An Nhạc dùng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt đã thay đổi, nhìn ngọn cây ngang bên nó, Vĩnh Cơ đoán được đây là nó đã phi lên? Cúi đầu, nhìn thấy bản thân quả nhiên đã cách mặt đất vài thước, Vĩnh Cơ sợ hãi quay người ôm lấy An Nhạc khôngb uông tay, chỉ sợ mình bị rơi xuống.

Bên tai là tiếng gió thổi gào rít, Vĩnh Cơ vốn đang sợ hãi, nhắm mắt không dám nhìn, An Nhạc cũng bị nó ôm đến không thở nổi, thiếu chút nữa loạn khí tức, không thể làm gì khác hơn ngoài cười cười vỗ lên lưng nó, dỗ dành, “Không có việc gì, sẽ không cho ngươi ngã xuống.”

Vĩnh Cơ rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, lòng hiếu kỳ tràn đầy, nghe An Nhạc nói vậy, bàn tay đang nắm lấy An Nhạc buông lỏng ra, chậm rãi mở mắt. Kỳ thực tuy An Nhạc nó là mang nó bay lên, nhưng cũng không phải thật sự bay. An Nhạc dưới chân vẫn còn mượn lực, chỉ có là ở đỉnh núi giả, ngọn cây nhảy lên nhảy xuống mà thôi, nhưng những cái này đối với người không biết như Vĩnh Cơ thì vẫn là rất mới lạ, vỗ tay trầm trồ khen ngợi không thôi. Nó cũng có sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung, như bởi nó tư chất kém, thân thể yếu, sư phó cũng không thích nó lắm, đều chỉ là cho nó kéo kéo cung và vân vân. Trước đây, khi nó nhìn thấy Tiểu Yến Tử tỷ tỷ ở Ngự Hoa Viên bay tới bay lui, nó thật hâm mộ thèm muốn.

Hoàn Châu cách cách cùng Ngũ a ca khả dĩ trong cung có thể trên dưới tung bay là bởi vì Hoàng Thượng sủng ái bọn họ, bọn họ muốn làm cái gì đều không có vấn đề, mà được cho là ngây thơ hoạt bát. Hiện tại An Nhạc chỉ là một thị vệ bình thường, mà Vĩnh Cơ lại còn là một hoàng tử không được sủng, nên An Nhạc cũng không dám mang nó đi nơi có nhiều người như vậy bay tới bay lui. Bởi vậy, đường y chọn đều là vắng vẻ không có ai, Vĩnh Cơ cảm thấy phong cảnh trước mắt ngày càng xa lạ, dần dần không nhận ra nữa. An Nhạc cuối cùng dừng lại tại một cái sân, để Vĩnh Cơ đứng xuống đất.

Vĩnh Cơ vẫn chưa phục hồi tinh thần sau khi nếm tư vị được bay lên, còn lôi kéo tay An Nhạc hướng lên trên, “Bay thêm một lần nữa.”

“Không được.” An Nhạc cho dù võ công cao tới đâu, mang theo một thiếu niên dùng khinh công đi đường dài lâu y cũng không chịu nổi, lập tức cự tuyệt. Y trước sau như một biểu tình không chút thay đổi, âm u, khi xưa y đối với người khác nói như vậy, người khác đã sớm sợ đến không nói nên lời. Đáng tiếc, lúc này đây, đối tượng y muốn cự tuyết là Thập Nhị a ca.

Vĩnh Cơ mấy ngày nay cùng An Nhạc ở chung, đã sớm biết tính tình của An Nhạc, mang tính cách điển hình mạnh miệng mà dễ mềm lòng. Cũng không biết bởi vì Vĩnh Cơ là không biết cách nhìn người hay là quá đơn thuần, nó hiện tại đối với An Nhạc một điểm cũng không sợ, An Nhạc nói không thể, nó vẫn phe phẩy tay áo An Nhạc, làm nũng, “Vậy chỉ bay một chút thôi.”

An Nhạc mặt đầy hắc tuyến, không biết nên trả lời làm sao, đúng lúc nghe thấy “chi nha” một tiếng, cửa phòng phía sau đã có người đẩy ra, giọng thiếu niên sang sảng vọng ra, “Sư phụ, người đã trở về sao?”

