Trong lòng Ngu Phương Linh nhớ việc Bách Lí Triều Hoa bị bệnh, ngủ xong một giấc, lại chạy về cạnh giường Bách Lí Triều Hoa, tiếp tục chăm sóc hắn.
Chứng hộc máu của Bách Lí Triều Hoa luôn không thể trị hết, không khỏi làm
Ngu Phương Linh nhớ lại, năm đó hắn rơi vào Hoa thần giáo, không ít lúc
bị Phù Loan tra tấn, sau thêm việc chân tay đều phế, mấy lần cố vận nội
lực, chẳng lẽ là do lúc ấy lưu lại bệnh cũ, tổn thương đến bây giờ.
Nếu thật là như thế, vậy phiền toái. Ngu Phương Linh cho rằng, năm đó đưa
hắn đến Dược Vương Cốc, lấy năng lực của Dược Vương Cốc, chắc chắn sẽ
chữa khỏi cho hắn, Bách Lí Triều Hoa lại vẫn luôn biểu hiện bình thường, mới làm việc này bị xem nhẹ đi.
Cũng may Bách Lí Triều Hoa tĩnh dưỡng hai ngày, sắc mặt dần dần khôi phục hồng
nhuận, cũng không tái phạm chứng hộc máu kia nữa, Ngu Phương Linh an tâm rất nhiều. Đại khái chắc do uống rượu quá độ, bị thương thân thể, uống
thuốc thật tốt, tĩnh dưỡng thật khỏe, cũng sẽ khỏi hẳn.
Bách Lí Lam rốt cuộc không cần phải cắt đầu đưa cho Ngu Phương Linh nữa,
thừa dịp lúc hai người này đang dính nhau, nhanh chóng bỏ chạy.
Phòng bếp đưa thuốc hôm nay đã nấu xong tới, Ngu Phương Linh bưng chén thuốc, múc cho Bách Lí Triều Hoa uống. Bách Lí Triều Hoa suy yếu mà dựa vào
đầu giường, một ngụm thuốc, một miếng mứt hoa quả, trong mắt đều là hạnh phúc.
Đợi cho chén thuốc sắp thấy đáy,
cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Ngu Phương Linh quay đầu, nhìn thấy Minh Châu ôm một xấp sách vở, đứng ở cửa, đôi mắt đen nhánh chớp chớp,
nhút nhát sợ sệt mà nhìn cô cùng Bách Lí Triều Hoa: “Tỷ tỷ, thất thúc.”
“Vào đi.” Bách Lí Triều Hoa nói.
Ngu Phương Linh múc một muỗng thuốc cuối cùng đút cho Bách Lí Triều Hoa,
đứng dậy, cầm chén thuốc không đi đến bên cạnh bàn, bỏ vào hộp đồ ăn.
Minh Châu bước chân ngắn nhỏ, một đường mò đến trước giường Bách Lí Triều
Hoa, đưa đồ trong tay ta, cụp đầu: “Thất thúc, đây là bài tập nhiều ngày qua, mời thúc kiểm tra.”
Bách Lí Triều
Hoa còn đang bệnh, cũng không quên đốc thúc Minh Châu làm bài, hôm nay
đột nhiên bảo Minh Châu làm xong bài tập đã giao nhiều ngày, đưa cho hắn kiểm tra.
Minh Châu chỉ lo ham chơi,
nghĩ sẽ để một ngày cuối cùng thì về làm, làm sao sẽ tưởng tượng được
Bách Lí Triều Hoa sẽ đột kích kiểm tra, cái này lại làm cô bé vội muốn
chết, vội cả buổi sáng, cũng chỉ hoàn thành một nửa bài tập.
Cô bé biết hôm nay trách phạt sẽ không thể chạy thoát, đành phải căng da đầu tới gặp Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa xem xong bài tập của cô bé, sắc mặt quả thực trầm xuống: “Minh Châu.”
Võ công của Minh Châu có mời võ sư chuyên môn, không cần Bách Lí Triều Hoa nhọc lòng, đọc sách biết chữ là Bách Lí Triều Hoa tự mình dạy, không
khỏi nghiêm khắc. Hắn có một tập quy tắc, sai sẽ phải nhận phạt, cũng
không bởi vì tuổi tác cùng thân phận của Minh Châu mà thay đổi.
Minh Châu nghe được giọng điệu đó của hắn, liền biết Bách Lí Triều Hoa tức giận, đầu cúi càng thấp: “Thất thúc, con sai rồi.”
“Có biết nên làm thế nào.” Bách Lí Triều Hoa vô cảm nói.
“Minh Châu đã biết.” Minh Châu ủ rũ cụp đuôi mà đi đến bên án thư, lấy ra một cây thước trúc từ trong ngăn kéo, sau khi đưa cho Bách Lí Triều Hoa,
vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, “Xin thất thúc trách phạt.”
Đôi mắt sâu thẳm của Bách Lí
Triều Hoa nhìn cô bé: “Mắc sai lầm một lần, phải biết nhớ kỹ, cứ tích
lũy như thế, cháu nói xem, lần này nên đánh nhiều hay ít.”
Minh Châu bẻ đầu ngón tay tính tính, nhỏ giọng nói: “Bẩm thất thúc, nên đánh tám roi.”
“Rất tốt.” Bách Lí Triều Hoa nâng thước trúc lên.
Khi một thước sắp dừng ở lòng bàn tay Minh Châu, Ngu Phương Linh đột nhiên lên tiếng nói: “Từ từ.”
Cô cho rằng Bách Lí Triều Hoa chỉ đang hù dọa Minh Châu, không nghĩ rằng hắn sẽ thật sự phạt cô bé, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Cô nhanh chóng đi đến mép giường, một tay bảo vệ Minh Châu ở trong ngực,
trừng mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Minh Châu chỉ là một tiểu cô nương,
sao huynh có thể xuống tay được cơ chứ?”
Bách Lí Triều Hoa ngẩng đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Mắc sai lầm, nên
bị phạt, cho dù là ai mắc sai lầm cũng không thể thoát.”
“Chỉ là chưa hoàn thành bài tập mà thôi, cần gì phải động thủ, dùng cách xử
phạt về thể xác là không đúng, cùng lắm thì phạt chép lại, hoặc là phạt
việc khác.” Thời đại của Ngu Phương Linh, dùng cách xử phạt về thể xác
đã sớm được bỏ đi.
“Phạt chép lại, tất
nhiên cũng phải phạt chép lại. Nhưng việc ăn đánh, một roi cũng không
thể thiếu. Ta luôn luôn dạy trẻ nhỏ như vậy, cha mẹ Minh Châu chịu đưa
con nhỏ cho ta, tất nhiên đã chịu nhận với cách làm của ta. Nếu nàng
không phục, cứ việc truyền thư cho hai người họ, đưa Minh Châu về đó
đi.”
Ngu Phương Linh khiếp sợ, không thể
tưởng được rằng, tiểu bảo bối Minh Châu vừa ăn roi còn phải phạt chép
lại, đây cũng thật sự không có nhân tính.
Ngu Phương Linh nói không lại Bách Lí Triều Hoa, gắt gao bảo vệ Minh Châu ở sau người, bộ dáng lo lắng Bách Lí Triều Hoa sẽ cướp người đi: “Ta mặc
kệ, dùng cách xử phạt về thể xác là không đúng. Nếu nhất định phải đánh, đánh ta là được, ta là thầy dạy của Minh Châu, Minh Châu không làm xong bài tập, cũng có trách nhiệm của ta.”
Bách Lí Triều Hoa vất vả lắm mới tìm được cô về, xa cách bảy năm, hai người
còn đang ở trong thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu, Ngu Phương Linh cảm
thấy, Bách Lí Triều Hoa nhất định sẽ luyến tiếc đánh cô, nên mới không
sợ như vậy.
Ai ngờ Bách Lí Triều Hoa chỉ
hơi cụp mắt, không chút nghĩ ngợi mà nói: “Nói có lý, Minh Châu không
siêng năng, là do có nàng che chở, người chân chính nên nhận phạt phải
là nàng.”
Ngu Phương Linh: “…” Vác đá nện vào chân mình, thật đau.
“Tỷ tỷ.” Minh Châu bất an mà gọi một tiếng.
“Không sợ, Minh Châu, tỷ tỷ bảo vệ muội, có tỷ tỷ ở đây, đại ma vương đừng mơ
tưởng động được vào một sợi lông tơ của muội.” Ngu Phương Linh xoa đầu
nhỏ của Minh Châu, lẩm bẩm một câu, “Phạt ta thì phạt, dù sao ta cũng da dày thịt béo.”
“Tỷ tỷ, không được, rất
đau.” Minh Châu túm góc áo của Ngu Phương Linh. Minh Châu sợ nhất chính
là thước trúc của Bách Lí Triều Hoa, lần này là do cô bé ham chơi, nên
mới không làm xong bài tập, không nên để Ngu Phương Linh nhận phạt thay, đạo lý này cô bé vẫn hiểu.
Ngu Phương
Linh hơi mỉm cười với cô bé: “Không có việc gì, Minh Châu, muội nhớ kỹ,
lần này tỷ tỷ chịu thay muội, nhưng lần sau lại không được ham chơi, bài tập của mình nhất định phải làm xong.”
Hốc mắt Minh Châu phiếm hồng, gật gật đầu: “Tỷ tỷ, Minh Châu đã biết, về sau Minh Châu sẽ không bao giờ mắc sai lầm.”
“Minh Châu, cháu đi ra ngoài.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng nói.
Minh Châu ôm bài tập của mình lên, lưu luyến mỗi bước đi mà nhìn Ngu Phương Linh, rời khỏi nhà ở của Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh ngồi ở bên giường Bách Lí Triều Hoa, nhìn bóng dáng Minh
Châu biến mất ở cửa, nghĩ thầm, cô cũng không tính là đang dung túng
Minh Châu, theo quan sát của cô, Minh Châu là một cô bé hiểu chuyện, chỉ là tự chủ hơi kém một chút.
Trẻ nhỏ tuổi này đều rất ham chơi, Minh Châu có thể làm được đến bước này, đã rất
không tồi. Mắc sai lầm, dùng cách xử phạt về thể xác là hạ sách cuối
cùng, đúng đắn dẫn đường mới là thượng sách. Cô tin tưởng, Minh Châu
chắc chắn nhớ kỹ lần mắc sai lầm này, về sau sẽ không dễ dàng tái phạm.
“Đưa bàn tay ra.” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa đánh gãy vẻ trầm tư của
Ngu Phương Linh, hắn cầm lấy thước trúc, nặng nề mà nhìn thoáng qua Ngu
Phương Linh.
Ngu Phương Linh: “…” Tôi thật thảm, xuyên vào một trò chơi mà thôi, còn phải ăn đánh.
Cô đáng thương mà vươn tay, yếu ớt nói: “Có thể nhẹ một chút hay không?”
Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói: “Biết mắc sai lầm, cần phải phạt nặng.”
Ngu Phương Linh: Được thôi. Trận roi này là do cô ôm về, cô xứng đáng.
Một tay của Bách Lí Triều Hoa bắt lấy tay cô, một tay nắm lấy thước trúc, giơ cánh tay lên.
Ngu Phương Linh sợ tới mức theo bản năng nhắm hai mắt lại, chờ một thước kia rơi vào lòng bàn tay mình.
