Dùng xong đồ ăn sáng, chính là lúc Ngu Phương Linh nên dạy học, cô mới đến, căn bản không rõ
trẻ con tuổi nhỏ như Minh Châu, thì cần phải dạy cô bé những vấn đề gì.
Minh Châu đưa thời khoá biểu của mình cho Ngu Phương Linh xem.
Thời khóa biểu của Minh Châu là được Bách Lí Triều Hoa viết, Ngu Phương Linh nhận ra chữ của Bách Lí Triều Hoa, đều nói chữ giống như người, chữ
viết của Bách Lí Triều Hoa phong lưu tuấn tú, quân tử đoan chính, đẹp
giống như con người của hắn vậy.
So với
chữ của Bách Lí Triều Hoa, càng hấp dẫn chú ý của Ngu Phương Linh, chính là này nội dung của bản thời khoá biểu này. Bách Lí Triều Hoa sắp xếp
kín kẽ thời gian của một tháng, nội dung bao gồm từ thơ từ, âm luật, hội họa, toán học, việc đồng áng, thương nhân, lịch sử…
Quả thực làm Ngu Phương Linh mở rộng tầm mắt.
Đây cũng có thể chứng minh, Bách Lí Triều Hoa không hề cổ hủ một chút nào,
không bởi vì Minh Châu chỉ là một cô bé mà đối xử khác nhau, môn bé trai có thể học, cô bé đều được học.
Đương
nhiên, thân là nữ nhi giang hồ, quan trọng nhất chính là tu luyện nội
công cùng ngoại công. Một ngày của Minh Châu, có hơn nửa thời gian là bị sắp xếp đi tập võ, thời gian còn lại mới dùng để học tập mấy môn ngoài
lề này.
Xem xong thời khóa biểu, Ngu Phương Linh không khỏi hướng ánh mắt đồng tình sang cho Minh Châu.
Bách Lí Triều Hoa ở trên phương diện dạy học, hiển nhiên là một tay mơ,
không biết dạy trẻ con học tập, quan trọng nhất là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi. Cũng may Minh Châu không phải là con gái của hắn, nếu vớ
phải một người cha vô nhân tính như vậy, tương lai của đứa bé ra sao thì chưa biết, nhưng chỉ sợ là tâm lý sẽ vặn vẹo, nếu không cẩn thận đi sai đường, nói không chừng lại bồi dưỡng ra một đại ma đầu hỗn thế.
“Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta sẽ học môn gì?” Minh Châu thấy Ngu Phương Linh trầm mặc, không khỏi hỏi một câu.
“Ngày hôm qua tiên sinh đã dạy muội môn gì rồi?”
Minh Châu nghĩ nghĩ, từ trong ngăn kéo của cái bàn phía dưới rút ra một
quyển sách, đưa tới trước mặt Ngu Phương Linh: “Môn này.”
Ngu Phương Linh tập trung nhìn vào, là 《 Bách Gia Tính 》, sách báo cơ sở nhất, Minh Châu còn đang trong giai đoạn biết chữ, vẫn chưa thi hành dựa theo nội dung trên thời khoá biểu.
Ngu Phương Linh lật thử, bút tích trên sách xiêu xiêu vẹo vẹo, rất hiển nhiên, được viết ra bởi Minh Châu.
“Chữ của muội là do thất thúc dạy sao?” Chữ viết tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng có thể nhìn ra được, có vài phần bóng dáng bút tính của Bách Lí Triều Hoa.
Minh Châu gật đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Chỉ là muội viết quá xấu, thất thúc không thích.”
“Như vậy, chúng ta luyện chữ trước nhé.” Ngu Phương Linh trải một tờ giấy,
“Trước tiên sẽ luyện chữ đẹp hơn, tạo niềm vui cho thất thúc.”
Thừa dịp Minh Châu luyện chữ, Ngu Phương Linh cầm lấy thời khóa biểu mà Bách Lí Triều Hoa sắp xếp, nhìn qua, quyết định viết một bản thời khóa biểu
mới cho Minh Châu.
Cô ghé vào bên cửa sổ, vắt hết óc tự sắp xếp cho Minh Châu nội dung thời khoá biểu mới, dưới
màn trời trong xanh, mấy con diều xinh đẹp đang bay.
Minh Châu cũng thấy diều trên bầu trời, buông bút, đi đến bên cạnh Ngu
Phương Linh, nhìn diều phiêu đãng ở trên trời, đáy mắt lộ ra ánh sáng
cực kỳ hâm mộ.
Dù sao cũng là một đứa trẻ choai choai, ham chơi đã là bản tính. Làm người lớn như bọn họ, không
nên cướp đoạt thú vui vốn thuộc về những đứa trẻ.
Cô quay đầu nói với Minh Châu: “Chờ muội luyện chữ xong, chúng ta sẽ đi thả diều.”
Đáy mắt Minh Châu sáng ngời, tiện đà nghĩ tới gì đó, lắc đầu: “Thất thúc nói, không thể ham chơi.”
“Tỷ là thầy dạy của muội, lời tỷ nói hẳn phải xếp trước lời thất thúc nói.
Ai nói thả diều là ham chơi, rõ ràng là một môn kỹ năng, cũng không phải mỗi người đều biết, muội xem, người kia tay chân vụng về quá.” Ngu
Phương Linh chỉ vào con diều đang rơi xuống, từ ái mà xoa đầu Minh Châu, “Muội muốn một con diều như thế nào?”
Trên mặt Minh Châu lộ ra vẻ tâm động, nghĩ nghĩ, nắm chặt nắm tay: “Muội
muốn một con diều có một không hai, bay lên trời có thể hấp dẫn ánh mắt
của mọi người.”
“Không thành vấn đề, muội đi luyện chữ trước, tỷ đi chuẩn bị diều.” Ngu Phương Linh búng tay một cái.
Được Ngu Phương Linh hứa hẹn, Minh Châu luyện chữ hết sức thoải mái. Ngu
Phương Linh suy nghĩ, muốn có một không hai, còn có thể hấp dẫn ánh mắt
của mọi người, vậy cần thiết phải là một con diều không thể tầm thường.
Đang bay ở trên trời, đều là chim tước, con bướm, hình đám mây, đều rất
thường thấy. Cô đứng ở trong gió, ngây ngốc nhìn diều trên bầu trời.
Phía cửa viện, có mấy bóng người đang đi tới.
Cầm đầu là một nữ tử thân hình yểu điệu, nữ tử mặc gấm vóc màu lam, ngọc
bội bên eo tua rua, liếc mắt nhìn một cái, không giấu được quý khí toàn
thân, mặt mày ẩn vài phần kiêu căng cùng thịnh khí.
Nữ tử được người nịnh nọt vây quanh, đi qua bên cạnh Ngu Phương Linh, bước chân hơi ngừng, hỏi: “Giáo chủ có ở?”
Ngu Phương Linh còn đang suy nghĩ về diều, nhất thời chưa kịp đáp lời.
“Lớn mật, Ngũ tiểu thư đang hỏi ngươi, ngươi là người câm hả!” Thị nữ bên người nữ tử quát.
“Bẩm Ngũ tiểu thư, sáng sớm giáo chủ đã ra cửa.” Ngu Phương Linh thấp giọng
nói. Bách Lí Triều Hoa dùng xong đồ ăn sáng, đã rời khỏi Hoa thần giáo,
hiện giờ hắn là một giáo chủ, công việc tất nhiên phải bận rộn.
Vị “Ngũ tiểu thư” này, chắc hẳn là Ngũ tỷ của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí
Triều Tịch. Ánh mắt Ngu Phương Linh ngừng ở trên tay trái của nàng ta,
có vẻ Bách Lí Triều Tịch đã nhận ra cái gì, giấu tay trái ra phía sau,
trên mặt xẹt qua một tia tức giận.
Sau
khi Bách Lí Triều Hoa tiếp quản Hoa thần giáo, đưa hết tộc nhân của Bách Lí thị ra khỏi ngục, năm đó bởi vì Bách Lí Triều Hoa không chịu khuất
phục mà đã làm liên lụy tới Bách Lí Triều Tịch, bị Phù Loan dùng khổ
hình, chặt đứt ngón út tay trái.
Sau khi
ra khỏi ngục, trong lòng Bách Lí Triều Tịch trước sau đều tồn tại một
phần oán hận với Bách Lí Triều Hoa, tính cách càng thêm táo bạo, chỉ vì
nàng ta còn là Ngũ tỷ của giáo chủ, mọi người dù có bất mãn, cũng không
dám biểu hiện ở trên mặt, còn muốn cười nịnh nọt, a dua nịnh hót.
Bách Lí Triều Hoa không ở đây, Bách Lí Triều Tịch có ở lại cũng không thấy
thú vị. Thấy Ngu Phương Linh còn đang nhìn mình, Bách Lí Triều Tịch
trừng mắt liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của nàng ta, trong đầu Ngu Phương Linh chợt lóe, có một chủ ý.
Khi Minh Châu lấy tờ giấy đã viết chữ xong lại đây, Ngu Phương Linh còn
đang đùa nghịch diều, cô là con tin không được ra khỏi cửa, diều này là
cô nhờ thị nữ của Minh Châu mua hộ. Thị nữ lấy được chỗ tốt từ cô, chạy
mấy con phố, cũng không tìm được diều cô muốn, cuối cùng cầm bạc, bảo
người làm một cái.
Ngu Phương Linh rất vừa lòng đối với con diều này.
Minh Châu nhìn con diều xanh mướt trong tay cô, đôi mắt trợn to, đáy mắt đen bóng có ánh sáng xoay quanh, nuốt nước miếng: “Tỷ tỷ, đây là diều của
chúng ta sao?”
Minh Châu từng gặp con
bướm, chim én bay ở trên trời, nhưng lại là đầu tiên nhìn thấy một con
rùa to xanh mướt như vậy, nghĩ tới con rùa xanh mướt này sắp xuyên qua
tầng mây, Minh Châu phấn chấn.
Đây tuyệt đối là có một không hai, thả bay có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi thả diều luôn đi!” Minh Châu thật sự chờ không kịp, hiện tại muốn nhìn con rùa này bay lên trời cao.
“Được, bây giờ đi luôn.” Ngu Phương Linh cầm lấy diều, hơi ngừng, nói với Minh Châu, “Đây là diều của chúng ta, hay là viết tên lên, nếu không cẩn
thận mà bay mất, người khác nhặt đi, cũng biết là của chúng ta.”
“Mau viết, mau viết!” Minh Châu nhảy nhót lấy tới một cây bút, đưa cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh vung bút, viết ở bụng diều “Rùa đen Bách Lí Minh Châu*” bảy chữ to, trả bút cho Minh Châu.
*Rùa đen của Bách Lí Minh Châu
Minh Châu nhận bút, thả lại lên giá bút, vẫn chưa chú ý tới, tay áo Ngu
Phương Linh cố ý cọ cọ bụng diều, làm mờ hai chữ Minh Châu.
Con rùa thuộc về Minh Châu rất nhanh đã bay lên trời, ở trong một đám bướm, bay ra giữa, nổi bật vô cùng. Ngu Phương Linh điều khiển dây diều, tùy ý làm rùa lông xanh càng bay càng cao, như ẩn như hiện trong tầng mây.
Nhóm người thả diều ở đó, đại đa số đều là trẻ con dòng bên của Bách Lí thị, bọn họ cũng là lần đầu thấy có người lấy rùa lông xanh làm diều, không
khỏi tò mò đi xem Minh Châu cùng Ngu Phương Linh.
Minh Châu bị mọi người nhìn, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý dào dạt, nắm lấy góc áo của Ngu Phương Linh, vui vẻ nói: “Cao nữa, lại cao hơn nữa.”
Diều trong tay Ngu Phương Linh càng bay càng cao, người vây quanh bên cạnh
cũng càng ngày càng nhiều, dần dần, những con diều khác đều biến mất,
chỉ còn lại có con rùa lông xanh lắc tới lắc lui ở dưới màn trời.
Ngu Phương Linh đưa dây diều trong tay cho Minh Châu: “Muội thử thả.”
Minh Châu nhất thời cười cong đôi mắt, cầm dây diều, bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới chạy lui ở trong gió.
Ngu Phương Linh quay đầu, nhìn lướt qua đoàn người xung quanh. Rất tốt,
người vây xem càng ngày càng nhiều, động tĩnh lớn như vậy, hẳn sẽ kinh
động tới Bách Lí Triều Tịch.
Ngu Phương Linh đoán không sai, Bách Lí Triều Tịch mới ra cửa, đã bị rùa lông xanh trên bầu trời hấp dẫn sự chú ý.
Thị lực của người tập võ khác hẳn với người bình thường, nàng ta chỉ cần
liếc mắt một cái, đã thấy được chữ trên bụng rùa đen, cố tình Ngu Phương Linh còn làm mờ hai chữ “Minh Châu”, diều kia còn bay lên bay xuống,
xem không rõ ràng, mơ hồ chỉ nhìn thấy chữ “Bách Lí”, “Rùa đen”.
Chỉ riêng bốn chữ này, nhất thời làm Bách Lí Triều Tịch nổi trận lôi đình.
Bách Lí Triều Tịch là con mẹ cả, phía trên nàng ta còn có hai ca ca, một tỷ
tỷ. Đại ca đã lấy thân tuẫn kiếm vào ngày Bách Lí sơn trang diệt môn,
Tam tỷ Triều Vân sau khi ngộ sát phu quân Hàn Lãng cũng đã tự sát mà
chết, người trong giang hồ nhắc tới hai vị này, một người được khen ngợi có cốt khí, một người lại cảm thán là kẻ si tình, duy nhất thanh danh
của Tứ ca Bách Lí Triều Mộ có chút chật vật.
Bách Lí Triều Mộ khiêu khích Phù Loan, bị Phù Loan bắt, hết sức nhục nhã,
cuối cùng trần truồng treo trên cửa thành, trên lưng viết mấy chữ “Rùa
đen rụt đầu Bách Lí thị”, thanh danh Bách Lí thị bởi vậy mà bị hủy trong nháy mắt.
Từ khi Bách Lí Triều Hoa lên
làm giáo chủ Hoa thần giáo, dùng võ lực uy hiếp các môn phái lớn trên
giang hồ làm việc, người trong giang hồ khi nhắc tới hắn, đều luôn
nghiến răng nghiến lợi, sau lưng tức giận mắng đại ma đầu này.
Việc này liên lụy tới con cháu Bách Lí thị, mọi người nhắc lại chuyện xưa,
bên ngoài không dám nhục mạ, sau lưng lại lôi câu chuyện Tứ công tử
Triều Mộ cùng rùa đen rụt đầu ra làm văn.
Bách Lí Triều Tịch bực tức, vì việc này, trừng phạt không ít người, hiện giờ ở trong Hoa thần giáo, không còn có ai dám nói ra nửa chữ. Giờ phút này làm nàng ta thấy con rùa lông xanh kia, nhận định là có người lấy diều
trào phúng Tứ ca Bách Lí Triều Mộ, lập tức nâng cánh tay, bắn ra một đạo ngân quang.
Ngân quang cắt đứt dây diều, “Bang” một tiếng, diều chậm rãi rơi xuống, cắm trên mặt đất.
Thị nữ bên người Bách Lí Triều Tịch cực có ánh mắt, nhanh chóng chạy tơi, nhặt diều về, đưa cho Bách Lí Triều Tịch.
Minh Châu thấy dây diều bị đứt, diều còn bị thị nữ của Bách Lí Triều Tịch
nhặt lên, đi về phía Bách Lí Triều Tịch, lễ phép mà mở miệng: “Ngũ cô
cô, con diều này là của Minh Châu, có thể trả cho Minh Châu được không?”
Ánh mắt Bách Lí Triều Tịch ngừng ở trên người Minh Châu, cưỡng chế lửa giận trong lòng, hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Minh Châu, nói cho Ngũ cô
cô, diều này là ai làm cho cháu?”
Minh Châu chưa trả lời, Ngu Phương Linh đã xuyên qua đám người, nhỏ giọng đáp: “Bẩm Ngũ tiểu thư, là ta.”
Bách Lí Triều Tịch ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt thêm vài phần tàn nhẫn.
Thị nữ bên người nàng ta hiểu ý, lạnh giọng quát: “Loại hỗn trướng, dám lấy diều ra giễu cợt Bách Lí thị.”
Ngu Phương Linh bị quát làm cả người run lên, cúi đầu, nhút nhát sợ sệt mà
nói: “Diều này là làm cho tiểu thư Minh Châu chơi giết thời gian, cái
gọi là giễu cợt Bách Lí thị, Uyển Âm không hiểu ý của Ngũ tiểu thư là
gì, còn mong Ngũ tiểu thư giải thích rõ.”
Người vây xem càng ngày càng nhiều, trong bóng người đông đúc, mơ hồ có hai
bóng người đi về phía bên này. Trong đó một người mặc bạch sam, lưng đeo bảo kiếm, đúng là Bách Lí Triều Hoa vừa ra ngoài trở về.
Bách Lí Triều Hoa nghe thấy giọng nói của Ngu Phương Linh, bước chân ngừng lại.
Bách Lí Triều Hoa dừng lại, Bách Lí Lam cũng dừng lại theo, hắn ngẩng đầu
lên, ánh mắt xuyên qua đám người, tò mò mà nhìn Ngu Phương Linh cùng
Bách Lí Triều Tịch đứng giữa đám người.
Minh Châu thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Bách Lí Triều Tịch, không hiểu rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô bé chỉ biết cả người Bách Lí Triều Tịch đầy sát khí, dường như muốn gây bất lợi cho Ngu Phương Linh, vội vàng che ở trước người Ngu Phương Linh, bất an mà gọi một tiếng: “Ngũ cô cô.”
Bách Lí Triều Tịch cười lạnh một tiếng, rút roi bên hông ra, giơ cánh tay lên.
Tay mắt Ngu Phương Linh lanh lẹ, trước khi nàng ta động thủ đã mở miệng:
“Ngũ tiểu thư, mạng Uyển Âm tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng dù sao
cũng là người Danh Kiếm sơn trang đưa tới, ở trong Hoa thần giáo, người
có quyền xử lý Uyển Âm, chỉ có mỗi giáo chủ.”
Vừa nghe thấy tên của Bách Lí Triều Hoa, sắc mặt thị nữ bên người Bách Lí
Triều Tịch thay đổi, nói khẽ với Bách Lí Triều Tịch: “Ngũ tiểu thư, nàng ta nói có lý, chúng ta vẫn nên chờ giáo chủ trở về rồi nói sau.”
Bách Lí Triều Hoa lòng mang áy náy với Bách Lí Triều Tịch, nhưng cũng không
phải dung túng nàng ta vô điều kiện, nếu như thật sự xúc phạm tới điểm
mấu chốt của hắn, chớ nói Triều Tịch, đó đổi lại là nhóm Triều Ca hay
Triều Lộ, cũng sẽ không nương tay chút nào.
Sắc mặt Bách Lí Triều Tịch xanh mét, đáy mắt thay đổi. Nàng ta sở dĩ có thể kiêu ngạo ở trong Hoa thần giáo, đúng là dựa vào một tia áy náy trong
lòng Bách Lí Triều Hoa.
Năm đó Bách Lí
Triều Hoa không chịu giao kiếm pháp Vô Song ra, lại thờ ơ với khổ hình,
Phù Loan liền lôi tộc nhân Bách Lí thị ở trong ngục ra, làm trò mà tra
tấn ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa trước sau vẫn không chịu nhả ra, Bách Lí Triều Tịch bởi vậy mà bị chặt đứt một ngón tay.
Nếu đến một tia áy náy cuối cùng cũng không có, lấy việc khi còn bé nàng ta bắt nạt Bách Lí Triều Hoa, rất có khả năng ở trong Hoa thần giáo này
không nơi dừng chân.
Bách Lí Triều Tịch
cân nhắc một chút, nàng ta không dám lấy mạng của Ngu Phương Linh, khiêu chiến quyền uy của Bách Lí Triều Hoa, lại không muốn cứ vậy mà buông
tha cho Ngu Phương Linh, im lặng một lát, trầm giọng nói: “Người đâu,
nhốt Liễu Uyển Âm vào trong ngục, chờ giáo chủ trở về xử lý.”
Bách Lí Triều Hoa là truyền nhân của Bách Lí thị, chuyện Ngu Phương Linh
trào phúng Bách Lí thị, qua việc nàng ta thêm mắm thêm muối, nàng ta
không tin Bách Lí Triều Hoa sẽ dễ dàng buông tha cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh chờ chính là những lời này, cô cố ý, cố ý lấy diều chọc
giận Bách Lí Triều Tịch, cô đã sớm hiểu rõ rành mạch tính cách của Bách
Lí Triều Tịch, từ trước đến nay quan hệ giữa Bách Lí Triều Tịch cùng Tứ
ca Triều Mộ luôn rất tốt, đề cập đến chuyện Triều Mộ chịu nhục, nàng ta
sẽ không chịu ngồi yên không nhìn đến, cố tình nàng ta lại kiêng kị Bách Lí Triều Hoa, chỉ cần bắt được nhược điểm đó, nàng ta sẽ không dám lấy
mạng của Ngu Phương Linh.
Tha cho Ngu
Phương Linh là không có khả năng, như vậy sẽ chỉ có một lựa chọn, nhốt
cô vào trong ngục. Phần quyền lực này Bách Lí Triều Tịch vẫn phải có.
Tội phạm bị nhốt vào ngục tối, đều phải ăn một trận roi trước, người xuống
tay đã quen tay, vừa không lấy tính mạng, lại có thể làm người đó ăn
chút đau khổ.
Ngu Phương Linh chắc chắn
Bách Lí Triều Tịch sẽ đưa mình vào trong ngục, ăn chút đau khổ trước,
như thế mới có thể làm nguôi cơn giận trong lòng.
Sau khi Bách Lí Triều Tịch hạ mệnh lệnh này, Ngu Phương Linh hoảng loạn mà
cúi đầu, một biểu tình vô cùng sợ hãi, khóe mắt lại hiện ra một tia đắc ý khi thực hiện được.
Bách Lí Triều Hoa
vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngu Phương Linh, vẻ đắc ý này vừa vặn rơi
vào trong mắt Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa như suy tư gì, thấp
giọng nỉ non một câu: “Hóa ra đây là mong muốn của nàng.”
Hắn nói quá nhỏ, Bách Lí Lam không nghe rõ, không khỏi hỏi: “Giáo chủ, ngài đang nói gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT