Những chuyện này Càn Long đã sớm biết, An Nhạc đi theo Vĩnh Cơ, ngoại trừ biết Vĩnh Cơ bị người gài bẫy còn bắt được kẻ mặc đồ đỏ dẫn dũ nó là Đông Tuyết.

Đông Tuyết có lẽ là theo người ta học chút võ công, hành động so với người khác nhanh nhẹn hơn nhiều. Thực ra ngày đó nàng ta cũng gặp đủ trắc trở, đi ba bước phải quay đầu xem đồ ngốc Thập Nhị a ca có còn đi theo hay không, An Nhạc ngồi trên đầu tường nhìn xuống mà không nhịn được cười.

Vĩnh Cơ nhát, đi ba bước lại lùi hai bước, Đông Tuyết mấy lần quay lại không thấy nó đâu thì lại đi tìm, vì để dẫn nó tới nơi coi như ăn đủ đau khổ.

Đông Tuyết bị bắt xong liền bị An Nhạc dẫn đi. Thứ thuốc Huyết Tích Tử làm người mất đầu này chẳng qua là dân gian đồn bậy thôi, trong cung hoàn toàn không có thứ này, nhưng thần dược khiến người ta nói thật ra, thần kinh rối loạn vẫn có rất nhiều.

Càn Long cũng không hỏi An Nhạc làm thế nào, dù sao rất nhanh hắn sẽ biết được chân tướng. Cho nên từ lúc Đông Tuyết xuất hiện hắn đều ở bên cạnh xem cuộc vui, còn không quên trước sau cẩn thận trấn an nhi tử hoang mang ngơ ngác với ngạch nương hoảng sợ.

Hắn ngẩn người một lúc thì phát hiện ánh mắt mọi người đổ dồn hết vào mình, chậc, Lệnh quý nhân nói xong rồi à?

Hắn lập tức tỏ vẻ bi phẫn, vỗ bàn, “Lệnh quý nhân, trẫm tự nhận đối xử với ngươi không tệ, bây giờ ngươi lại vì tranh sủng mà làm ra loại chuyện này. Trẫm tuyệt đối không thể tha ngươi.”

Lần này ngay cả Vĩnh Cơ cũng biết a mã nhà mình là đang giả vờ, rõ ràng vừa nãy còn thì thầm cười nói với mình cơ mà! Nó chớp chớp mắt, Hoàng a mã, thật biết diễn kịch!

“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai, thần thiếp không nghĩ nhiều như vậy, thần thiếp chẳng qua thần trí nhất thời bị mê hoặc, thần thiếp làm vậy là vì yêu Hoàng thượng thôi!”

Lệnh quý nhân quỳ rạp trên mặt đấy, lúc này nước mắt của nàng ta là thật, run rẩy cũng là thật, nàng ta không còn gì để cứu vãn nữa. “Hoàng thượng, van ngài nể tình thần thiếp nhiều năm cẩn trọng hầu hạ, tha cho thần thiếp lần này đi.”

“Hừ, tha cho ngươi? Tha cho ngươi, trẫm còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông Đại Thanh?” Càn Long vung tay áo, từ ngự tọa đứng lên, đi đến bên người Lệnh quý nhân. Nói tới đây thì không phải giả vờ nữa, mà thực sự nổi giận.

“Ngươi ngay cả Thập Nhị của trẫm cũng dám mưu hại, ngày sau chẳng phảu sẽ bày kế hại cả trẫm sao?”

“Thần thiếp không dám, Hoàng thượng! Thần thiếp nhất định ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, Hoàng thượng, ngài cho thần thiếp một cơ hội đi!” Thấy Càn Long lại gần, nữ nhân tới bước đường cùng này như thấy được hy vọng, lập tức nhào qua ôm lấy chân hắn, nước mắt rơi ào ạt.

“Van cầu ngài, thần thiếp không thể mất ngài được, thần thiếp còn đang mang cốt nhục của ngài…”

Nàng biết đứa bé trong bụng nàng là vốn liếng duy nhất của nàng, nó chính là cọng rơm cứu mạng trong tay nàng. Hổ dữ không ăn thịt con, Hoàng thượng sẽ không vứt bỏ tiểu a ca.

