Long Trạch kéo Lạc Hành vào lòng để che chắn cho anh, không biết đã là lần xô đẩy thứ bao nhiêu, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi nữa.
"Cục cưng, chúng ta bay thôi."
Lạc Hành hơi nhón chân: "Hả? Ngài nói gì?!"
"..."
Chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời, khiến đám đông đứng dưới vô cùng kích động. Lạc Hành lúc này cảm giác cơ thể như không phải là của mình nữa, đành mặc kệ Long Trạch muốn kéo anh đi đâu thì đi.
Trong lúc anh không để ý, Long Trạch đã đưa anh ra khỏi đám đông náo nhiệt.
"Hửm, ngài không muốn xem hả?" Lạc Hành quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp nhìn rõ nét mặt của Long Trạch, thì đôi cánh to lớn liền hiện ra trước mắt.
Ngay sau đó, anh được kéo lên ngồi vững vàng trên lưng của Long Trạch.
Đôi cánh vỗ hai lần, Lạc Hành ngay lập tức bay vút lên trời cao.
Pháo hoa đang ở rất gần anh, Long Trạch dừng ở giữa không trung, giơ cánh chắn những tia pháo hoa bắn tới.
Lạc Hành bịt chặt lỗ tai, hét lớn bên tai hắn: "Ngài làm vậy sẽ bị bắt đi nghiên cứu thật đó!"
Long Trạch cười thành tiếng, không hề sợ hãi trước lời hăm dọa của Lạc Hành.
"Nhưng rất vui mà, nhỉ?"
Lạc Hành cũng vô thức cười theo.
Pháo hoa ở rất gần, đám đông thì ở rất xa.
Một người là người yêu kiêm người bạn đang ở bên cạnh.
Rất vui mà, nhỉ?