Tay đứa nhỏ lành lạnh, chỉ dám cuốn lấy ngón út của hắn một chút, hơi lạnh như có như không truyền đi. Càn Long lại thấy cõi lòng như chảy qua dòng nước ấm. Hắn hít sâu một hơi, đem bé con kéo ra sau mình, miễn cho nó thấy được vẻ mặt hắn mà sợ hãi.
“Vĩnh Kỳ, ngươi sớm biết thân phận Tiêu Kiếm?”
“Hoàng a mã, xin cho nhi thần nói một lời. Thân phận Tiêu Kiếm phức tạp, nhi thần không có ý giấu giếm, nhi thần và Tiểu Yến Tử đều suy nghĩ cho ngài, chúng ta không muốn ngài phải khó xử gì cả.” Vĩnh Kỳ nghiêm túc nói, một bộ tránh nặng tìm nhẹ.
Nghe hắn nói xem ra không chỉ hắn cùng Tiểu Yến Tử biết, chỉ sợ Tử Vi Phúc Nhĩ Khang và cả Tình Nhi đều biết, trách không được Càn Long cảm thấy ánh mắt Tiêu Kiếm nhìn mình quái lạ. Thân phận của hắn phức tạp? Hừ, chỉ sợ còn có nội tình đi.
Càn Long lạnh lùng cười, nói, “Muốn tốt cho trẫm? Để một thích khách tự do bên người trẫm, mà muốn tốt cho trẫm sao? Đúng là buồn cười!”
“Cái gì thích khách?” Tiểu Yến Tử tức tối, Tri Họa mang thai, nàng lại bị Càn Long trách phạt, hờn dỗi trong lòng rốt cuộc bùng nổ, rống vào mặt Càn Long, “Ca ca mới không phải thích khách, ca ca vì ta và Tình Nhi mà bỏ qua Phương gia thâm thù đại hận, Vĩnh Kỳ cũng lấy Tri Họa rồi, Tri Họa cũng mang thai rồi, các ngươi còn có gì không hài lòng chứ?!”
“Phương gia… Thâm cừu đại hận…” Càn Long nhướn mày, mấy lời thần kinh vô nghĩa của Tiểu Yến Tử, hắn cũng nắm chắc được hai thứ.
“Hôn quân lão tặc,” Tiêu Kiếm đứng bên người Tiểu Yến Tử chĩa kiếm vào Càn Long, “Ngươi không nhớ đúng không? Năm đó tri phủ Hàng Châu Phương gia bị xét nhà, đúng rồi, ngươi làm sao nhớ rõ, ngươi chỉ cần viết một chữ nói một câu, tự nhiên có người thay ngươi làm việc. Lão tặc, ngày đó Tiêu Kiếm không chết, nay ta thay muội muội đến tìm ngươi đòi nợ!”
Càn Long còn nhớ tri phủ Hàng Châu là ai sao? Hắn đương nhiên không nhớ rõ, nên hắn không thèm để ý này đó, “Tiểu Yến Tử, ngươi là người Phương gia?”
Tiểu Yến Tử trừng mắt, “Đúng, ta là muội muội Tiêu Kiếm, là nữ nhi duy nhất của Phương gia! Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử sùng bái ngài yêu kính ngài, cảm thấy ngài thực sự như phụ thân. Nào ngờ nay ngài đã thay đổi rồi, Tiểu Yến Tử thấy xa lạ quá, Tiểu Yến Tử tuyệt không bỏ rơi ca ca.”
“Đúng vậy, Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử vì không muốn tổn thương ngài mà giấu trong lòng bí mật nặng nề.” Vĩnh Kỳ chắp tay, vẻ mặt đau khổ quỳ trên đất, “Ngài là a mã vĩ đại trong lòng nhi thần lẫn Tiểu Yến Tử. Từ khi nàng biết được chuyện này liền sống không yên, không nghĩ muốn thương tổn Hoàng a mã. Chúng ta ai cũng không muốn thương tổn ngài, nên mới xuất phát từ thiện ý mà giấu đi sự thật. Tiểu Yến Tử vô tư như vậy, cũng từng vì chuyện này mà đau khổ dằn vặt qua. Tiểu Yến Tử kẹt giữa hai ngả là ngài và cừu diệt môn, Tiêu Kiếm cũng không phải đến ám sát ngài, hắn chỉ đau lòng muội muội, Hoàng a mã, khẩn cầu ngài thông cảm cho chúng ta.”
Hóa ra chuyện ám sát lần trước ở Cảnh Dương cung là vì thế này, giỏi lắm, các ngươi giỏi lắm! Càn Long nhớ lại ánh mắt Tiểu Yến Tử lúc ấy, rõ ràng là thống hận tận xương, nếu không có Vĩnh Cơ…
Đứa nhỏ cả người đầy máu nằm trong lòng hắn, giờ nghĩ lại mà trong lòng rét run, nắm lấy bàn tay nó nhè nhẹ xoa nắn, không biết vết thương của Vĩnh Cơ còn đau không? Mỗi một ngày, Vĩnh Cơ ngươi còn muốn để Hoàng a mã áy náy bao lâu? Hoàng a mã còn thiếu ngươi bao nhiêu?
