*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm đến thật lạnh, đêm đầu xuân trong trẻo nhưng thật lạnh lẽo.
Mưa xuân tí tách lần đầu tiên rơi xuống.
Làn mưa tươi mát tiếp sinh khí cho cây anh đào ngoài sân, tiếp thêm chút sinh khí cho mọi người trong liêu.
Yêu Hồ đi theo con ly miêu kia trộm đi tám vò rượu, vốn định mời Đại Thiên Cẩu một chầu, cuối cùng lại chui hết vào bụng chính mình.
Cả phòng ngậm trong mùi rượu, không khí hỗn loạn pha từng đợt hương mật đào tựa như mật đào cùng rượu hòa làm một ngọt ngào không gì sánh được, tươi mát càng thêm say lòng người.
Yêu Hồ đã muốn chìm trong men rượu, cả người ngã xuống chiếu, mắt nhắm nghiền muốn chìm vào giấc ngủ nhưng không hề thoải mái.
Không biết có phải do rượu không, Yêu Hồ cảm thấy một đoàn lửa nóng dưới bụng tra tấn hắn vặn vẹo thân mình, hiển nhiên ngọn lửa không cam lòng bị cầm tù, bắt đầu chạy khắp kinh mạch.
Hương mật đào trong không khí ngày càng nồng đậm, Yêu Hồ dần tỉnh táo lại, có chút hoảng sợ vì biến hóa của cơ thể, hiển nhiên không cùng rượu có quan hệ, kì trưởng thành chỉ sợ là sắp tới rồi…
Cảm giác khô nóng như bị thiêu đốt đã sớm trải rộng toàn thân, Yêu Hồ xụi lơ gian nan vận động tứ chi muốn đứng dậy lấy chén nước, kết quả vừa đụng đến cạnh bàn liền vô lực ngã trở về.
Quần áo trên người Yêu Hồ ướt sũng, mí mắt díp lại.
Thân thể mệt mỏi khó chịu từng trận kích thích đại não, Yêu Hồ buông xuôi, thầm nghĩ: Ngủ đi, ngủ dậy sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
“Yêu Hồ”
Một trận gió thổi qua, Yêu Hồ cảm thấy khô nóng giảm vài phần, gian nan ừ một tiếng nhưng không thể mở to mắt.
Yêu Hồ cảm thấy chính mình đang bước đi trên một con đường, một bên là bóng tối vô tận, một bên là liệt hỏa hừng hực, không biết nên đi hướng nào.
“Tỉnh tỉnh! Yêu Hồ, đừng ngủ!”
Thanh âm lạnh lùng quen thuộc, hương tùng mộc quen thuộc, Yêu Hồ gian nan thoát khỏi hắc ám, xung quanh tìm kiếm dáng hình quen thuộc.
“Tỉnh lại đi Yêu Hồ, nhìn ta này.”
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ vào ngực, một bên rót yêu lực xua tan khô nóng, một bên vội vàng kêu gọi ý thức Yêu Hồ quay lại.
Yêu Hồ vội quay đầu, hắn nhìn trong biển lửa chợt rẽ ra một lối đi, cuối con đường có một người đứng đợi, dù không rõ mặt nhưng hắn biết người này rất trọng yếu.
Nâng bước đi trên con đường nhỏ, Yêu Hồ cảm thấy biển lửa hai bên không còn quá nóng như ban đầu, hắn bước nhanh về phía người đối diện, hướng ngọn nguồn của hương tùng mộc đi đến, đi tới ngọn nguồn càng ngày càng gần liền thấy gương mặt quen thuộc. Thì ra, con gà rù lông đen ngốc nghếch đã quay lại rồi. (Lờ: Ừ cả nhà ai cũng dốt trừ con Tể nhỉ, cái đồ 3/3/1 còn Cẩu nhà người ta 1/1/5 kìa
)
Nhìn Yêu Hồ mở mắt ra, Đại Thiên Cẩu thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh chưa kịp lau rơi xuống mặt Yêu Hồ.
