Ngô Thư Lai luôn đứng bên ngoài cách đó không xa, vừa nghe tiếng Càn Long liền tông cửa chạy vào, vừa thấy cái gì trong thư phòng liền trợn tròn mắt. Thế này là sao đây? Vạn Tuế gia tay áo cuốn cao, trên da thịt đều là dấu răng rướm máu, mũ miện cũng lệch, quần áo xộc xệch rơi rụng đầy đất.

Ngô Thư Lai cảnh giác nhìn quanh bốn phía, giờ ông bị ám ảnh nặng lắm, xác định không có thích khách mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Càn Long cau mày, thấy hai thái giám một già một trẻ vừa vào đã ghét bỏ bĩu môi, “Không cần các ngươi! Để Phi Lang dẫn vài cung nữ vào đây, đi Thái y viện nói bọn họ nấu bát thuốc tỉnh rượu tốt nhất, không được đắng quá, vị nhẹ một chút!”

Để nô tài hầu hạ ngài cũng được mà! Thuốc tỉnh rượu mà nhạt thì sao mà tỉnh được? Ngô Thư Lai oán thầm trong lòng, nhưng chỉ đành nín nhịn mang theo Kim Bảo ra ngoài, đổi Phi Lang vào, mình thì đi Thái y viện. Ông dẫn thái y lại đây luôn, thuốc tỉnh rượu thì ngự y nấu là được, trên tay Hoàng thượng còn cả đống vết cắn phải bôi thuốc kia!

Càn Thanh Cung vào đêm náo nhiệt phi thường, các ngự y nơm nớp lo sợ, phương thuốc nào viết ra cũng bị bác bỏ, nếu không phải quá đắng thì là quá nồng. Phi Lang và đám cung nữ cũng bó tay bó chân, Thập Nhị a ca chẳng qua say rượu mà thôi, cố tình Càn Long lại muốn chăm sóc Vĩnh Cơ, không muốn mượn tay người khác, gây sức ép đến tận nửa đêm mới dàn xếp xong xuôi để ngự y về.

Càn Long để mọi người ra ngoài, một mình tựa vào đầu giường ngắm Vĩnh Cơ đang ngủ say. Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nó, cảm khái quả nhiên mình không còn giống xưa. Nếu là trước đây, loại tình huống như đêm nay thế này, làm gì có chuyện hắn ủy khuất chính mình.

Ánh nến trong phòng lập lòe hắt lên khuôn mặt tranh tối tranh sáng của Vĩnh Cơ, mang theo vài phần mê hoặc. Càn Long khẽ nhếch khóe môi, hắn tự nhận mình không phải hoàng đế tốt cũng không phải a mã tốt, lại càng không phải phu quân tốt nhưng trời cao đối xử với hắn không tệ, những gì hắn muốn cả đời này đã có được rồi.

Nói đến kỳ thực cũng là hắn cưỡng cầu, đáng lẽ chỉ cần lẳng lặng nhìn theo Vĩnh Cơ là tốt rồi. Nhưng suy nghĩ  ấy chỉ vừa lướt qua trong đầu hắn, Càn Long đã vội lắc đầu, thầm nhủ trẫm chỉ là tùy tiện ngẫm lại, chư thần đừng cho là thật, đừng cho là thật!

Càn Long rốt cuộc được đền bù đúng mong muốn, vui vẻ trong lòng, nhìn cái gì cũng thấy tốt. Tâm tình tươi tỉnh thế này vẫn luôn duy trì cho đến tận hôm sau. Hắn từ bên người Vĩnh Cơ tỉnh lại, dậy sớm vào triều, lúc lâm triều các vị đại thần lập tức được thể nghiệm cái gì gọi là ‘xuân phong thoảng qua mặt, mưa thuận gió hòa’. Ca tụng công đức rồi ban thưởng, xử lý chính sự đàng hoàng, báo tin vui thì cười ha ha, báo tin buồn cũng cười ha ha cho qua nốt.

Lúc hạ triều, Càn Long vẫn mặt mày hớn hở, hỏi Ngô Thư Lai, “Hiện tại là giờ nào?”

Ngô Thư Lai cân nhắc một lát rồi nói, “Hoàng thượng, mới hơn giờ Thìn, đang lúc dùng bữa sáng.”

“Thập Nhị a ca đâu?”

“Thập Nhị a ca sáng nay sợ muộn, dùng bữa sáng xong thì đi Thượng thư phòng.” Ngô Thư Lai biết Càn Long nhất định sẽ hỏi liền chuẩn bị từ sớm, “Hiện tại chắc đang học ở đó đi.”