An Nhạc đưa lưng về phía cửa phòng, Vĩnh Cơ đứng đối diện An Nhạc, nó nghiêng người, nhìn một thiếu niên tuấn tú mặc y phục không khác An Nhạc lắm bưng trà đi ra. Thiếu niên rất thanh tuấn, mi thanh mục tú. Vĩnh Cơ vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, thiếu niên cũng nhìn lại Vĩnh Cơ, “Sư phụ, đứa nhỏ này là ai?”

Vĩnh Cơ đã 13 tuổi rồi, đâ còn là đứa nhỏ. Chỉ là Vĩnh Cơ lớn lên bộ dáng nhỏ bé, người khác đều bắt đầu cao lên, còn nó thì vẫn tròn vo không rút đi sự phì nộn trẻ con, ngày hôm nay lại vừa vặn mặc một thân quần áo trắng, đứng ở bên cạnh An Nhạc cao lớn, càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Vĩnh Cơ nhanh chóng lên tiếng phản bác, “Vĩnh Cơ không phải là đứa nhỏ.”

An Nhạc không biết phải ứng phó thế nào, nhìn thấy đồ đệ, tâm tư thả lòng, “Thiện Bảo, vừa vận, vị này là Thập Nhị a ca, sư phụ còn có chút việc, ngươi bồi hắn một chút, một lát nữa sư phụ quay lại đón hắn đưa về a ca sở.”

Dứt lời, liền hướng sang Vĩnh Cơ, “Thập Nhị a ca, đây là đồ đệ của nô tài, kêu Thiện Bảo. Nô tài đi đổi y phục, ngài trước theo Thiện Bảo trò chuyện.”

Vĩnh Cơ nếu như Tiểu Yến Tử Ngũ a ca là một cái được sủng ái hoàng tử, khẳng định không muốn. Nó là chủ tử, chỉ cần ra lệnh, muốn An Nhạc dẫn nó bay thêm một lần không có gì là khó. Chỉ là Vĩnh Cơ từ nhỏ không được sủng, trước khi Na Lạp thị là Hoàng Hậu, Càn Long sẽ không nhìn nó. Na Lạp thị sủng nó, nhưng không cưng chiều, thời gian giáo huấn nó so với những khi dỗ dành còn muốn nhiều hơn. An Nhạc nói như vậy, Vĩnh Cơ bĩumôi, nó vẫn còn muốn bay. Nhưng Hoàng ngạch nương đã từng nói qua, đối nhân xử thế không thể được voi đòi tiên, An Nhạc nhất định cũng có khó khăn. Nó suy nghĩ một chút, cho dù không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “Vậy lần sau ngươi phải dẫn Vĩnh Cơ bay.”

Thiện Bảo cười phì một tiếng, trong lòng nói Thập Nhị a ca này thật là dễ nói chuyện, tuyệt không như các chủ tử khác trong cung. Tính tình sư phụ như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có theo được người như Thập Nhị a ca mới có thể yên ổn được lâu. Hắn đi tới bên người Vĩnh Cơ, “Nô tài Thiện Bảo tham kiến Thập Nhị a ca.”

Vĩnh Cơ vội vã xua tay, “Không cần đa lễ.”

An Nhạc xem bọn hắn ở chung hài hòa, tiếp nhận khay trà trên tay Thiện Bảo, “Ngươi ở cùng Thập Nhị a ca nhé.”

An Nhạc vừa đi, Vĩnh Cơ cùng Thiện Bảo mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Thiện Bảo đối với Vĩnh Cơ không biết nhiều, chỉ biết đây là chủ tử mới của sư phụ. Sư phụ của hắn biểu tình ít, nói ít, tính tình cũng không được tốt lắm, chưa bao giờ nói với hắn chuyện của các chủ tử, ngày hôm nay lại đột nhiên dẫn theo một cái tiểu tổ tông trở về. Lời đồn về Thập Nhị a ca trong cung không ít, phần lớn là ngơ ngác ngây ngốc, không giống hoàng tử, là một con trai trưởng vô dụng các loại. Hiện nay Hoàng Hậu bị phế, tình cảnh của Thập Nhị a ca càng thêm khó khăn, Thiện Bảo đã từng oán thầm, sư phụ hắn lại phải theo một cái chủ tử không có tiền đồ.

Bây giờ cái chủ tử không có tiền đồ đứng trước mặt, căn bản chỉ một đứa nhỏ chưa lớn lên, chớp một đôi mắt to nhìn hắn, hắn trong chốc lát thật đúng là không biết phải tìm cái gì để mà nói.

Vĩnh Cơ bởi gặp người lạ lập tức sợ hãi, ngón tay nắm chặt góc áo, đối diện với ca ca không quen biết trước mắt ngượng ngùng mỉm cười, xem như là lễ phép cơ bản. Thiện Bảo vẫn còn đang oán thầm bản thân đối với nụ cười ngây ngốc xinh đẹp của tiểu hài tử không kịp phản ứng, khi nhìn lại tiểu hài tử thì nó đã xoay người ngồi ở bên một viện nghiên cứu hoa lá cây cỏ, tự tiêu khiển lấy. Thiện Bảo vò đầu, có điểm xấu hổ, xem ra, hắn tuy tiếp khách nhưng cũng không cần phải tồn tại a.

Tiểu chủ tử không cần mình bồi, Thiện Bảo mừng rỡ thanh nhàn, ngồi ở cửa hành lang dựa vào cây cột lớn bắt đầu ngủ gật, Thập Nhị a ca xem ra trái lại khéo léo, không có thô lỗ hậu đậu như đứa em ở nhà của mình, khẳng định sẽ không ra khỏi sân. Thiện Bảo cũng không lo lắng, ánh chiều tà chiếu vào trong viện nhỏ, hai người thiếu niên, một người tại góc, một người tại hành lang, gió nhẹ nhàng thổi qua. Thiện Bảo mơ mơ hồ hồ như nghe phảng phất trong không gian có tiếng nước mắt rơi xuống trên mặt đất. Hắn nghi hoặc quay đầu, tiểu hài tử vẫn còn ngồi ở bên bồn hoa trong góc, ôm đầu gối, đem cả mặt chôn vào đó, bờ vai khẽ run làm cho Thiện Bảo ý thức được rằng mình cảm giác đúng, tiểu hài tử thực sự đang khóc.

Vĩnh Cơ bởi vì chuyện của Hoàng Hậu mà khổ sở, An Nhạc không biết hống người, chỉ biết mang nó bay lượn để di đi lực chú ý. Chờ An Nhạc đi, để lại Vĩnh Cơ cùng một thiếu niên xa lạ tầm tuổi nó bồi nó, Vĩnh Cơ len lén nhìn ca ca này, luôn luôn mỉm cười, nó tưởng muốn cùng ca ca xa lạ nói chuyện, chỉ là nó không dám mở miệng trước. Mặc kệ Hoàng Hậu có hay không bị phế, thân phận của Vĩnh Cơ là một con trai trưởng không được sủng cũng không có thay đổi. Trước đây, các cung nữ thái giám thị vệ, bởi vì ngại Hoàng Hậu, bên ngoài sẽ không đối với Vĩnh Cơ có điểm gì bất kính, nhưng luôn luôn xa cách. Hiện tại Hoàng Hậu bị phế đi, trong cung vốn là nơi gió chiều nào theo chiều ấy, đối Vĩnh Cơ càng thêm bỏ qua xem nhẹ, thực sự nguyện ý hầu hạ Vĩnh Cơ chắc chỉ còn lại có Phúc công công cùng con chó Đa Đa.

Nó do dự, không biết phải mở miệng như thế nào, mất hơn nửa ngày, Thiện Bảo đã nhắm mắt ngủ. Vĩnh Cơ đứng ở trong sân nhỏ, nơi này là nơi ở của thị vệ, không có người nên thật tĩnh mịch, nó hướng ngoài cửa nhìn, đều là phong cảnh không quen thuộc. Lại nghĩ tới hôm nay Hoàng ngạch nương không nhận nó, Hoàng a mã còn phạt nó chép sách, nó cứ như thế lẳng lặng ở trong sân, nước mắt không bị kìm nén chảy xuống, Nó vẫn còn chưa hiểu hết, nó không biết thế nào là cô đơn, thế nào là thương tâm gần chết. Cảm xúc không sao nói rõ được cùng nước mắt cuộn trào mãnh liệt khiến nó không biết làm gì, chỉ có thể đem chính mình thu nhỏ lại thành một điểm, rồi lại thu nhỏ dần lại nữa.

Đang thương tâm, bỗng cảm thấy trên vai có sức nặng, Vĩnh Cơ cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không ngừng khóc được, đành dùng tay lau lung tung trên mặt, giương mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười. Cái ca ca này thật là kỳ quái, vẫn còn cười ư? Vĩnh Cơ nghĩ thầm trong bụng.

Chỉ là Vĩnh Cơ nghĩ sai rồi, Thiện Bảo cười lúc trước là tập quán thành tự nhiên, hiện tại cười nhưng là một nụ cười chân thật, hắn thật sự là hiếu kỳ đến xem, tiểu hài tử lại thành như vậy, lộ ra khuôn mặt lấm lém như mèo con, lệ ngân loang lổ.

“Ngươi ở đây hái hoa?” Vàng vàng xanh xanh, vừa nhìn chỉ biết bên trong bồn hoa này là phấn hoa, đứa nhỏ này nhưng thật ra là mơ hồ.

Vĩnh Cơ ngây người hỏi, “Không thể hái ư?”

Thiện Bảo cười ha ha, “Ngài là chủ tử, hoa ở đây đều là của ngài, sao lại không thể hái. Chỉ là chủ tử, tại sao lại ngồi đây khóc?”

“Không có!” Giấu đầu hở đuôi nên nhanh chóng dùng tay áo lau lau vài cái, đưa ra sau lưng, Vĩnh Cơ ưỡng ngực, “Bản a ca mới không khóc.”

Cái này khiến Thiện Bảo trực tiếp cười ôm bụng, ngửa tới ngửa lui, thật sự không đành lòng vạch trần lời nói dối của tiểu hài tử. Thiện Bảo làm như không phát hiện tiểu hài tử dùng tay áo lau mặt giấu đằng sau vẫn lộ ra, “Ngài có đúng hay không có chuyện gì khó xử, có thể nói cho nô tài nghe một chút?”

Vĩnh Cơ quấn quýt một chút, hiện tại cái ca ca này cùng nó nói chuyện, tuy rằng vẫn cứ quái lạ như thế cười cười, nó có hay không có thể coi người này là bằng hữu? Thiện Bảo nhìn tiểu hài tử nhăn mặt suy nghĩ, tiếp nói, “Nô tài nhất định sẽ kín mồm kín miệng, không nói chuyện này cho ai khác.”

“Hoàng ngạch nương không cần ta, Hoàng ngạch nương không thích ta đi xem nàng, bảo ta không phải là con của nàng.”

“…” Thiện Bảo không nói gì, tâm sự của đứa nhỏ này người trong cung ai chẳng biết, Hoàng Hậu bị phế đi là chuyện lớn như vậy, các cung ai cũng trông ngóng, có người vui vẻ, có người sầu lo, phỏng chừng chỉ có duy nhất đứa nhỏ này là thật sự vì Hoàng Hậu nương nương lo lắng. Hoàng Hậu nương nương đang ở lãnh cung, Hoàng Hậu gia tộc toàn bộ bị thất sủng, mất chỗ dựa. Lúc này, thân phận con trai trưởng của Thập Nhị a ca là rất nhạy cảm, có chút đặc biệt, đều có thể làm cho người nắm được nhược điểm. Hoàng Hậu làm như vậy chắc hẳn cũng là bất đắc dĩ, chỉ là xem Thập Nhị a ca cái dạng này rõ ràng là cái gì cũng không hiểu. Thiện Bảo chuyển động con mắt, “Chủ tử, nô tài làm ảo thuật cho ngài xem nhé?”

Vĩnh Cơ tỉnh tỉnh mê mê, nghe đến ảo thuật, mắt sáng rực lên, “Tốt tốt.”

“Xem kỹ a.”

Thiện Bảo giả vờ thần bí đưa hai tay ra trước Vĩnh Cơ lắc lắc, “Cái gì cũng không có đúng không?”

Tiểu hài tử gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, mong ngóng nói, “Không có không có, cái gì cũng không có.”

“Đương đương đương, ngài xem.”

Vĩnh Cơ chỉ cảm thấy hoa mắt, chờ đến khi kỳ quái ca ca dừng tay lại, nó kinh ngạc phát hiện, trong tay đối phương có không ít đóa hoa, cao thấp nhìn thoáng trông thật đẹp mắt, vỗ tay, “Thật lợi hại a.”

“Chủ tử, chỉ là một trò xiếc nhỏ, thủ thuật che mắt mà thôi, cho nên ngài xem đến không nhất định là thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play