Nàng khóc đến lắp bắp. “Hoàng thượng, Thất cách cách, Cửu cách cách cũng còn nhỏ, thần thiếp…tự biết nghiệp chướng nặng nề, cầu xin Hoàng thượng nể tình các cách cách, nể tình thần thiếp và ngài có bao năm tình cảm, ngài tha thần thiếp với…”

“Ngươi còn biết thương nhớ bọn nhỏ? Tiểu Thất, Tiểu Cửu quan trọng, Tiểu Thập Nhị của trẫm là người chết sao?” Càn Long rút chân ra, lúc này Lệnh quý nhân khóc lóc khổ sở, vô cùng chật vật, tóc tai tán loạn, so với Lệnh phi rạng rỡ của ngày xưa thực sự khác nhau một trời một vực.

Càn Long bị Lệnh quý nhân nói cũng nhớ ra những chuyện cũ trước kia, càng nhớ hắn càng phẫn nộ. Mình lại bị một nữ nhân như vậy che mắt nhiều năm, Vĩnh Cơ được hắn tận tay che chở giữ gìn nàng ta còn dám ra tay, vậy những hoàng tử chết non của hắn năm ấy, có bao nhiêu đứa chết dưới tay nữ nhân này?

Hắn nghĩ mà kinh hồn táng đảm, cảm giác như vong linh của những hoàng tử cách cách ấy lắc lư trước mặt. “Truyền chỉ, Lệnh quý nhân đố kỵ sinh hận, âm mưu hãm hại hoàng tự, gây họa cho hoàng tôn, ngay hôm nay tước bỏ tất cả phân vị, thu hồi sắc phong bảo sách, ban thưởng…một ly rượu độc.”

“Đừng, đừng…Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, thần thiếp biết sai rồi…” Nàng nhất định là nghe lầm rồi, Hoàng thượng làm sao ban chết cho nàng được? Trong bụng nàng là một a ca đó, là hoàng đế tương lai của Đại Thanh, sao Hoàng thượng có thể?

Lệnh phi nương nương diễm tuyệt lục cung, uy phong tứ phía của ngày xưa rốt cuộc cũng đến đường cùng. Nàng ta lại nhào về phía Càn Long, hắn cũng đã xoay người bỏ đi, đám thía giám đi lên ghìm lấy bả vai nàng ta lôi r ngoài.

Nàng ta đang khóc lóc nức nở chợt cười rộ lên, nghe thê lương vô cùng, “Hoằng Lịch, Hoằng Lịch, ngươi cho là ngươi cái gì cũng biết sao? Ngươi cho là ngươi khống chế được mọi thứ sao? Không đâu, ngươi là kẻ ngu ngốc, ngươi là hôn quân, nhi tử ngươi thương nhất muốn giết ngươi! Ngươi biết không? Ha ha ha, thật sự là buồn cười.”

Nàng ta rít lên the thé chói cả tai, mang theo cảm giác nghèn nghẹn, giống như lưỡi kiếm xé gió lao đi, đâm thẳng vào tim mỗi người, khiến tất cả trở tay không kịp, không biết phản ứng như nào.

Nàng ta tóc tai bù rối bị lôi đi, cách điểm kết thúc sinh mệnh còn một đoạn, nàng ta không cần phải nói dối, nên những gì nàng ta nói đều là thật. Vài vị thân vương trợn mắt há hốc mồm nhìn hoàng đế đang đứng đằng kia. Sắc mặt Thiện Bảo và Phó Hằng trắng nhợt, vẫn là lộ ra rồi, vốn cho rằng nó sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, cái  bí mật đó…

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Càn Long biến sắc, dùng sức phất tay, đôi mắt mở to xẹt qua một tia sắc bén. “Còn không mau lôi nữ nhân này xuống đi?”

“Ha ha, Hoằng Lịch, ngươi không dám thừa nhận sao? Ngươi sợ? Đời này ngươi làm sai so với ta còn nhiều hơn, ta sao lại phải chết?” Lệnh quý nhân cười khằng khặc, vẻ ngoài ôn hòa nhu nhã của nàng ta bị bóc trần sạch sẽ, nàng chỉ đành phóng túng, có lẽ là điên rồi, hoặc có lẽ muốn chọc tức Càn Long, mà thế đã sao. Nàng thất bại rồi, nàng phải chết rồi!

“Hoàng đế, ý nàng ta là sao?” Nữu Hỗ Lộc thị túm lấy tay Càn Long, tin tức trước bà nghe đã đủ hoảng sợ, nhưng không chuyện nào rúng động bằng cái này.

“Hoàng ngạch nương, nàng ta điên rồi.” Càn Long mặt không đổi sắc gạt tay bà ra, chậm rãi ngồi vào ngự tọa, chỉ vài bước mà như rút cạn sức lực của hắn. Tiểu thái giám vội vã bịt miệng Lệnh quý nhân lại.

“Không cho ta nói, ta càng muốn nói. Ngươi có biết trận hỏa hoạn ở vùng thảo nguyên kia là do đâu không? Ngươi thực sự cho là nhi tử ngoan của ngươi không ngại nguy hiểm cứu ngươi? Ha ha, là chính hắn phóng hỏa, hắn muốn thiêu chết ngươi, là hắn, nhi tử ngươi coi trọng nhất đó!”

“Từ từ,” mắt thấy Lệnh quý nhân sắp bị lôi ra khỏi Càn Thanh Cung, Trang thân vương vốn trầm mặc không nói cũng vỗ tay áo đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai tiếng đã khiến quả tim vừa bình ổn của mọi người lại mắc ngược lên họng.

Ông tính ra là thúc của Càn Long, lão nhân mấy năm nay thân thể không khỏe, cũng không thường xuyên xuất hiện, nhưng thân phận thân vương vẫn rành rành ra đó, chỉ vừa cất lời, quả nhiên tiểu thái giám kia liền bất động.

Trang thân vương lập cập đứng lên, xoay người cúi đầu hành lễ với Càn Long. “Hoàng thượng, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, Ái Tân Giác La không giữ con cháu bất trung bất hiếu.”

Không nói chuyện quốc pháp, mà nói bằng gia pháp. Càn Long nhìn Trang thân vương một lúc lâu, mỏi mệt gật đầu. “Vương thúc nói phải.” Vĩnh Cơ lặng lẽ đến gần Càn Long, vươn ngón trỏ cuốn lấy ngón út của hắn. Cảm giác lành lạnh quen thuộc khiến hắn nhấc mắt nhìn lên, thấy vẻ mặt Vĩnh Cơ đầy quan tâm liền cười với nó, xoa xoa nắn nắn tay nhi tử, đem lò sưởi nhét vào tay nó.

Vĩnh Cơ tiếp lấy, nghĩ nghĩ vẫn là đưa tay sờ sờ cánh tay Càn Long, còn vỗ vỗ mấy cái, lần này hắn thật lòng nở nụ cười.

“Ngươi đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa.” Trang thân vương đi đến trước mặt Lệnh quý nhân. Ông râu tóc bạc trắng, nói chuyện từ tốn chậm rãi. Lệnh quý nhân nhìn ông, nhớ mang máng lúc còn rất nhỏ cũng có một lão nhân ngồi xổm trước mặt nàng dỗ nàng, bảo nàng đừng khóc, sau đó? Sau đó lũ lụt làm người nhà ly tán, sinh ly tử biệt, nàng thuở ban đầu cũng chỉ mong một gia đình ấm áp mà thôi.

Nhưng nàng vào cung, vào cái nơi ăn thịt người trong chớp mắt này.  Nàng không khỏi bật khóc thành tiếng. “Ta chưa nói gì hết, ta chưa nói gì hết, để ta  chết đi.”

“Ngươi không nói làm sao giữ được đứa bé trong bụng ngươi?” Lão nhân khuyên.

“Ngươi có thể giữ được con của ta?” Lệnh quý nhân giật mình, nàng vốn cho rằng đã không còn hy vọng gì nữa.

“Phải, nó là cốt nhục của Ái Tân Giác La, nhất định phải được sinh hạ.” Trang thân vương gật đầu, đứa nhỏ vô tội có thể lưu lại, nhưng người lớn thì không nhất thiết. Trang thân vương nghĩ, sinh con cũng nguy hiểm chết người đấy thôi.

“Ta nói…” Lệnh quý nhân hai mắt sáng rực lên, nàng còn có cơ hội, nàng vẫn muốn được sống!

“Vừa rồi ý của ngươi là, Hoàng thượng gặp hỏa hoạn ở thảo nguyên lần đó là có người cố ý làm, là Ngũ a ca?” Trang thân vương nói vẫn thật chậm, răng cũng rụng mất vài cái, nói có mấy chữ không rõ ràng lắm. Ông bình thản mở lời, Ngũ a ca phía sau đã run rẩy dập đầu với Càn Long, ngược lại không đùn đẩy chối đi đâu cả. “Nhi thần đáng chết, Hoàng a mã thứ tội.”

“Nghịch tử, ngươi thật sự mưu hại Hoàng a mã của ngươi?” Nữu Hỗ Lộc thị thấy trước mắt tối đen, nói xong câu này thì mặt mũi tái nhợt không lên tiếng nổi, ánh mắt nhìn Vĩnh Kỳ chằm chằm.

Bà làm sao nghĩ được chuyện sẽ thành ra thế này? Vĩnh Kỳ trước nay luôn rất tốt. Đây là làm sao vậy? Bà chỉ mới một năm không quản việc nhà thôi, sao trong cung đã thay đổi đến mức này rồi?

“Nhi thần chưa bao giờ có ý muốn hại Hoàng a mã.” Tiếng Vĩnh Kỳ nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy. Vừa rồi trông bộ dạng điên cuồng của Lệnh quý nhân hắn mới ngộ ra, mình sao lại ngu như vậy!

Ngũ a ca giật mình tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn, hắn đã sai lầm quá nặng rồi.. Hắn còn nhớ rõ, lúc mình rời cung hôm ấy vẫn là Lệnh phi cho người đến truyền tin, nói chỉ cần mình lập công dọc đường, Tiểu Yến Tử có thể được thả.

Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, nhưng lại không có gì cả, Hồng Hoa hội đến, lập công lại là Thập Nhị đệ và thị vệ bên người nó. Phúc Nhĩ Khang và Tử Vi bị Hoàng a mã đoạt quyền toàn diện, kế hoạch của bọn họ vạch ra ngay từ đầu không thể thực hiện được, Hoàng a mã căn bản không có ý định thả Tiểu Yến Tử.

Hắn không còn cách nào khác, sau lại gặp được đại tỷ, thấy nàng vô tình hữu ý tỏ vẻ không thích Vĩnh Cơ làm hắn sinh ra hy vọng quỷ dị. Hay là hắn tự mình tạo nên cơ hội?

Đêm hôm đó, hắn nương tình cảm tỷ đệ thân thiết mà đến tìm đại tỷ, lừa gạt nàng để nàng đem Vĩnh Cơ an bài chỗ xa, lại hỏi tỷ ấy phòng Hoàng a mã ở chỗ nào.

Sau đó hắn trộm đốt mê hương trong phòng, chờ Hoàng a mã ngủ say thì đưa Hoàng a mã đến gian cách vách, rồi lấy cây đuốc ném vào sài phòng cách không xa nơi Càn Long ở.

Lửa bén rất thuận, thế gió càng làm lửa cháy lớn hơn hắn tưởng. Hỏa hoạn bùng lên hắn mới thấy sợ, thấy mình là kẻ vô liêm sỉ! Khoảnh khắc ấy hắn là thật lòng muốn cứu Hoàng a mã, tự nhủ rằng cho dù có chết cũng phải đưa Hoàng a mã ra ngoài.

Có lẽ hắn tự huyễn hoặc mình quá nhiều, chờ đến lúc Hoàng a mã thật sự được hắn cứu ra, đến thăm hắn lại đồng ý thả Tiểu Yến Tử, hắn cũng liền cho mình là hiếu tử xả mình cứu cha.

“Tốt, tốt, tốt, trẫm…” Càn Long liên tục nói tốt, yết hầu đặc nghẹt, rốt cuộc không kìm được phun ra một búng máu văng đầy tấu chương trên bàn, lấm tấm loang lổ một vùng.

“Hoàng thượng…”

“Hoàng a mã!”

Vĩnh Cơ đứng gần đó ngây ra, Hoàng a mã vừa mới nói cười với mình đây mà? Càn Long mơ mơ màng màng nghe tiếng kêu của Vĩnh Cơ lẫn trong tiếng người thét chói tai, liền cố sức nắm lấy tay nó, “Đừng sợ, Hoàng a mã không sao…”

Hoàng đế tức tới hộc máu, án này cũng không cần tra nữa. Càn Long được vội vàng dìu vào nội điện Càn Thanh Cung, Vĩnh Cơ đờ đẫn đi theo mọi người vào đó. Hoàng a mã đã nói không sao, nhất định sẽ không sao, Hoàng a mã miệng vàng lời ngọc sẽ không nuốt lời.

Bên ngoài, Phúc Khang An tiểu công tử kéo tay áo Thiện Bảo, “Này, ngươi còn chưa xin lỗi ta đâu.”

Thiện Bảo híp mắt cười, “Phải rồi, tiểu công tử tha thứ nô tài, đều là nô tài không tốt.”

“Dù ngươi có xin lỗi, ta vẫn muốn ra chiến trường.” Tiểu công tử nghinh cằm, mặt thoáng đỏ, rồi không được tự nhiên quay mặt đi. “Có sao đâu, ta sẽ bình an trở về.”