Càn Long nghĩ một hồi mới nhịn xuống không lập tức bãi giá đến Thượng thư phòng, chỉ để Ngô Thư Lai đi truyền lời, nói Thập Nhị a ca thân thể không tốt, buổi chiều có khóa cưỡi ngựa bắn cung thì không cần đi. Lại để Ngô Thư Lai cho người chờ ở ngoài Thượng thư phòng.

Nên Vĩnh Cơ vừa học xong liền bị tiểu thái giám của Càn Thanh Cung ngáng đường, tiểu thái giám cung kính hành lễ, nói, “Thập Nhị a ca, Hoàng thượng có khẩu dụ nói ngài thân thể không khỏe nên miễn học cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều, để nô tài tiếp ngài hồi cung.”

“Bản a ca thân thể vẫn khỏe mà.” Vĩnh Cơ không vui nói, nó vẫn rất tốt, giờ đã có thể tự mình lên ngựa rồi mà.

Phúc Khang An cũng kỳ quái, “Vĩnh Cơ cũng đâu có bị bệnh, nhưng sáng nay sao lại đến trễ như vậy, Kỷ sư phó chờ đến mặt dài ra như mặt ngựa!”

“Thật á?” Vĩnh Cơ khẩn trương hỏi, mình không phải học trò ngoan, Kỷ sư phó thích nó, còn khen nó cần cù hiếu học nhưng mới sáng sớm nó đã tạo ấn tượng không tốt rồi sao?

“Thiệt mà.” Phúc Khang An gật đầu, tùy ý vỗ vai nó, “Nhưng ngày nào mặt ổng không dài như mặt ngựa, không sao hết, không phải ông ta giận ngươi đâu.”

Thiện Bảo cười, đương nhiên Kỷ sư phó không phải giận Vĩnh Cơ, chẳng qua sáng nay có người nào đó ngủ gục mà ngủ ngon đến mức không biết trời nam đất bắc. Kỷ sư phó lại gần nhắc nhở, lại bị người đó lanh mồm mượn xưa nói nay cãi lại, thiếu chút nữa làm ông tức đến nổi gân. Người nào đó đến giờ còn ôm bản phạt chép ba mươi lần đệ tử quy trong người đây.

Tiểu thái giám nhăn mặt như khổ qua, Hoàng thượng hạ chỉ, Ngô tổng quản tự mình đến giao nhiệm vụ, không hoàn thành thì chẳng phải đập vỡ bát cơm của mình sao? Bèn bước lên vài bước đứng trước Vĩnh Cơ, “Thập Nhị a ca, hôm qua ngài say rượu giờ không đau đầu sao? Hoàng thượng thương cảm ngài, ngài cùng nô tài về đi.”

Vĩnh Cơ bị tiểu thái giám nói đến ngẩn ra, nó vẫn nhớ nó có uống rượu, thấy tiểu thái giám gấp đến độ suýt chảy nước mắt, đành gật đầu đi theo đến Càn Thanh Cung, còn không quên vẫy tay tạm biết Phúc Khang An và Thiện Bảo.

Phúc Khang An sờ cằm, cùng Thiện Bảo đưa mắt nhìn nhau, “Có uống rượu thật à?”

“Sớm bảo tiểu công tử ngươi đừng nên nói lung tung rồi.” Thiện Bảo cười, đi lướt qua Phúc Khang An, y vội đuổi theo, “Ngươi nói cái gì chứ? Chẳng phải lúc ấy ngươi cũng tiếp lời còn gì?”

Càn Long ở trong Càn Thanh Cung chờ tới sốt ruột, hắn biết được tâm ý của Vĩnh Cơ rồi, trong lòng kích động vô cùng, nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.

Lúc phê tấu chương thì tưởng nếu có Vĩnh Cơ bên người chẳng phải thật tốt sao? Lúc tiếp kiến đại thần cũng nghĩ nếu có Vĩnh Cơ ở đây thì tốt biết mấy. Lúc một mình không có việc gì làm lại càng muốn có Vĩnh Cơ bên người, cùng nhau trò chuyện chẳng phải rất thích ý sao?

