Càn Long còn muốn hỏi lại, Vĩnh Cơ đã lung lay nhũn người gục xuống bất tỉnh, làm Càn Long giật mình nhảy dựng. Hắn là hoàng đế, đáng lẽ nên ở trong này chưởng khống đại cục, nhưng Vĩnh Cơ té xỉu ngay trước mặt hắn, cả người đầy máu nằm trong lòng hắn. Ánh mắt hắn vừa bắt được cảnh tượng như vậy, trong đầu như có gì đó chợt nổ tung.
Đồng tử hắn co lại, Càn Long ôm lấy Vĩnh Cơ không dám nhúc nhích mảy may, cả thế giới xung quanh dường như an tĩnh lại, việc gì cũng không còn quan trọng nữa, tim cũng ngừng đập, sớm quản không được việc khác.
Ngô Thư Lai vội lao ra ngoài, hét to, “Truyền ngự y, mau truyền ngự y!”
Mấy a ca cách cách thấy chuyện như vậy dường như quên cả chữ, á khẩu không nói được gì. Ngũ a ca và Tiểu Yến Tử chỉ đứng ngoài cửa lạnh nhạt nhìn, không hề có ý muốn vào trong. Bà tử vừa nãy mới chạy ra hét loạn lại chợt xuất hiện lần nữa, run rẩy kêu, “Mau cứu phúc tấn, trong bụng phúc tấn còn một tiểu cách cách!”
“Mau, đem phúc tấn đỡ lên giường đi.” Tam a ca Vĩnh Chương tỉnh lại mau nhất, y từng thấy phúc tấn nhà mình sinh con, so với người khác phản ứng nhạy hơn nhiều. Tri Họa nằm đó tuy cả người đầy máu, nhưng ngực vẫn phập phồng, chứng tỏ nàng ta vẫn còn thở.
Vài cung nữ hoang mang bối rối đỡ Tri Họa lên giường, Ngô Thư Lai đã về đến bên người Càn Long, nhỏ giọng nói, “Vạn Tuế gia, tiểu chủ tử sợ hãi không nhẹ, hay là đưa ra ngoài nằm đi.”
Càn Long thấy mày Vĩnh Cơ giãn ra, ngoại trừ trên người dính máu thì không có gì khác thường mới bình tĩnh lại. Hắn tránh bàn tay đưa ra đỡ của thị vệ, chỉ để bà tử kia bế lấy đứa cháu còn đỏ hỏn, còn mình tự ôm Vĩnh Cơ ra ngoài, cau mày nói, “Tất cả mọi người tan đi, Vĩnh Kỳ, ngươi ở đây canh cho phúc tấn nhà ngươi.”
Hoàng thượng bảo tan, là nói cho những thần tử đến dự tiệc đứng ngoài cửa nghe. Vĩnh Chương cùng các đệ đệ lại không đi, Phúc Khang An và Thiện Bảo cũng đứng ở một bên, y tạm quên cự cãi lúc nãy, vươn tay chọt Thiện Bảo, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vĩnh Cơ không phải đi cùng ngươi sao.”
Thiện Bảo lắc đầu, nặng nề nói, “Ta cũng không biết, lúc ta chỉnh mũ cho Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ đi hái hoa mai, nhưng đảo mắt đã không thấy đâu, ta tìm khắp hậu viện, cuối cùng mới đi cùng các ngươi đến đây đó.”
Ngự y vội vàng xộc vào, bà đỡ cũng tới, ngoài trừ lão thái y lưu lại chẩn mạch cho Vĩnh Cơ, còn lại đều đến chỗ Tri Họa. Lão thái y xem mạch, nói, “Hoàng thượng, Thập Nhị a ca kinh hách quá độ, bản thân thể nhược nên mới ngất xỉu, để lão thần viết một đơn thuốc an thần, tỉnh lại sẽ không sao.”
Càn Long nhẹ nhàng thở ra, cầm khăn lau máu trên mặt nó, đau lòng cọ mũi nó, “Lần này ngươi bị dọa, trẫm cũng bị ngươi hù không nhẹ đâu, thiệt tình một khắc sơ sẩy cũng không được.”
“Vạn Tuế gia, ngự y nói, tiểu cách cách sợ là không giữ được, hỏi là muốn giữ mẹ hay giữ cách cách, Ngũ phúc tấn vẫn mê man không biết việc này.” Ngô Thư Lai sắc mặt trắng bệch bước ra, thái dương ông chảy đầy mồ hôi lạnh cũng không dám đưa tay lau lấy.