Thiện Bảo hơi sửng sốt, lại cười. “Được.”

“Hoàng thượng như vậy sẽ không có việc gì chứ?” Tiểu công tử ậm ừ nói lảng sang chuyện khác.

“Không đâu, Hoàng thượng và nô tài giống nhau cả thôi.” Giống hắn chứ, trong lòng đều có một người không buông ra được, nên vô cùng luyến tiếc nếu thấy người đó vì mình mà thương tâm.

Hơn nữa Hoàng thượng đối với chuyện của Ngũ a ca đã sớm có linh tính, chỉ sợ là đã biết từ lâu, chẳng qua không muốn thừa nhận thôi. Hoàng thượng dồn nhiều tâm huyết lên người Ngũ a ca, kết quả đứa con mình từng yêu thương nhất lại quay sang đâm ngược hắn một đao trí mạng, ngay cả hoàng đế chưởng quản thiên hạ là hắn cũng không dám tin.

Hộc máu chẳng qua là giận dữ công tâm mà thôi, huống chi… “Hoàng thượng còn thiếu nô tài một lời hứa, không sao đâu.”

Càn Long rốt cuộc có làm sao hay không? Ngự y cực kỳ trịnh trọng nói, Hoàng thượng, ngài không việc gì, phun hết máu thì chẳng sao nữa. Nhưng hoàng đế nói chính mình có sao, có chuyện lớn, chuyện muốn chết người cơ. Ngự y nghĩ nghĩ, chậc có sao thì coi như có sao đi, ai bảo ngài là hoàng đế chứ.

Thực tế Càn Long buổi tối liền tỉnh, bảo mọi người lui ra ôm nhi tử khóc lóc kể lể. Nhi tử à, a mã bị lừa, a mã đau lòng quá. Nhi tử à, a mã hộc cả máu, a mã khó chịu quá.

Vì thế nhi tử ngoan ngoãn nghe theo, vuốt tóc Hoàng a mã nhà mình. “Hoàng a mã, không sao đâu, ngài còn có Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ sẽ không bao giờ làm Hoàng a mã buồn, Vĩnh Cơ vĩnh viễn ở bên Hoàng a mã, Vĩnh Cơ thích Hoàng a mã.”

Hoàng a mã nào đó bật cười, nâng khuôn mặt mềm mại của nhi tử lên gặm, “A mã cũng sẽ ở mãi bên Vĩnh Cơ, a mã sẽ cho Vĩnh Cơ mọi thứ tốt nhất.”

Môi thiếu niên bị gặm đến đỏ lên, nó dẩu mỏ. “Nhi thần không phải vì được Hoàng a mã cho thứ tốt mà mới tốt với Hoàng a mã.”

“Vậy là bởi vì thích Hoàng a mã? Thích kiểu đó đó?”

“…” Hoàng a mã, lại lưu manh rồi!

Càn Long cười ha ha, hôn lên chóp mũi hồng hồng của nó, “Vĩnh Cơ, trẫm đem ngôi vị hoàng đế này truyền cho ngươi.”

“…” Vĩnh Cơ nghiêng đầu chớp mắt, Hoàng a mã nói gì thế, nghe không hiểu.

Sử viết, Càn Long đế tính tình cao ngạo, mùa xuân nọ, vì việc của Ngũ hoàng tử mà tổn thương can tỳ, triền miên giường bệnh. Về sau hạ chỉ, cấm túc Ngũ hoàng tử ở trang viên ngoại ô kinh thành, tước bỏ phong hào bối tử.

Ngũ phúc tấn Trần thị quay về Trần gia, con trai độc nhất thì lưu lại trong cung nuôi nấng. Qua ba năm, hoàng đế bệnh nặng, lập Thập Nhị a ca làm Thái tử, lấy Tây Lâm Giác La thị làm Thái tử phi.

Lại một năm nữa, hoàng đế sắp xếp triều chính, truyền ngôi cho Thập Nhị a ca, tự phong nhiếp chính Thái Thượng hoàng.

Tân đế tiếp nối thời đại thái bình thịnh thế, phong Thái tử phi Tây Lâm Giác La thị làm Hoàng hậu, Phú Sát thị công tử Phúc Khang An làm Đại Tướng quân, Nữu Hỗ Lộc thị Thiện Bảo được ban tên Hòa Thân, lĩnh chức ở Hộ bộ, đại xá thiên hạ.

CHÍNH VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play