Vĩnh Cơ cảm thấy Hoàng a mã càng lúc càng kỳ quái, ngũ ca đang nói chuyện, sao lại cứ nhìn chằm chằm mình? Chẳng lẽ trách nó không đem chuyện này nói cho hắn biết? Đứa nhỏ tái mặt, thỏ thẻ, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ không biết việc này.”
Nó thực sự không biết cái gì tri phủ Hàng Châu cái gì Phương gia, tin tức trong cung truyền đến truyền đi, ban đầu cũng chỉ là cung nữ thái giám vô tình nghe được Tiểu Yến Tử và phu thê Ngũ a ca khắc khẩu, loan ra ngoài cũng toàn tin đại khái. Đến lúc rơi vào tai Vĩnh Cơ lại bị Phúc công công tỉa tót hết mấy phần, chỉ cho biết cả nhà Tiểu Yến Tử Tiêu Kiếm là bị Càn Long hạ chỉ giết, những thứ khác cũng mơ hồ không rõ ràng, nên Càn Long cũng không hẳn bị lừa hoàn toàn đâu.
Càn Long im lặng, Vĩnh Cơ đúng là đồ ngốc! Hắn lắc đầu, trấn an cười cười với nó, lại nói tiếp, giọng điệu băng lãnh, “Vĩnh Kỳ, ngươi muốn trẫm tha cho Tiêu Kiếm?”
“Đúng vậy, Hoàng a mã, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, chúng ta giấu giếm ngài, cũng xuất phát từ thiện ý mà thôi.”Vĩnh Kỳ thấy Càn Long có chút buông lỏng, cố nói thêm, “Tiêu Kiếm chỉ là quá quan tâm Tiểu Yến Tử, nhi thần lấy Tri Họa, Tiêu Kiếm lo muội muội chịu ủy khuất mới dại dột như thế.”
Tiêu Kiếm còn muốn nói, lại bị ánh mắt của Vĩnh Kỳ chặn miệng, hắn làm một khẩu hình nói hai chữ Tình Nhi – Tiêu Kiếm nhớ ra vẫn còn có nữ tử đang chờ đợi mình, bèn ngậm miệng lui qua chỗ khác.
“Vừa nãy nói trẫm uy hiếp Tiểu Yến Tử, nghe các ngươi nói, ai uy hiếp ngươi lấy Tri Họa?”
“Còn không phải Thái hậu lão thái bà kia bắt ca ca, ép Vĩnh Kỳ lấy Tri Họa, ta đã nói rồi, nàng ta lòng dạ độc ác, đứa nhỏ nàng mang cũng là nàng lừa Vĩnh Kỳ mới có được!” Tiểu Yến Tử vung tay, cướp lời Vĩnh Kỳ.
“Không được bất kính với Hoàng mã ma, Tri Họa tỷ tỷ không phải nữ nhân độc ác!”
Càn Long giật mình, lòng ghen tị muốn chết, hóa ra nhi tử không chỉ ra mặt vì hắn! Vĩnh Cơ còn đang giận dữ, không để ý vẻ mặt cô đơn của Càn Long. Hắn thấy đứa nhỏ như mèo xù lông, còn muốn chen lên trước hắn, liền lặng lẽ dời ghế ra sau chừa cho nó một khoảng, Vĩnh Cơ đứng trước bàn, nói, “Đích phúc tấn của Ngũ ca là do Hoàng a mã cùng Hoàng mã ma chỉ hôn, Tri Họa tỷ tỷ là đích phúc tấn, tổ tông từ lâu đã có quy định, mỗi ngày mùng một mười lăm hàng tháng Ngũ ca phải theo đó hành phòng, Hoàng ngạch nương từng nói, trong cung tranh sủng là kị nhất, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ngươi như vậy là sai rồi.”
“…” Càn Long bị lời của Vĩnh Cơ chọc cho tức điên, gân xanh trên trán nảy bùm bụp, ai cho Vĩnh Cơ biết mấy thứ linh tinh này? Mới nhiêu tuổi mà biết hậu cung không được chuyên sủng, trước đây Hoàng hậu dạy dỗ nó thế nào?! Trong lòng Càn Long khó chịu như có đàn ngựa rầm rập chạy qua, hắn túm lấy đứa nhỏ, “Thập Nhị, ngươi còn ít tuổi…”
Vĩnh Cơ quay đầu chớp chớp mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Vĩnh Cơ không nhỏ đâu, Phúc công công nói qua năm con có nha đầu thông phòng rồi, sau đó Vĩnh Cơ sẽ là đại nhân.”
Còn nha đầu thông phòng nữa chứ, lão già chết tiệt kia! Càn Long giật mình ngẩn ra, Vĩnh Cơ đơn thuần như đứa nhỏ khiến hắn quên mất, nó đang lớn lên từng ngày, qua vài năm nữa có thể lấy vợ sinh con, rời đi Hoàng a mã của nó, thay một nữ nhân xa lạ che gió chắn mưa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, Vĩnh Cơ là con hắn, phải là của hắn, không cho nó lấy bất luận nữ nhân nào! Càn Long bị chính suy nghĩ của mình dọa một trận, một câu cũng không thốt nên lời.