Cảm giác lạnh lẽo gọi trở về Yêu Hồ đang ngơ ngác nhìn Đại Thiên Cẩu, suy yếu nhếch khóe môi nở nụ cười: “Đại Thiên Cẩu đại nhân thế nào lại khóc nhè? Tiểu sinh còn chưa có chết đâu.”
Đại Thiên Cẩu mím môi không phản bác, chỉ hắn biết khi đẩy cửa vào thấy Yêu Hồ không nhúc nhích có bao nhiêu sợ hãi. Sống hơn ngàn năm, một đại yêu như hắn mới nhớ lại cảm giác sợ hãi là gì, hắn không bao giờ… muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Hắn thừa nhận, hắn thực tâm muốn để ý con tiểu hồ ly hư hỏng này, để ý đến mức muốn độc chiếm làm của riêng.
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ trong lòng, ngực bị nắm thật chặt cũng không nhúc nhích ôm lấy, không khí im lặng chỉ có hương mật đào quẩn quanh.
Yêu Hồ bị hắn ôm có chút cuống, nhưng không có khí lực và cũng không có ý định đẩy ra, về phương diện khác hắn không muốn rời đi ôm ấp của người này.
Lửa nóng trong người còn chưa hoàn toàn biến mất, tay đặt trên lưng Yêu Hồ không ngừng rót thêm yêu lực, yêu lực thanh thuần vừa lúc có thể chống lại lửa thiêu đốt, giúp Yêu Hồ thư thái không ít.
Hai người duy trì tư thế này nửa canh giờ, nóng rực trên người Yêu Hồ dần biến mất.
Đại Thiên Cẩu ngừng truyền yêu lực, bế Yêu Hồ đặt lên giường.
Cả cơ thể Yêu Hồ vô lực, chỉ có đôi mắt miễn cưỡng giương lên.
Yêu Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu đem mình đặt lên giường, sau đó giúp hắn cởi ngoại sam, rồi đến trung sam. Nhìn đến lớp nội sam, Đại Thiên Cẩu chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn là cẩn thận cởi xuống, để lại Yêu Hồ trợn mắt há mồm.
Yêu Hồ bất khả tư nghị nhìn người nọ cẩn thận cởi đồ cho mình, khuôn mặt hồng nhuận lại càng hồng. Chờ tới khi hắn phản ứng lại thì trên người đã cởi sạch, phản xạ có điều kiện xòe vuốt cào ba cái.
Lúc này đổi thành Đại Thiên Cẩu trợn mắt há mồm, mặt bị Yêu Hồ đánh dần xuất hiện ba vệt đỏ. Tuy Yêu Hồ không có khí lực nhưng móng vuốt vẫn như trước thật sắc bén, lần này khẳng định là muốn rách da rồi.
Đại Thiên Cẩu nán lại thật lâu nhưng không nói gì, ngược lại không giận dữ đắp lại chăn cho Yêu Hồ.
Yêu Hồ xấu hổ không dám nhìn, nhưng thấy Đại Thiên Cẩu đứng dậy rời đi lấy tay túm lại góc áo người nọ.
“Ngươi, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi lấy cho em chút cháo.” Đại Thiên Cẩu quay lại nhìn Yêu Hồ dịch chăn, tiếp tục nói “Nghỉ ngơi cho tốt, đợi nhiệt độ dần rút đi, kì trưởng thành của em liền sắp hết rồi.”
Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng gỡ góc áo ra, nhấc chân từng bước ra khỏi phòng quay lại căn dặn: “Đừng sợ, bất luận em thành cái gì, ta đều cùng em trải qua.”
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên bên tai, Yêu Hồ thật lâu phục hồi tinh thần lại, một nữa mặt chôn trong chăn, một nửa mặt đỏ như nhỏ máu, ảo não muốn phát điên lên được.