Đợi hồi lâu, cũng không chờ đến đau nhức trong tưởng tượng, ngược lại cổ
tay chợt lạnh. Ngu Phương Linh mở mắt, nhìn chăm chú, cổ tay của cô
nhiều ra một chiếc vòng tay ánh vàng rực rỡ, mà Bách Lí Triều Hoa đang
cười ngâm ngâm mà nhìn cô, đáy mắt tràn đầy vẻ giảo hoạt. Nốt ruồi dưới
khóe mắt kia, bởi vì hắn cười, càng thêm diễm sắc bắt mắt.
Ánh mắt Ngu Phương Linh dừng ở vòng tay trên cổ tay. Không thể không nói, vòng tay vàng này có chút quen mắt.
“Một cái tay khác.” Bách Lí Triều Hoa nói.
Ngu Phương Linh thành thật mà vươn một cái tay khác, Bách Lí Triều Hoa nắm
lấy một chiếc vòng tay còn dư lại, đeo vào cổ tay của cô.
Ngu Phương Linh rốt cuộc nhớ lại, đây còn không phải là ngày ấy cô ở bên bể tắm vì Bách Lí Triều Hoa chọn “Tín vật đính ước” sao!
“Được rồi.” Bách Lí Triều Hoa buông tay cô ra, vừa lòng mà nhìn vòng tay, “Không được làm mất.”
Ánh mắt Ngu Phương Linh dại ra mà quơ quơ vòng tay trên cổ tay: “Có thể đổi cái khác hay không? Ta cảm thấy châu thoa cũng không tồi, còn có cái
vòng cổ màu bạc kia nữa, nhìn qua rất hợp với khí chất của ta…”
“Không thể, tín vật đính ước này là do nàng tự mình chọn lựa.” Khóe môi Bách Lí Triều Hoa nhẹ cong.
Ngu Phương Linh: “…”
Điển hình tự mình đào hố chôn mình, còn có thể trách ai được? Thật ra, lúc
đó cô thật sự định chơi ác một chút, làm sao nghĩ đến là đang hố vào
mình.
Ngu Phương Linh tính thương lượng
lại với Bách Lí Triều Hoa, có thể đổi cái “Tín vật đính ước” khác hay
không, Bách Lí Lam gõ vang cửa phòng Bách Lí Triều Hoa.
Hắn đi vào, trước nhìn Ngu Phương Linh một cái, thấy Bách Lí Triều Hoa cũng không nói gì, hơi khom người, nói: “Giáo chủ, công việc tế tổ vào tiết
Thanh minh đã được sắp xếp thỏa đáng.”
Bách Lí Triều Hoa gật đầu: “Ta đã biết, truyền lệnh xuống, hôm sau khởi hành.”
Tới gần tiết Thanh minh, Bách Lí Triều Hoa lệnh Bách Lí Lam chuẩn bị công
việc về nhà tế tổ. Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa đã là giáo chủ của Hoa
thần giáo, Hoa thần giáo lại cách Bách Lí sơn trang khá xa, trên giang
hồ lại có rất nhiều người muốn lấy tính mạng của hắn, một chuyến về sơn
trang tế tổ này, nhất định sẽ bị người có tâm nhìn chăm chú, Bách Lí
Triều Hoa lúc này mới để Bách Lí Lam chuẩn bị trước.
Ngu Phương Linh đang dùng thân thể của Liễu Uyển Âm, tất nhiên sẽ không có
tư cách, cũng không có lý do gì, đi theo Bách Lí Triều Hoa về Bách Lí
sơn trang tế tổ.
Đối với việc này, Bách
Lí Triều Hoa biểu hiện ra vài phần nôn nóng. Vị trí hiện tại của hắn đặc thù, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, khi
chưa hoàn toàn nắm chắc, hắn không thể công bố thân phận chân chính của
Ngu Phương Linh.
Nôn nóng của Bách Lí
Triều Hoa Ngu Phương Linh cũng đã nhìn ra, Ngu Phương Linh thoáng suy
tư, liền đoán ra được vì sao Bách Lí Triều Hoa nôn nóng. Bọn họ xa cách
gặp lại, đã có vui sướng mất mà tìm lại, cũng có lo lắng lo được lo mất. Bách Lí Triều Hoa hiện giờ tựa như một đứa trẻ bị mất đi món đồ chơi
mình âu yếm, tìm về được món đồ chơi của mình, hận không thể thời thời
khắc khắc đều chộp nó ở trong tay.
Ngu Phương Linh an ủi nói: “Huynh cứ yên tâm, ta chỉ ở Hoa thần giáo chờ huynh về, không đi chỗ nào hết.”
Bách Lí Triều Hoa nửa tin nửa ngờ: “Thật sự sẽ ngoan ngoãn ở Hoa thần giáo chờ ta?”
Ngu Phương Linh bất đắc dĩ: “Ta là con tin của huynh, ngoại trừ Hoa thần giáo, ta còn có thể đi nơi nào.”
Bách Lí Triều Hoa cúi người, thấp giọng nói bên tai cô: “Biết không? Linh
Nhi, ta thật hận không thể khóa nàng lại, như vậy ta mới có thể hoàn
toàn an tâm.”
“Nếu làm như thế huynh mới có thể an tâm, vậy không ngại khóa ta lại.” Ngu Phương Linh nửa nói đùa mà nói.
“Hóa ra Linh Nhi cũng đồng ý với ý nghĩ của ta.” Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra ý cười giảo hoạt.
Thân thể Ngu Phương Linh đột nhiên bay lên trời, là bị Bách Lí Triều Hoa
khom người ôm ở trong lòng ngực. Ngu Phương Linh muốn tránh, hai tay
Bách Lí Triều Hoa gắt gao ôm chặt cô, không thể giãy giụa.
Ngu Phương Linh: “…”
Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh rời đi.
Bách Lí Triều Hoa là một cao thủ võ lâm, Ngu Phương Linh giãy giụa, với hắn
mà nói, căn bản chỉ là con kiến. Ngu Phương Linh từ bỏ, thở dài: “Triều
Hoa, huynh muốn đưa ta đi đâu? Chúng ta có chuyện gì thì bình tĩnh nói.”
“Suỵt.” Bách Lí Triều Hoa nhẹ giọng nói, ôm cô, một chân đá văng cửa phòng của
mình, đi đến trước một vách tường. Chỉ thấy hắn dẫm vài cái trên sàn nhà trước vách tường, một trận tiếng “Ca ca” vang lên, vách tường theo hai
bên tách ra, lộ ra một đường đi.
Bách Lí
Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh, khom người đi vào. Phía dưới đường đi là
bậc thang uốn lượn mà xuống, mới đầu là một mảnh u ám, đi được một đoạn
đường, phía trước lộ ra một tia sáng.
Ngu Phương Linh chuyển mắt, phát hiện Bách Lí Triều Hoa đưa cô đi vào một
địa cung. Địa cung này ngoại trừ xây ở dưới đất, thì nhìn cũng rất kim
bích huy hoàng, trong địa cung đèn đuốc sáng trưng, không dính bụi trần, nhìn ra được là nơi này thường xuyên có người quét tước.
Bách Lí Triều Hoa bước vào một gian cung điện trong đó, nhẹ nhàng đặt Ngu
Phương Linh trên giường nệm. Ngu Phương Linh được tự do, lập tức cảnh
giác mà ngồi dậy, trong mắt đầy nghi ngờ: “Triều Hoa, nơi này là…”
“Nơi này là địa cung Khô Lâu của Hoa thần giáo, trong khoảng thời gian ta
rời đi, nàng sẽ ở nơi này. Chờ ta trở lại, sẽ tự mình đón nàng ra
ngoài.”
Ngu Phương Linh: “… Huynh đây là muốn cầm tù ta?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT