Lần hợp tác giữa Bách Lí thị cùng Độc Vương Cốc lần này thật sự vui vẻ, Bách Lí thị muốn báo thù, Úc Cẩm Huyền muốn thú Ngũ Độc, chỉ cần giết Phù Loan, nạp Hoa thần giáo vào trong túi, mọi người liền có thể theo như nhu cầu.

Chỉ là thế lực của Hoa thần giáo đã ăn sâu bén rễ, chỉ bằng vào ba môn phái lớn là Bách Lí gia, Độc Vương Cốc cùng Đường Môn, vẫn chưa thể phát động, bọn họ còn cần phải liên hợp với các thế lực khác trên giang hồ.

Đã cuối mùa thu, trời tối sớm, mặt trời rơi xuống núi, toàn bộ Độc Vương Cốc rất nhanh đã bị bóng đêm bao lại. Đèn đuốc dưới gác mái nhỏ sáng trưng, Bách Lí Triều Hoa vừa tắm gội xong đang ngồi dưới đèn, nâng tay cởi bỏ lụa trắng che mắt.

Thú Ngũ Độc là vật Đường Môn nuôi dưỡng, Đường Môn đã sớm lấy máu của nó để dự phòng, lần này Đường Tinh Dao rời đi Đường Môn, cố ý mang theo máu thú Ngũ Độc.

Độc trong đôi mắt của Bách Lí Triều Hoa bị Đường Tinh Dao dùng máu thú Ngũ Độc chữa khỏi, tạm thời không thể nhìn ánh sáng mạnh, nên vẫn lấy lụa trắng che lại như cũ. Những người khác không biết hai mắt hắn đã hồi phục thị lực, nổi lên lòng xấu xa, vọng tưởng lừa gạt hắn, như là Tống Yêu Yêu, hậu quả nhận về không được tốt.

Ban đêm ánh đèn nhu hòa, không cần phải lấy lụa trắng che lại. Bách Lí Triều Hoa đặt lụa trắng ở một bên, lấy giấy cùng bút, nhắm mắt lại, ngưng thần nghĩ, trong đầu loáng thoáng hiện lên một bộ hồng y.

Một lát sau, hắn mở mắt, đề bút trên giấy vẽ ra bóng dáng hiện lên trong đầu.

Hắn đã rất lâu không động tới bút, mới hạ bút còn hơi trúc trắc, sau khi thuần thục, đã rơi vào cảnh đẹp, đợi khi dầu thắp tiêu hao một lượng lớn, người trên giấy cũng có hình dáng bước đầu.

Dù sao cũng là vẽ theo ấn tượng, Bách Lí Triều Hoa đã mơ hồ với bộ dáng của nàng, chỉ có thể đại khái phác họa ra thân hình, ngũ quan lại chậm chạp không hạ bút.

Hắn gác bút xuống, cầm lấy giấy vẽ, nhìn sang đèn dầu, nhíu mày, vò giấy thành một cụm, một lần nữa trải tờ giấy mới.

Bách Lí Triều Hoa lại lần nữa khép hai mắt lại, ở trong bóng đêm yên tĩnh, ký ức xuyên về mười lăm năm trước, đi tìm tung tích của nữ tử áo đỏ kia.





【 Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới, mời ký chủ kiểm tra và nhận. 】

Ngu Phương Linh cất ngọc bội phượng hoàng triền ti vào ô đựng đồ của hệ thống, trên giao diện của hệ thống hiện lên nhắc nhở có nhiệm vụ mới, cô nhấn mở nhiệm vụ, chỉ thấy bên trên hiện lên một hàng chữ:

【 Nhiệm vụ khó khăn: Cấp S, nội dung nhiệm vụ: Thu hoạch mặt nạ Mẫu Đơn. Thời hạn nhiệm vụ: Nửa năm. Khen thưởng nhiệm vụ: 16% tiến độ xuyên qua. 】

Nếu cô nhớ không lầm, tấm mặt nạ mà Phù Loan đeo ở trên mặt kia, được gọi là mặt nạ Mẫu Đơn. Mặt nạ kia dùng vật liệu đặc thù chế tao thành, đao thương bất nhập, đeo ở trên mặt Phù Loan, trừ khi chính hắn động thủ, ai cũng không thể lấy xuống được, khó trách hệ thống sẽ phân loại nó vào nhiệm vụ cấp S.

Không nghĩ tới lần này lại phải đi đoạt đồ của Phù Loan, rất tốt, trước lạ sau quen, vừa lúc lấy lại tiến độ lần trước bị vứt ở chỗ Phù Loan, lần này lấy về toàn bộ!

Ngu Phương Linh lựa chọn “Tiếp nhận nhiệm vụ”.

Hệ thống: “Đinh, đã tiếp nhận nhiệm vụ. Mời ký chủ lựa chọn nhân vật: 1, nhân vật tự kiến; 2, nhân vật khuôn mẫu.”

Ngu Phương Linh không chút do dự lựa chọn nhân vật khuôn mẫu.

Thật ra là cô có chút chột dạ, thứ nhất, Phù Loan đã từng gặp qua dáng vẻ thật của cô, cô vừa mới lừa gạt Phù Loan xong, lại lần nữa thấy cô, chắc chắn muốn một chưởng đánh chết cô; thứ hai, cô có chút không dám đi gặp Bách Lí Triều Hoa.

Cô vốn nghĩ sau khi nhiệm vụ kết thúc, thế giới sẽ khởi động lại, ký ức về cô mà Bách Lí Triều Hoa có sẽ bị cách thức hóa toàn bộ, lúc này mới thả bay chính mình, cùng Bách Lí Triều Hoa chơi trò chơi yêu đương.

Hiện tại xong rồi, nhiệm vụ không hoàn thành, trêu chọc phải Bách Lí Triều Hoa đã tiến hóa thành “Hoa mạn đà la sa đọa”, nếu lại gặp nhau lần nữa, nhỡ đâu hắn luẩn quẩn trong lòng, muốn chơi phòng tối play với cô, cô liền xong đời.

Huống hồ, hắn đã phát hiện ra thân phận của cô, cô còn chưa nghĩ ra nên đi đối mặt với Bách Lí Triều Hoa như thế nào, không bằng tạm thời học theo đà điểu một hồi, tránh ở dưới áo choàng, trước giấu mình đi, nhìn xem Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc có tâm tư gì.

Nếu như đóa “Hoa mạn đà la sa đọa” có thể vượt qua một kiếp này, trở về lại bản tính của chính mình, cô ngả bài với hắn cũng không muộn.

“Đinh, đang sưu tầm nhân vật khuôn mẫu. Đinh, đã sưu tầm xong, mời ký chủ kiểm tra và nhận kết quả tuần tra.”



Nhân vật khuôn mẫu chỉ có một lựa chọn: Tứ tiểu thư của Danh Kiếm sơn trang, Liễu Uyển Âm.

“Đinh, hệ thống kiểm tra đo lường thấy ký chủ đã lựa chọn nhân vật khuôn mẫu, ký ức đang hình thành, mời ký chủ kiểm tra và nhận.”

“Sắp khởi động thông đạo truyền tống xuyên qua, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

Âm thanh nhắc nhở liên tiếp của hệ thống qua đi, ý thức của Ngu Phương Linh bị rút ra khỏi cơ thể của mình, nạp vào trong cơ thể của Liễu Uyển Âm, cùng lúc đó, ký ức của Liễu Uyển Âm đang hình thành trong đầu cô.

Lần này xuyên qua đến bảy năm sau, cách bảy năm lúc Tống Yêu Yêu chết ở dưới kiếm của Bách Lí Triều Hoa.

Tình thế trên giang hồ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Hoa thần giáo vẫn là phái tà ma ngoại đạo lớn nhất giang hồ, chỉ là giáo chủ từ Phù Loan đổi thành Bách Lí Triều Hoa.

Chợt từ trong trí nhớ của Liễu Uyển Âm đọc được tên này, Ngu Phương Linh theo bản năng mà giật mình.

Sao mới bảy năm không gặp, giáo chủ của Hoa thần giáo đã từ Phù Loan đổi thành Bách Lí Triều Hoa? Ngu Phương Linh nóng lòng muốn biết tiền căn hậu quả, nhắm mắt lại, từng chút đọc ký ức của Liễu Uyển Âm.

Chuyện còn phải kể từ hồi đại chiến diệt ma bốn năm trước.

Hoa thần giáo dưới sự dẫn dắt của Phù Loan, cấp tốc khuếch trương lãnh thổ, môn phái may mắn còn tồn tại trên giang hồ đều cảm thấy bất an. Bách Lí Triều Ca đưa ra việc liên thủ cùng Úc Cẩm Huyền của Độc Vương Cốc, Đường Tinh Dao của Đường Môn, khai triển “Đại hội diệt ma”.

Đại hội diệt ma phát thiệp anh hùng khắp nơi, trên giang hồ có hơn phân nửa môn phái tham gia trận đại hội này, lấy hình thức luận võ, đề cử ra minh chủ cho lần này. Không hề nghi ngờ, Bách Lí Triều Hoa lấy hình thức áp đảo mà thắng lợi, nhẹ nhàng đạt được chức minh chủ của đại hội diệt ma.

Sau khi đại hội diệt ma kết thúc, phân biệt mà lấy thế lực của hai thế gia lớn trên giang hồ là Bách Lí thị cùng Hoa thần giáo cầm đầu, chính thức kéo ra một hồi đại chiến chính tà.

Hợp tác lại không dễ dàng giống như Bách Lí Triều Ca tưởng tượng, từng người trong các môn phái giang hồ này lòng mang thai quỷ, lúc trước tham gia đại hội diệt ma, cũng là bị Hoa thần giáo ép cho đến nỗi không thể lui, muốn mượn hai vị đứng đầu của Bách Lí gia, để che chở cho môn phái của mình.

Rốt cuộc đều là người giang hồ, nhàn tản lười biếng quen rồi, không giống quân đội có huấn luyện trật tự, những kế hoạch Bách Lí Triều Ca vạch ra rất khó thi hành được.

Càng có kẻ đục nước béo cò, không phục hai vị công tử của Bách Lí thị, một tên chiếm cứ chức minh chủ, một kẻ đảm đương quân sư ra lệnh, khơi mào nội chiến, làm cho Hoa thần giáo thừa dịp cơ hội, suýt nữa chia năm xẻ bảy đội quân đã vất vả tụ tập để diệt ma.

Dùng lời Phù Loan cười nhạo bọn họ mà nói, chính là một đám ô hợp đã vọng tưởng còn luôn rối rắm, tới chống cự Hoa thần giáo.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lí Triều Hoa lấy kiếm Linh Tê trong tay trấn áp toàn trường, giết mấy kẻ mồm miệng to nhất, mới kết thúc trận nội đấu này, nhưng cũng do trận nội đấu này, tiêu hao nguyên khí, khiến trận chiến diệt ma phải tốn thời gian bốn năm mới kết thúc.

Ước chừng cuối mùa xuân của ba năm trước đây, trận chiến diệt ma tiến hành tới lúc kết thúc. Có Bách Lí Triều Hoa cùng Bách Lí Triều Ca tọa trấn đại quân diệt ma, một đường giết tới Hoa thần giáo, tiến hành một hồi quyết chiến cuối cùng ở tổng đàn Hoa thần giáo.

Bốn năm tiếp, võ công của Bách Lí Triều Hoa tiến bộ vượt bậc, ngược lại, Phù Loan do trong lòng có chấp niệm, trước sau không thể đột phá một cửa cuối cùng của thần công, trận chiến ở đỉnh núi của hai người họ, chỉ cần từng thấy, cả đời đều sẽ không quên.

Liễu Uyển Âm cũng ở đó.

Đương nhiên, lấy nhãn lực cùng công lực của Liễu Uyển Âm, không thể nhìn ra được quyết chiến giữa hai cao thủ, Phù Loan rốt cuộc là thua bởi chiêu nào. Nàng chỉ biết, một kiếm mà Bách Lí Triều Hoa đánh bại Phù Loan kia, kiếm quang như tuyết, chiếu đến nỗi làm ánh trắng trên đỉnh đầu cũng ảm đạm mất sắc.

Khi kiếm Linh Tê của Bách Lí Triều Hoa sắp đâm thủng cổ họng của Phù Loan, Phù Loan đột nhiên nói: “Từ từ.”

Kiếm của Bách Lí Triều Hoa ngừng cách cổ họng hắn một tấc.

“Thua ở trong tay đám ô hợp các ngươi, bổn tọa rất không cam lòng. Trơ mắt nhìn đám ô hợp này chiếm lĩnh địa bàn của bổn tọa, ở trên địa bàn của bổn tọa giương oai, bổn tọa càng chết không nhắm mắt.” Phù Loan ôm ngực, khóe miệng trào ra một vết máu, thật sâu mà thở dài.

“Đừng nghe hắn nói lời vô nghĩa, mau giết tên ma đầu tội ác tày trời này đi.” Quần chúng xúc động.

Phù Loan đảo qua một ánh mắt lạnh, nhất thời lặng ngắt như tờ, mấy tên ban đầu kêu hăng say nhất, yên lặng lùi về trong đám người.

Hổ bị nhổ mất răng, sư tử bị mất móng vuốt, cũng sẽ làm người theo bản năng sinh ra sợ hãi.



“Bách Lí Triều Hoa, ta biết ngươi vẫn luôn tìm kiếm Ngu Phương Linh, ta muốn dùng bí thuật truy tung của Hoa thần giáo, làm một giao dịch với ngươi.”

“Giao dịch gì?” Bách Lí Triều Hoa nhẹ nhíu mày.

“Một kiếm của ngươi phế đi võ công của ta, hiện giờ ta đã không thể che chở Hoa thần giáo, nếu như ngươi chịu làm giáo chủ Hoa thần giáo, ta cam tâm tình nguyện dùng hai tay dâng bí thuật truy tung lên.” Phù Loan nằm trên mặt đất, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, bên môi cong lên một độ cung, “Tìm một người, sẽ hao phí rất nhiều tài lực cùng nhân lực, không có quyền thế cùng tài phú, sẽ giống như tìm kim trong biển rộng. Hiện giờ Bách Lí sơn trang đã không còn như năm đó, chờ sau khi trận đại chiến này kết thúc, đám ô hợp này hơn phân nửa sẽ không chịu nghe lời ngươi nói, nếu ngươi chịu tiếp quản Hoa thần giáo, bảo hộ đệ tử trong giáo bình an không có việc gì, bọn họ sẽ mặc ngươi sử dụng, giúp ngươi tìm kiếm người ngươi muốn tìm kia. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, một ngày nào đó, ngươi sẽ tìm được nàng…”

“Minh chủ, đừng bị lời nói linh tinh của tên ma đầu này lừa!” Mọi người thấy Phù Loan đánh chủ ý lên đầu Bách Lí Triều Hoa, e sợ hắn thật sự nghe lời Phù Loan nói, vội vàng khuyên nhủ.

Bọn họ hôm nay muốn diệt Hoa thần giáo, vốn là muốn huyết tẩy Hoa thần giáo, nghe nói Hoa thần giáo cất giấu rất nhiều bảo vật cùng bí tịch võ công mà Phù Loan cất chứa, bọn họ sớm đã thèm nhỏ dãi đống bảo vật cùng bí tịch võ công đó.

Bách Lí Triều Hoa cười khẽ một tiếng: “Linh Nhi nói quả nhiên không sai.”

“Nàng nói gì thế?” Phù Loan tò mò.

“Nàng nói, ngươi chung quy cũng chỉ là người thường.”

Trước khi Ngu Phương Linh sắp chia tay, từng lộ ra với Bách Lí Triều Hoa, Phù Loan chưa tu thành một ải cuối cùng của thần công. Không đột phá một cửa cuối cùng, công lực sẽ lùi lại, hồng trần thế tục, tham tiền dầu muối, đều đang ăn mòn tín niệm của Phù Loan.

Hắn sẽ chậm rãi trở nên càng ngày càng giống một người thường, có buồn có vui, có giận có sợ, ràng buộc càng sâu, sẽ càng khó đột phá, đây là một cái chết tuần hoàn…

Hắn đã hoàn toàn thành một người thường, có thất tình lục dục của người thường, tất cả mọi thứ hắn để ý, đều thành gánh nặng của hắn. Tỷ như Hoa thần giáo.

“Thật ra, ta phát hiện làm một người thường khá tốt.” Phù Loan từ lúc ban đầu sẽ không cười, giờ đã học được các kiểu cười, cười nhạo, cười khổ, cười to. Mặc dù thành lồng vây, hắn vẫn cười rất vui vẻ.

“Minh chủ, nhanh chóng giết tên ma đầu này đi, báo thù cho những đệ tử đã chết đi!”

“Đúng vậy, giết ma đầu, báo thù cho những đệ tử đã chết.”

“Huyết tẩy Hoa thần giáo, an ủi vong hồn trên trời có linh thiêng!”

Giọng nói của mọi người lại lần nữa vang lên.

Liễu Uyển Âm đứng ở trong đám người, nhìn Bách Lí Triều Hoa. Bạch y của Bách Lí Triều Hoa nhuốm máu, đối lập với ánh trăng trắng bệch, mặt mày phiếm một loại sát ý âm trầm.

Hắn nói với Phù Loan: “Giao dịch này ta làm. Có điều ta cũng có điều kiện, những kẻ năm đó từng tham dự việc tàn sát Bách Lí sơn trang, không thể giữ.”

Phù Loan lớn tiếng nở nụ cười, trầm giọng nói: “Đã nghe thấy rõ chưa? Từ nay về sau, Bách Lí Triều Hoa chính là giáo chủ của Hoa thần giáo, còn không bái kiến giáo chủ mới!”

Đệ tử của Hoa thần giáo kẻ bị chết, người bị thương, nghe lời Phù Loan nói, tất cả bọn họ đều quỳ xuống với Bách Lí Triều Hoa: “Tham kiến giáo chủ.”

“Minh chủ, ngài thật sự phải làm giáo chủ của Hoa thần giáo? Một khi làm giáo chủ của Hoa thần giáo, chính là rơi vào tà ma ngoại đạo! Còn xin minh chủ xuy sét lại!”

“Minh chủ, đây là kế ly gián của ma đầu, còn xin minh chủ ngàn vạn lần không nên trúng kế.”

“Bách Lí Triều Hoa, ta đã sớm nhìn ra ngươi lòng mang thai quỷ, hiện giờ quả nhiên lộ ra gương mặt thật.”

“Bách Lí công tử, một niệm thành ma, một niệm thành Phật, thanh danh của Bách Lí thị đều nằm trong tay ngươi, ngươi cần phải suy nghĩ vì Bách Lí thị.”

“Bách Lí Triều Hoa, ngươi hành sự ngang ngược bá đạo, nhờ có kiếm Linh Tê, giết bao nhiêu đệ tử chính đạo, mau lấy mạng tới trả!”

Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh đều có, đã sớm không phục Bách Lí Triều Hoa, đều chửi ầm lên. Đặc biệt là đệ tử của phái Bích Sơn, chưởng môn cùng đại đệ tử được kỳ vọng của bọn họ, đều chết trong tay Bách Lí thị, lần này đục nước béo cò, nhân lúc ồn ào, kích khởi phẫn nộ của mọi người, muốn nhân đó giết Bách Lí Triều Hoa báo thù.

Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play