Trên đường trở về Yêu Hồ đã nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ, Đại Thiên Cẩu không đành lòng đánh thức liền chủ động đưa người về phòng.

Phòng ngủ nho nhỏ của Yêu Hồ tràn ngập hương mật đào, vừa rồi ôm người bay nhanh còn không thấy gì, hiện tại ngửi được hương thơm mê người nồng đậm quấn quýt trong không khí làm Đại Thiên Cẩu không tự nhiên ngồi dậy.

Hắn nhanh chóng đem áo ngoài của Yêu Hồ cởi ra, đem người nhét vào ổ chăn rồi nhanh chóng chạy vội về phòng mình.

Đêm khuya thanh tĩnh không tiếng động, nhưng bản thân Đại Thiên Cẩu lại nghe thấy có gì đó chậm rãi nhen nhóm trong lòng mình…..
Nghe lén kế hoạch của Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu hạ quyết tâm không thèm để ý tới. Sáng sớm hôm ấy hắn liền mang theo vài thức thần đi thám hiểm, tuy rằng Seimei không có nhà nhưng việc tu luyện là không thể trì trệ. Đại Thiên Cẩu tìm ra bí cảnh mới, mang theo các thức thần chiến đấu tới chạng vạng. Đợi tới lúc quay lại liêu thì mới biết, hồ ly bé nhỏ kia hôm nay còn chưa có quay trở về.

Không kịp thay đồ, Đại Thiên Cẩu liền tìm Bát Nhã hỏi nơi kia, một trận gió nổi lên một đường bay ra ngoài.

Thời kì này rất nguy hiểm với Yêu Hồ, hương thơm ngọt ngào, thể năng suy giảm, chỉ sợ nếu gặp địch nhân mạnh liền khó lòng chống đỡ.

Càng nghĩ càng loạn, Đại Thiên Cẩu dùng tốc độ nhanh nhất, khóe môi nhếch lên càng làm hắn trở lên lãnh khốc.

Vị trí thanh lâu không quá khó tìm, hương mật đào quẩn quanh từng chút dồn dập dẫn lối, Đại Thiên Cẩu thuận lợi tìm được Yêu Hồ. Nhưng hắn không hề nghĩ rằng mình lại nghe thấy những lời đùa giỡn hạ lưu tới vậy.

“Thì ra tiểu mỹ nhân vẫn còn non, đúng lúc lắm, để đại gia ta chiếu cố ngươi, bao dưỡng ngươi đến ngày thành niên nha.”

Đại Thiên Cẩu cảm thấy mình phát điên mất rồi, dòng máu nóng sôi sục, hắn muốn giết người…

Yêu Hồ hiển nhiên cũng bị chọc tức, Đại Thiên Cẩu thấy hắn định động thủ liền ôm người vào ngực.

Lông vũ đen bay đầy trời, hắn suýt chút nữa đã đánh mất lý trí, cũng may cơ thể bé nhỏ đang run rẩy trong lòng nhắc nhở hắn quay về với hiện thực.

“Thì ra, hắn đang sợ hãi….” Đại Thiên Cẩu nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ, “Thì ra, Yêu Hồ cũng chỉ có vẻ ngoài là quật cường…..”

Không để ý đến ánh mắt của kẻ khác, Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ tiêu sái một đường đi thẳng.

Ý nghĩ ban đầu muốn quở trách đã bị vứt ra đằng sau không có cách nào nói ra, Đại Thiên Cẩu thầm nghĩ vuốt lưng cho Yêu Hồ, nói nhỏ: “Đừng sợ….”
Hôm sau, Yêu Hồ phá lệ dậy sớm.

Không biết là bị kinh hách, vẫn là hương tùng mộc có tác dụng trấn an lòng người. Tóm lại, lần đầu tiên Yêu Hồ tận hưởng giấc ngủ ngon lành, sảng khoái đến vậy. Chờ Yêu Hồ dọn dẹp giường chiếu gọn gàng, phát hiện Đại Thiên Cẩu đã từ lúc nào ngồi dưới tán anh đào.

Mới vừa phao trà ngon còn lập lờ hơi nước, nhưng ánh mắt người phẩm trà không biết đang lơ đãng dừng ở nơi nào.

Yêu Hồ xấu hổ đứng ở nơi đó không xa, trong khoảng thời gian ngắn không biết lúc này nên làm thế nào đối mặt với Đại Thiên Cẩu.

Tên này tuy làm cho mình chán ghét, nhưng hắn cũng đã cứu mình một mạng.

Hình ảnh lông vũ đen bay đầy trời muốn quên cũng không được, hương tùng mộc có như không đã nhắc nhở sự việc phát sinh hôm qua.

Yêu Hồ cũng không phải kẻ vong ơn phụ nghĩa, thỏa hiệp cúi đầu vần vò tay áo, cắn cắn môi.

“Này.” Yêu Hồ ngữ khí cứng nhắc lên tiếng.

Đại Thiên Cẩu hiển nhiên không biết tiểu hồ ly đang đi đến trước mặt mình, một tiếng “Này” vừa vặn làm hắn khôi phục tinh thần.

Chần chờ buông chén trà trong tay, Đại Thiên Cẩu nghi hoặc nhìn Yêu Hồ như thể muốn hỏi: Chuyện gì?

“Cái kia… Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu sinh.” Yêu Hồ vẻ mặt không tự nhiên nói xong câu đó, lại làm vẻ mặt giương nanh múa vuốt “Nhưng chỉ tính là huề nhau thôi nhé, tiểu sinh không so đo việc ngươi nhìn trộm lúc tiểu sinh tắm rửa nữa. Chúng ta… Chung sống hòa bình đi.”

Nói xong còn muốn xoay mòng mòng quá đi… Yêu Hồ ra vẻ đĩnh đạc, vươn một bàn tay ra. Đại Thiên Cẩu ngạc nhiên với phản ứng của hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác kì quái nọ.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn, Đại Thiên Cẩu nghĩ nghĩ, cuối cùng hướng Yêu Hồ dần mất kiên nhẫn vươn tay, chạm nhẹ vào đầu ngón tay Yêu Hồ. Đầu ngón tay Yêu Hồ có chút lạnh lạnh, nhưng xúc cảm mang lại thế nào lại nóng như lửa đốt, làm Đại Thiên Cẩu đều muốn bốc hỏa đứng ngồi không yên.

Yêu Hồ hiển nhiên không chú ý điểm dị thường ở Đại Thiên Cẩu, còn nắm tay Đại Thiên Cẩu lắc lắc hai cái tỏ vẻ hữu hảo, lúc sau buông tay còn ngồi đối diện Đại Thiên Cẩu nâng chén trà hắn đang uống dở đứng lên.

Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ đưa chén trà lên môi cũng không có ý định ngăn cản, chính mình lặng lẽ nắm chặt tay áo.

Tán anh đào đung đưa theo gió xuân, nụ hoa ở chạc cây so với hôm trước lại lớn một vòng, sắc hồng nhạt càng trở nên diễm lệ hơn.

“Hoa sắp nở rồi đi”

Yêu Hồ cảm thán, Đại Thiên Cẩu cũng bất giác nhìn lên tán cây.

Nụ hoa đan xen chặt chẽ, nghĩ tới sau này chính là một cây anh đào ngàn đóa xinh đẹp màu phấn hồng.

“Ừm.”

Đại Thiên Cẩu khẽ trả lời, lại coi như kinh ngạc giống Yêu Hồ, đôi mắt trong suốt kia bỗng phóng đại tới gần làm hắn có chút giật mình, theo phản xạ lui một chút ra sau né tránh.

Lúc này Yêu Hồ không tiến tới nữa, khẽ nở nụ cười, vươn tay chọt chọt khuôn mặt đang ngạc nhiên kia.

“Ha ha, giờ tiểu sinh biết thì ra ngươi còn biểu tình khác nha.~”

Tiếng cười thanh thúy đi vào tai Đại Thiên Cẩu, hắn không tự nhiên thay đổi tầm mắt, nhưng không có ý định né tránh ngón tay nho nhỏ đang chọt chọt khuôn mặt mình.

Yêu Hồ cười nghiêng ngả, Đại Thiên Cẩu giống như lại nghe thấy tiếng “thình thịch” nhảy lên kịch liệt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play