Nói trắng ra là, hắn muốn cùng nhi tử trò chuyện, muốn nhìn thấy bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của nó, muốn nghe âm thanh nó nói, tóm lại không lúc nào không muốn thấy Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ vừa vào Càn Thanh Cung đã được hoan nghênh đón chào vô cùng, mới bước vào dại điện liền bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Hoàng a mã. Càn Long vui tươi hớn hở vẫy tay ngoắc Vĩnh Cơ lại đây, “Vĩnh Cơ về rồi đó sao? Có chóng mặt nhức đầu gì không?”

Nhưng hoàn toàn tương phản với những gì Càn Long tưởng tượng, nhi tử nhà hắn chẳng có tí thân mật gì với hắn. Nó nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Sao nhi thần phải chóng mặt nhức đầu?”

“Tối qua ngươi say rượu, Vĩnh Cơ không nhớ sao?”

“Nhi thần có nhớ là nhi thần uống rượu.” Vĩnh Cơ sờ đầu, “Sau đó nhi thần không nhớ rõ.”

Sét đánh giữa trời quang! Dây thần kinh trong đầu Càn Long thi nhau đứt phừn phựt, không phải Vĩnh Cơ, mà chính hắn mới chóng mặt nhức đầu! Không nhớ rõ? Vậy tối hôm qua coi như không tính, hắn cao hứng uổng công?!

Càn Long nghẹn nửa ngày mới nói, “Vậy Vĩnh Cơ còn nhớ đã nói gì với trẫm hôm qua không? Có nhớ trẫm đã…”

Vĩnh Cơ có nhớ không? Thực ra mới đầu nó cũng không rõ, nhưng Càn Long vừa nói vậy nó có muốn không nhớ cũng không được, chẳng những nhớ ra còn nhớ rất rõ ràng, chính nó đã nói những lời đó, điều cuối cùng nó biết là đôi môi ấm nóng của Hoàng a mã.

Vĩnh Cơ thoắt đỏ mặt, xoay đầu sang chỗ khác, vội vã phủ nhận, “Nhi thần không nhớ gì hết.”

“…” Không thể nào aaaaa! Càn Long muốn khóc hết nước mắt, sao lại như vậy chứ? Hắn đi vài bước đến bên người Vĩnh Cơ, “Thật sự không nhớ rõ? Thế Vĩnh Cơ ngươi có nhớ tại sao mình muốn uống rượu không?”

“Nhi thần có chuyện phiền não,” mấy ngón tay Vĩnh Cơ xoắn vào nhau, nó trốn tránh ánh mắt Càn Long, dè dặt nói, “Dao Lâm bảo, có chuyện buồn phiền thì tìm Đỗ Khang, vì muốn giải sầu tìm Đỗ Khang là được. Nhi thần biết Đỗ Khang có bán rượu mà.”

Người ta là tửu tiên, không phải bán rượu. Ừ được rồi đúng là có bán, nhưng mượn rượu tiêu sầu lại còn nói linh tinh gì đấy? Càn Long bất đắc dĩ nói, “Thế Vĩnh Cơ buồn phiền cái gì? Tối hôm qua Vĩnh Cơ nói ghét Hoàng a mã, Hoàng a mã muốn hỏi ngươi, sao lại ghét Hoàng a mã?”

Vĩnh Cơ tuy có nhớ chuyện tối hôm qua, nhưng nhớ kỹ càng tỉ mỉ thì không, Càn Long nói cái gì nó cũng không phản bác được, đành lí nhí, “Nhi thần không dám, nhi thần không nhớ nữa.”

Càn Long không chịu được nhất là Vĩnh Cơ như vậy, trong lòng mềm nhũn, còn muốn truy vấn thêm cũng không nói ra miệng. Ánh mắt  đảo qua đảo lại, hắn đổi chủ ý khác.

Càn Long thở dài, giả vờ giả vịt nói, “Chậc, không nhớ rõ thì thôi, nhưng Vĩnh Cơ về sau không được tùy tiện uống rượu nữa. Đáng tiếc, tối qua trẫm nghe Vĩnh Cơ nói Hoàng a mã đừng gặp Lệnh phi nương nương nữa, thích Vĩnh Cơ đi. Ai dè Vĩnh Cơ không nhớ gì cả, Hoàng a mã tổn thương quá.”

Vĩnh Cơ vắt óc muốn nhớ lại ký ức đêm qua, hình như mình có nói thế thật, a không đúng, mình không nghe thấy gì hết không nghe thấy gì hết. Mấy ngón tay của nó xoắn vặn vào nhau, nó lại xoay đầu đi, khốn khổ tránh né khuôn mặt Càn Long tới gần.

Càn Long cũng không giận, từ khi Vĩnh Cơ dọn đến Càn Thanh Cung, Ngô Thư Lai và đám cung nữ thái giám đều hiểu rõ, Hoàng thượng không cho gọi liền chủ động lẩn ra xa, gọi mới xuất hiện.

Dù sao nơi này cũng không có ai, hắn cũng không phải bận tâm hình tượng đế vương của mình, khoa trương ôm trán, dáng vẻ suy sút vô cùng nói tiếp, “Vĩnh Cơ còn khóc nói muốn Hoàng a mã ở mãi bên ngươi, muốn Hoàng a mã ôm ngươi…”

Chính nó biết rõ ràng không có, Hoàng a mã đang nói dối! Vĩnh Cơ dẩu mỏ, Hoàng a mã lại lừa nó, tối qua chính Hoàng a mã chủ động ôm nó còn giả làm Phúc công công lừa nó, bây giờ lại đổi trắng thay đen như vậy!

Càn Long sớm thấy nhi tử nhà mình thay đổi sắc mặt, hắn âm thầm đắc ý, đi quanh Vĩnh Cơ một vòng rồi ghé sát vào tai nó, “Vĩnh Cơ còn cầu trẫm, nói muốn Hoàng a mã hôn một chút, nói yêu trẫm, muốn trẫm…”

“Không có! Nhi thần không có!” Vĩnh Cơ rốt cuộc nghe không nổi nữa, xù lông lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Càn Long, “Hoàng a mã là hoàng đế, là quân vương, sao lại có thể hồ ngôn loạn ngữ lừa nhi thần như vậy, ngài!”

Càn Long cười ha ha, đứa nhỏ cắn răng cắn lợi nhìn cũng có chút phong tình. Tâm động không bằng hành động, hắn dang tay ra ôm đứa bé còn đang phừng phừng lửa giận kia vào lòng, đột nhiên thấp giọng nói, “Trẫm không lừa Vĩnh Cơ, chính Vĩnh Cơ nói mình không nhớ rõ, như thế mới là lừa trẫm!”

Vĩnh Cơ bị Càn Long ôm vào lòng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngưỡng cổ nhìn Càn Long. Hắn chỉ muốn đùa một chút, nhưng Vĩnh Cơ nghe vào tai thành trách cứ nó nói dối hắn.

Nó trước mặt Càn Long lúc nào cũng ăn ngay nói thật, đây là lần đầu tiên nói dối lại bị vạch trần sạch sẽ. Vừa ủy khuất vừa không cam lòng lại không biết nói thế nào, mũi ê ẩm hết cả, “Nhi thần…”

Thấy đôi mắt kia lại bắt đầu ngấn lệ, Càn Long vừa bất đắc dĩ vừa thêm đau lòng, cúi đầu cọ hai má mềm mại của Vĩnh Cơ, “Trẫm không trách Vĩnh Cơ, là trẫm lừa ngươi trước.”

“Hoàng a mã…” Vĩnh Cơ không hiểu, là nó nói mình không nhớ rõ trước gạt Hoàng a mã mà. Nó mê mang nắm lấy vạt áo hắn, vô thức đáp lại sự đụng chạm của Càn Long.

“Trẫm ngày đó không nên nói dối trẫm nguyện ý chỉ là Hoàng a mã của Vĩnh Cơ, là trẫm sai. Trẫm không nói cho Vĩnh Cơ biết mình đến gặp Lệnh phi, để Vĩnh Cơ hiểu lầm, cũng là trẫm sai.”

Càn Long chậm rãi nói, thấp giọng thì thầm, nghiêm túc bình tĩnh, tựa hồ mang theo ma lực khiến người ta tin tưởng, “Vĩnh Cơ ngươi phải tin trẫm, trẫm thích ngươi nên muốn thân cận với ngươi, muốn Vĩnh Cơ luôn ở bên người. Nhưng trẫm sẽ không trói buộc Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ muốn làm gì có thể tùy ý, tình cảm của trẫm sẽ không ngáng chân ngươi.”

“Đừng sợ, Vĩnh Cơ chỉ cần tiến về phía trước là được rồi.” Tội nghiệt gì đều để lưng trẫm đeo cho, chướng ngại gì cũng để trẫm tiêu diệt, nếu có thống khổ cứ để trẫm một mình nhận lấy. Trẫm yêu ngươi, nhưng tuyệt đối không giam cầm người, ngươi chỉ cần là Vĩnh Cơ nguyên bản trong mắt mọi người, trong mắt trẫm là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play