Càn Long không nói gì, Ngũ a ca lại có rất nhiều điều để nói. Hắn là hoàng tử đương triều được sủng ái nhất của Hoàng thượng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ một thứ duy nhất hắn không có, vì mẹ hắn chỉ là một tần phi, hoàng tử tôn quý nhất không phải là hắn, mà là trưởng tử của Hoàng hậu, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ. Nói cũng buồn cười, tên đứa bé này với tên hắn giống nhau cách phát âm, hắn không thể không để ý. Vĩnh Cơ không được sủng ái, Hoàng hậu lại là kẻ thù của bọn họ, Vĩnh Kỳ đối đứa em trai này cũng đạm mạc không thân như bao người khác trong cung. Sau Tiểu Yến Tử cảm thấy Vĩnh Cơ đáng thương, đem lòng thương hại, đưa nó theo cùng nhau chơi đùa, Vĩnh Kỳ mới từ từ tiếp xúc với trưởng tử này. Hắn lại phát hiện ra đầu óc đứa nhỏ chậm chạp không bằng các huynh đệ khác, còn bị Hoàng hậu bảo bọc quá kỹ, thành ra ngây ngô khờ dại. Nay hắn lại bị đứa em trai như vậy trách cứ, làm sao nuốt giận cho được.
Thế là Vĩnh Kỳ gân cổ lên, hướng Vĩnh Cơ mà rống, “Vĩnh Cơ, ngươi sao dám ăn nói với Tiểu Yến Tử tỷ tỷ như vậy! Ngươi không nhớ nàng đối xử với ngươi rất tốt sao? Nàng là tỷ tỷ ngươi, ta là ca ca ngươi, huynh tỷ đang nói chuyện, ai cho ngươi xen mồm, quy củ đâu?!”
Được chứ, giọng cũng đủ lớn, mắng cũng đủ hay! Vĩnh Cơ bị rống đến ngẩn ra, nhất thời nước mắt lưng tròng, theo bản năng quay đầu nhìn Càn Long.
Nhi tử chịu ủy khuất biết tìm tới hắn, Càn Long vui vẻ, bỏ cái suy nghĩ kinh người nọ ra khỏi đầu, hắn nhất định bị mấy kẻ vô liêm sỉ kia chọc tức điên rồi mới nghĩ ra điều như thế! Vươn tay nắn nắn hai má phinh phính của đứa nhỏ, Càn Long lại nhìn sang Vĩnh Kỳ, đây là nhi tử hắn coi trọng a! Là người hắn cho là có thể phó thác giang sơn, là người thừa kế chính hắn tuyển định!
“Hoàng a mã…” Vĩnh Kỳ lại muốn nói gì đó, Càn Long nhắm mắt xua tay, “Không cần nói nữa, trẫm nghe lời các ngươi, ngược lại là trẫm không phải, trẫm nên xin lỗi Phương gia, là trẫm không thông cảm khoan dung các ngươi, là trẫm cản trở các ngươi ái tình, có lẽ trẫm cũng nên hướng Tiêu Kiếm bồi tội?”
“…” Tiểu Yến Tử Vĩnh Kỳ nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Càn Long trào phúng nhếch môi, hắn cho mình là từ phụ, luôn khoan dung cho bọn chúng, ai dè đám Tiểu Yến Tử nghĩ rằng thế còn chưa đủ! Quả vui vẻ của hắn, chỉ cần một câu một thân phận có thể lấy đao đâm hắn rồi!
“Người đâu, đem thích khách Tiêu Kiếm giam vào đại lao, tùy thời khai thẩm!”
Giọng nói lạnh băng phá vỡ an tĩnh ngắn ngủi, Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn nhau, không thể tin được nhìn về phía Càn Long. Bọn họ nói gì đụng chạm Hoàng a mã đâu chứ? Sao Hoàng a mã vẫn không cảm thông cho bọn họ? Từ phụ luôn nhân ái khoan dung trước kia đâu?
Theo lệnh của Càn Long, bên ngoài đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, thị vệ lập tức ập vào. Vĩnh Cơ được hắn ôm trong lòng còn đang mờ mịt, không biết bọn họ từ đâu ra, chưa gì đã đứng đầy ở đây, đao gươm sáng lóa. Vĩnh Cơ lúc đầu nghe Càn Long nói còn tưởng hắn định tha cho Tiểu Yến Tử Vĩnh Kỳ, ai ngờ ngay sau đó đã hạ lệnh bắt người chứ.
“Hoàng a mã, ngài thật sự muốn bắt Tiêu Kiếm?” Tiểu Yến Tử trợn tròn mắt, che trước mặt ca ca, hiên ngang lẫm liệt quát, “Vậy cũng bắt cả Tiểu Yến Tử đi, ta làm bạn với ca ca.”
“Tiểu Yến Tử, đừng.” Vĩnh Kỳ khẩn trương, vội nhìn Càn Long cầu khẩn, “Hoàng a mã, nhi thần thật sự không dám gạt ngài, chúng nhi thần chỉ là muốn…”