“Giữ mẹ!” Trả lời không phải Càn Long, mà là lão Phật gia Thái hậu Nữu Hỗ Lộc thị vừa bước qua cửa. Từ lúc biết mình bị Lệnh phi lợi dụng, bà càng yên lặng ngồi thiền cả ngày ở Từ Ninh cung, không để ý đến chuyện hậu cung nữa.
Bà biết Lệnh phi bị biếm vị, cũng biết đứa cháu mình thương nhất phải xuất cung. Mấy lần bà muốn nói nhưng đều nhịn xuống, tiên đế ghét nhất hậu cung tham gia chính sự, Hoàng thượng cũng không làm việc vô lý như trước đây nữa.
Hai chuyện này đều có nguyên nhân, Lệnh phi là do bà ủng hộ, chỉ nghĩ hoàng đế đối xử Vĩnh Cơ có phải quá thiên vị rồi không, Quế ma ma khuyên vài câu bà cũng nhịn, nghĩ chờ cơ hội lại nói. Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, Tri Họa là bà ban hôn cho Ngũ a ca, nếu có xảy ra bất trắc gì khác nào tát vào mặt bà một cái.
“Hoàng ngạch nương sao lại đến đây?” Càn Long vội vàng đứng dậy nghênh đón, sắc mặt Nữu Hỗ Lộc thị cực kỳ khó coi, đỡ tay hắn lạnh lùng nói, “Chuyện lớn như vậy, ta còn không đến, cũng không biết sẽ xảy ra cái gì nữa!”
Bà liếc qua bên cạnh thấy Ngô Thư Lai còn đang đứng chờ lệnh liền mắng, “Bộ ngươi là người chết sao? Ai gia nói phải cứu Tri Họa, vào nói cho đám ngự y, Tri Họa mà có mệnh hệ gì ai gia lấy mạng bọn họ!”
Ngô Thư Lai dạ thưa đáp lời, vội chạy đi. Nữu Hỗ Lộc thị ngồi xuống ghế chủ vị, thấy Vĩnh Cơ nằm trên tháp cũng hoảng sợ, “Đây là làm sao nữa?”
Càn Long vừa định giải thích, ngoài cửa lại một trận xôn xao, tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần. Thì ra là một đám cung phi ăn mặc rực rỡ đủ màu bước vào. Thư phi hiện thăng làm quý phi nhiếp quản lục cung đi trước, này cũng thực bình thường, nhưng vị trí phía sau nàng ta là Lệnh phi thì liền có hơi vi diệu. Tuy phía sau còn có vài quý nhân, nhưng rõ ràng hai người này mới là kẻ đi đầu.
“Thần thiếp thỉnh an lão Phật gia, thỉnh an Hoàng thượng.”
“Thư quý phi, hiện giờ ngươi chưởng quản cung vụ, chuyện này phát sinh ngay trong nội cung, cũng không phải việc nhỏ, ngươi đến cho ai gia và Hoàng thượng một công đạo rõ ràng đi.” Thái hậu cũng không bảo đứng lên, chỉ lạnh mặt nhìn một đám phụ nhân quỳ giữa phòng.
Thư quý phi vội vã dạ vâng, trong lòng bắt đầu bất an bồn chồn, chuyện này muốn tra nói dễ cũng dễ, mà nói khó cũng khó. Không biết ý Hoàng thượng thế nào, cũng không biết muốn công đạo sâu cạn ra sao.
Các nàng quỳ trên đất không dám đứng lên, Nữu Hỗ Lộc thị nổi nóng thế nào cũng kệ các nàng, Càn Long chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Vĩnh Cơ. Hắn nghĩ chuyện này cũng thực kỳ quái, thậm chí có phần quỷ dị. Chưa nói Tri Họa thế nào, cho dù giữ được mẫu tử bình an, việc này chắc chắn không dễ bỏ qua.
Mặc kệ thế nào, Vĩnh Cơ cũng đã dính vào chuyện này, chỉ sợ có kẻ mưu toan đẩy nó vào hố mà thôi. Dù vậy, đôi mắt hắn chợt tối lại, có người dám tính kế Vĩnh Cơ của hắn, đây vừa là giới hạn vừa là vảy ngược của Càn Long. Hắn đây làm hoàng đế cũng chẳng phải làm chơi, muốn hại Vĩnh Cơ còn phải hỏi trước hắn có cho hay không đã. Có một vài người, một vài việc quả thực không nên buông thả nuông chiều nữa.
Lát sau, đã có người đi đến truyền lời, nói là tiểu cách cách không giữ được, Ngũ phúc tấn sinh tử không rõ, chỉ có thể tẫn sức người, nghe mệnh trời, dùng thuốc giữ mạng.
Một đôi long phượng thai đang yên lành lại biến thành thế này, tiểu a ca cũng được thái y xem qua, nói đứa bé sinh không đủ tháng, có thể nuôi lớn không còn chưa chắc.
Lệnh tần ảm đạm thở dài, “Đáng thương Ngũ phúc tấn tuổi còn trẻ lại gặp tai họa bất ngờ như vậy, lúc nàng ta mới gả tới có bao nhiêu vinh quang, lão Phật gia còn đích thân tống giá,” nàng ta lấy khăn lau nước mắt, “bây giờ lại…là kẻ nào nhẫn tâm nặng tay với phúc tấn như vậy?”
Nữu Hỗ Lộc thị nghe xong quả nhiên giận dữ, vỗ bàn trừng mắt quát, “Đi, đem tất cả những người đó toàn bộ gọi tới cho ai gia. Chuyện này còn chưa tra được manh mối nào ai gia quyết không bỏ qua!”
Thư quý phi khẽ thở phào, lão Phật gia tự mình ra mặt hữu dụng hơn so với một quý phi vốn chẳng phải Hoàng hậu như nàng, cũng không đến phiên nàng phải lo toan nhiều mặt.
Nữu Hỗ Lộc thị tại đại điện Cảnh Dương cung thăng đường, mấy vị a ca cách cách liên quan cùng toàn bộ cung nữ thái giám đều trình diện, Càn Long nhàn hạ ngồi phía dưới, nhấp môi uống trà, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc.
“Vừa rồi là ai mới hét?”
Lão Phật gia vừa nói, một lão phụ nhân ăn mặc như nữ quan liền quỳ sụp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, hiển nhiên là bị dọa chết khiếp, “Là lão nô, lão nô là ma ma từ Trần gia mang tiến cung cùng phúc tấn.”
“Ngươi kể lại mọi chuyện kỹ càng xem nào, sao ai gia nghe nói lúc ấy tiểu Thập Nhị cũng ở đây?”
Tay cầm chén của Càn Long chợt khựng lại, hắn rũ mắt, yên lặng không nói gì. Bà tử kia chân thành hộ chủ, có gì nói nấy, “Lão nô lúc đó không phải ở cùng phúc tấn, hôm nay tiền đường có tiệc lớn, Ngũ gia điều hết cung nữ hầu hạ trong phòng ra đó giúp việc, chỉ còn lại vài bà tử hầu hạ phúc tấn. Lúc đó đã đến giờ ăn, phúc tấn thương hại chúng nô tì mới bảo mấy người đi kia đi ăn, lưu lại lão nô bên người mà thôi.”
Bà tử nói tới đây chợt xúc động cao giọng, “Phúc tấn nói muốn ra ngoài nhìn xem, lão nô liền đi lấy áo choàng cho phúc tấn, ai ngờ vừa về đã thấy phúc tấn té lăn ra đất, Thập Nhị a ca đứng ngay bên cạnh. Thập Nhị a ca thấy lão nô thì trở nên kinh ngạc hết sức, lúc đó phúc tấn đã…lão nô nhìn phúc tấn, tiểu a ca…”
Thái hậu đương nhiên nghe hiểu, những người khác cũng rõ, tiểu a ca sinh ra từ bụng Tri Họa, lão ma ma này chỉ có thể đỡ đẻ cho nàng ta. Bà ta tiếp tục sụt sùi vừa khóc vừa nói, “Tiểu cách cách…lão nô thực sự không có cách nào, lão nô bèn đem tiểu a ca giao cho Thập Nhị a ca liền chạy ra gọi người.”
“Ôi chao, sao Thập Nhị a ca lại đến khuê phòng Ngũ tẩu?” Bên kia Lệnh tần đang quỳ trên đất buột miệng thốt, mọi người nhất tề nhìn sang Nữu Hỗ Lộc thị. Quả nhiên bà ta sầm mặt, “Ngự y, ngươi nói ai gia nghe xem rốt cuộc Ngũ phúc tấn làm sao vậy?”
“Hồi bẩm Thái hậu, mạch tượng của Ngũ phúc tấn hoàn toàn bình thường, nguyên nhân không phải do bản thân, cũng không trúng độc, như vậy chỉ có thể do ngoại lực gây nên.”
Không ai nói gì thêm, toàn bộ đại điện ngay cả tiếng hít thở cũng khó nghe được, chỉ duy nhất có tiếng vang lanh lảnh từ chén trà trong tay Càn Long như dội vào lòng mọi người. Càn Long chỉ thản nhiên thổi vụn trà bập bềnh, nhấp một ngụm, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.
Lúc này người duy nhất có thể lên tiếng chỉ mình Thái hậu. Nữu Hỗ Lộc thị biết gần đây nhi tử đặc biệt sủng ái Thập Nhị a ca, bà ta cũng có ấn tượng không tệ về Hoàng hậu, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi. Xưa nay mẹ chồng nàng dâu vốn là cừu nhân cách nhau một hệ, huống hồ Thập Nhị a ca cũng không phải xuất chúng, yếu đuối khúm núm, bà chẳng có mấy cảm tình với đứa cháu ruột này.
Thấy Càn Long không định mở miệng, bà liền nói tiếp, “Ý ngự y là Ngũ phúc tấn bị đẩy ngã nên mới xảy ra chuyện?”
“Bẩm vâng.”
“Kỳ quặc, nơi này bằng phẳng, sao lại vô duyên vô cớ té ngã?” Lúc này Càn Long đột nhiên mở miệng, hắn ngẩng đầu nói, “Trẫm ngược lại tò mò, Ngũ phúc tấn sao lại té ngã ở trong căn phòng nền đất bằng phẳng như vậy?”
“Lúc ấy bên cạnh Ngũ phúc tấn không có ai khác sao?” Thư quý phi lúc này cũng nói, nàng ta hiện tại không phải Hoàng hậu, nhưng lại gánh trách nhiệm của Hoàng hậu trên vai, không thể cứ im lặng mãi được, “Ngươi nhớ không lầm chứ?”
Lão bà tử kia lắc đầu, nói rằng bà nhớ rất rõ ràng, lúc ấy bên cạnh Ngũ phúc tấn không có người, lúc bà thấy nàng ta thì nàng đã nằm trên đất, Thập Nhị a ca đứng ngay bên cạnh, thần sắc kích động vô cùng.
Mọi người ở đây đều hiểu được những lời này, hơn nữa vừa rồi cả một đám đi vào đều nhìn thấy đúng như vậy, Thập Nhị a ca xem ra đã được định tội, chẳng qua Hoàng thượng chưa mở lời, các nàng cũng không ai dám nói gì.
“Hoàng ngạch nương, Hoàng thượng, theo ý thần thiếp, chuyện này nên chờ phúc tấn tỉnh lại rồi tiếp tục điều tra,” Thư quý phi khéo léo nói, Hoàng thượng nhất định không chịu cho đụng tới Thập Nhị a ca, nàng chỉ có thể từ giữa xoay vần, “Lúc ấy bên cạnh phúc tấn không có người khác, chỉ có phúc tấn biết chuyện gì xảy ra, thần thiếp thấy vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”
“Tỷ tỷ lời ấy sai rồi.” Lệnh tần cầm khăn, tỏ vẻ mảnh mai yểu điệu, trên mặt nước mắt còn chưa khô. “Ngũ a ca xuất cung vốn là việc vui, lại ra chuyện thế này, ngự y cũng nói phúc tấn có tỉnh hay không còn chưa biết, giờ đây nếu không làm cho rõ ràng, chính là khiến lòng người rét lạnh đấy.”
Ngũ a ca cũng lên trước quỳ xuống, “Nhi thần cầu Hoàng mã ma và Hoàng a mã làm chủ.”
“Nhưng…”
“Ai nói chỉ có phúc tấn mới biết chuyện gì xảy ra?” Nữu Hỗ Lộc thị lạnh lùng quét mắt nhìn Thư quý phi, “Lúc ấy chẳng phải còn có Thập Nhị a ca sao?”
Lão Phật gia muốn động tới Thập Nhị a ca, Thư quý phi liền tái cả mặt, Lệnh tần nâng khăn che hết biểu cảm, Càn Long nhấc mày bưng lấy chén trà, cả đại sảnh lại chỉ còn tiếng vật sứ chạm nhau lanh canh, tất cả mọi người im lặng không nói gì.
Kim Bảo sau đó bước vào, thấy bầu không khí kỳ quái bên trong chỉ đành khom người run rẩy, “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, Thập Nhị a ca tỉnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT