Phù Loan chậm rãi đi
đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, nhìn hắn hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, nâng bàn tay, trong tay chứa đầy nội lực.
“Đừng giết hắn, xin ngươi, đừng giết hắn!” Nước mắt Đường Tinh Dao ào ào
chảy, kinh hoàng mà nhìn Phù Loan, đáy mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Phù Loan không dao động, khi chưởng phong của hắn sắp dừng trên đỉnh đầu
Bách Lí Triều Hoa, Ngu Phương Linh đột nhiên nói: “Dừng tay! Mười lăm
năm trước… Người mười lăm năm trước kia, ngươi không muốn biết giờ nàng
đang ở đâu sao?”
Cô không biết chuyện
mười lăm năm trước, cô chỉ mới vừa nghe Phù Loan thấp giọng lẩm bẩm,
đoán người kia nhất định rất quan trọng, dưới tình thế cấp bách, mới hô
lên.
Cô không thể chứng thực có thể cứu
mạng Bách Lí Triều Hoa hay không, cũng chỉ phải đánh cuộc một lần, tim
cô đập loạn bang bang, khẩn trương làm cả người đều là mồ hôi lạnh, ngay cả giọng mình đang phát run, cũng không phát hiện.
Động tác của Phù Loan hơi dừng, thu hồi bàn tay, quay đầu nhìn về phía cô.
Lần đánh cuộc này, quả thực đã thắng.
Ngu Phương Linh hoảng hốt ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cô cố gắng khống chế lại giọng của mình, đừng khẩn trương bán đứng chính
mình, trấn định mà nói: “Người ngươi tìm kia, ta biết nàng ở đâu.”
“Ngươi biết?” Đáy mắt Phù Loan hiện vẻ khả nghi, hiển nhiên không tin tưởng lời cô nói.
“Ngươi nhìn gương mặt này của ta, vô cùng tương tự với nàng, đương nhiên quan
hệ với nàng sẽ không nhỏ. Nếu nói trên thế gian này còn có ai biết nàng ở đâu, không phải ta là không được.” Lòng bàn tay của Ngu Phương Linh
không biết từ lúc nào nhiều thêm một tầng mồ hôi dính nhớp.
Từ vài câu lẩm bẩm kia của Phù Loan, Ngu Phương Linh phỏng đoán ra, Phù
Loan đang tìm một người, người kia mất tích mười lăm năm, mà khuôn mặt
của cô lại có vài phần tương tự với người đó, bởi vậy Phù Loan suýt chút nữa nhận sai người.
Một người biến mất
mười lăm năm, cả lực lượng của Hoa thần giáo cũng không tìm kiếm được
tung tích, quỷ mới biết nàng đã chết hay là thế nào. Dù sao chết không
thể đối chứng, Ngu Phương Linh nói hươu nói vượn, Phù Loan cũng không
thể khảo chứng, trước giữ được mạng của Bách Lí Triều Hoa rồi lại nói.
“Ngươi thật sự biết nàng ở đâu?”
“Ở trước mặt giáo chủ, ta không dám ba hoa chích choè.” Ngu Phương Linh lộ ra vẻ mặt sợ hãi, “Con người của ta không có ưu điểm gì, chỉ là tiếc
mạng, còn không dám lấy tính mạng mình ra nói đùa.”
“Nàng ở nơi nào?”
“Nói như vậy, giáo chủ đã chịu tin lời ta nói. Nói cách khác, với giáo chủ
mà nói, ta giá trị cao hơn Bách Lí Triều Hoa, cho nên Phương Linh cả
gan, dùng chính giá trị của mình, đổi lấy một mạng của Bách Lí Triều
Hoa.”
Khóe môi Phù Loan hơi cong: “Nói hồi lâu, ngươi chỉ là vì Bách Lí Triều Hoa.”
Ngu Phương Linh cụp mắt, ánh mắt dừng trên người Bách Lí Triều Hoa, nước
mắt của cô đã khô cạn ở khóe mắt, trên người cũng không còn đổ mồ hôi
lạnh.
Gió đêm quất vào mặt, mang đến một trận lạnh căm căm.
Cô cố gắng làm vẻ mặt mình vẫn duy trì bình tĩnh, mặc dù nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa nằm trong vũng máu, vẫn không nhúc nhích, không biết sống
chết, cũng không hề điên mất giống như Đường Tinh Dao.
Cho dù toàn thân cô đều lạnh lẽo, như là ngã vào hồ nước băng.
“Ta thiếu Bách Lí Triều Hoa một mạng.” Ngu Phương Linh hít sâu một hơi,
trên mặt tích cóp ra vài phần ý cười nhẹ nhàng, “Con người của ta, còn
có ưu điểm nữa, chính là tri ân báo đáp, không muốn thiếu người khác.
Báo xong ân tình này, từ nay về sau Bách Lí Triều Hoa sống hay chết,
hoàn toàn không còn liên quan tới ta, cho dù giáo chủ muốn chém hắn
thiên đao vạn quả, ta cũng sẽ không nhíu mày quan tâm.”
Cô cần phải thoát ly quan hệ với Bách Lí Triều Hoa, chờ ngày sau Phù Loan
phát hiện cô lừa gạt hắn, cô chạy, sẽ không ấn bút tích này lên đầu Bách Lí Triều Hoa.
“Nếu bổn tọa không chịu đồng ý?”
“Con người của ta trừ hai ưu điểm vừa rồi, còn có một ưu điểm nữa…” Ngu
Phương Linh đấu lại ánh mắt âm trầm của Phù Loan, lại lần nữa mở miệng,
“Đó chính là ta không chiếm được chỗ tốt, như vậy người khác cũng đừng
mơ tưởng chiếm được nửa phần.”
“Ngươi không phải rất tiếc mạng sao? Khổ hình của Hoa thần giáo, bổn tọa không ngại thử hết trên người của ngươi.”
“Khổ hình của Hoa thần giáo nổi tiếng giang hồ, ta là một nữ tử yếu ớt, sao
có thể đỡ được, chỉ sợ khổ hình còn chưa giáng xuống, ta cũng đã sợ tới
mức phát điên, đến lúc đó đâu là câu thật, đâu là câu giả, ta cũng không chắc lắm, giáo chủ cũng không rõ ràng lắm. Nhỡ đâu lại dọa ra chứng sợ
hãi mất hồn, ta thì lại thấy không sao cả, chỉ là về sau sợ sẽ không còn ai biết nàng đang ở đâu.”
Phù Loan: “…”
“Giáo chủ có còn cảm thấy giao dịch này có lời hay không?” Ngu Phương Linh
thấy Phù Loan xụ mặt, mãi không nói lời nào, nhịn không được nhắc nhở
một câu. Bách Lí Triều Hoa mất máu quá nhiều, còn không cứu giúp, mạng
nhỏ sẽ thật sự thăng thiên.
Phù Loan nâng tay áo, phóng ra một dây lụa, cuốn lấy eo Ngu Phương Linh. Thân thể Ngu Phương Linh bay lên trời, một trận trời đất quay cuồng, ngã vào trong
ngực Phù Loan.
Phù Loan ôm cô, thả người bay về phía bầu trời đêm, ném xuống một câu: “Về.”
Ngu Phương Linh nhanh chóng quay đầu, nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa,
chỉ thấy ánh trăng trắng bệch rơi xuống đất, sâu trong ánh trăng, màu
máu đỏ tươi trải rộng, giống như mạn châu sa hoa nở rộ tầng tầng lớp
lớp.
Khinh công của Phù Loan rất lợi hại, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng đã biến mất dưới ánh trăng. Thị Kiếm ngã
trên mặt đất, giãy giụa đứng dậy, nhặt cánh tay cụt của mình lên,
nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo.
Thị Kiếm vừa đi, trước quán trà Vong Tiên tức thì chỉ còn lại có hai người Bách Lí Triều Hoa cùng Đường Tinh Dao.
Hai mắt Đường Tinh Dao trừng lớn, gò má tái nhợt mà nhìn chằm chằm Bách Lí
Triều Hoa đang nằm trong vũng máu, nôn nóng kêu: “Bách Lí Triều Hoa,
ngươi mau tỉnh! Ngươi mau tỉnh lại!”
Bóng đêm đen nhánh, ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân.
Đường Tinh Dao nâng mắt, thấy một thiếu niên hắc y vẻ mặt nôn nóng mà chạy
như điên về phía bên này, đúng là Đinh Đương đi theo ký hiệu nhóm Ngu
Phương Linh lưu lại, một đường tìm tới.
Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa trước khi rời đi từng dặn dò Đinh
Đương, nếu qua một đoạn thời gian bọn họ chưa về, liền chứng minh việc
này có kỳ quặc, Đinh Đương cần tìm cách giải cứu.
Đinh Đương lo lắng Bách Lí Triều Hoa, chỉ đợi bọn họ chân trước vừa đi, sau
lưng đã đuổi lại đây, sức đôi bàn chân của hắn so ra kém Bách Lí Triều
Hoa cưỡi ngựa, chậm một bước.
Chờ hắn tới nơi này, mùi máu nồng nhiệt ập vào trước mặt, một loại bất an cực kỳ
mãnh liệt ập vào trong lòng, làm tim hắn loạn nhảy thình thịch.
Sắc mặt Đinh Đương kịch biến, vội vàng tìm kiếm bóng dáng Bách Lí Triều
Hoa, tiếp theo, ánh mắt hắn ngừng lại, đáy mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, chạy như điên về phía Bách Lí Triều Hoa bị kiếm Linh Tê đóng trên mặt đất:
“Công tử! Công tử!”
Đinh Đương bùm một
tiếng quỳ gối trước người Bách Lí Triều Hoa, run rẩy mà vươn tay, nắm
lấy chuôi kiếm, lệ rơi đầy mặt: “Đây rốt cuộc là kẻ nào làm!”
Nghe thấy giọng của Đinh Đương, ngực Bách Lí Triều Hoa hơi phập phồng, hơi thở cực yếu từ trong miệng hắn thở ra.
Đinh Đương nhận thấy được hắn còn thở, lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa
cười: “Công tử! Thật tốt quá, công tử, ngài còn sống.”
“Mau, giải huyệt đạo cho ta, ta có thể cứu hắn, muộn một bước sẽ không còn
kịp.” Giọng của Đường Tinh Dao từ bên cạnh bàn thổi tới.
Đinh Đương lúc này mới chú ý tới Đường Tinh Dao, Đường Tinh Dao là đại tiểu
thư của Đường Môn, trước kia khi Bách Lí Triều Hoa rời khỏi Dược Vương
Cốc, nàng ta cả ngày đều quấn lấy Bách Lí Triều Hoa, Đinh Đương không
thích nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, giờ phút này nhìn thấy nàng, lại
giống như thấy cứu tinh.
“Công tử được cứu rồi, công tử được cứu rồi…” Miệng hắn lẩm bẩm, vội vàng đi đến trước người Đường Tinh Dao, giải bỏ huyệt đạo.
Đường Tinh Dao chạy như bay đến trước người Bách Lí Triều Hoa, điểm ở trước
ngực hắn, lại lấy từ cổ tay áo ra một bình sứ Thanh Hoa, đổ ra một viên
thuốc, nhét vào miệng Bách Lí Triều Hoa.
Viên thuốc kia vào miệng là tan, rất nhanh đã biến mất trong họng Bách Lí Triều Hoa.
Đường Tinh Dao giơ tay, nắm lấy chuôi kiếm Linh Tê, hơi ngừng, quay đầu hỏi
Đinh Đương: “Công tử nhà ngươi có tâm nguyện gì không?”
Đinh Đương suy nghĩ một chút, vội vàng gật đầu: “Có, có, cả đời công tử có
hai tâm nguyện, tâm nguyện đầu tiên huyết tẩy Hoa thần giáo, tế vong hồn Bách Lí thị trên trời có linh thiêng; tâm nguyện thứ hai… Tâm nguyện
thứ hai…”
“Thứ hai là cái gì?” Đường Tinh Dao không kiên nhẫn mà thúc giục một tiếng.
“Thứ hai là có thể cùng phu nhân bạch đầu giai lão, con cháu đông đủ.” Đinh
Đương do dự mà không dám nói nguyên do, chính là sợ Đường Tinh Dao ghen, ngược lại giận chó đánh mèo lên đầu Bách Lí Triều Hoa, không chịu ra
tay cứu hắn.
“Phu nhân? Hắn đón dâu khi
nào?” Quả nhiên, sắc mặt Đường Tinh Dao đột nhiên thay đổi, vẻ mặt
chuyển sang xanh trắng đan xen, khó coi nói không nên lời.
“Đã lúc này, cũng đừng quan tâm công tử có cưới hay chưa nữa, còn không cứu công tử, hắn sẽ thật sự mất mạng!”
“Tốt, rất tốt.” Đường Tinh Dao cắn môi, nắm chặt chuôi kiếm, “Bách Lí Triều
Hoa, ngươi nghe, ngươi còn có hai tâm nguyện chưa hoàn thành, mặc kệ là
vì báo thù, hay là vì phu nhân mới cưới của ngươi kia, ngươi đều phải
sống cho ta. Nếu ngươi chết, ta sẽ đi giết phu nhân của ngươi, bắt nàng
chôn cùng với ngươi, hai người các ngươi đến đường hoàng tuyền kia làm
một đôi quỷ phu thê đi!”
Vừa dứt lời, tay Đường Tinh Dao dùng sức, rút kiếm Linh Tê ra. Nhất thời, một đống máu
màu đỏ tươi phun tung toé lên người Đường Tinh Dao cùng Đinh Đương.
Bách Lí Triều Hoa nằm ở trong vũng máu hai tay gắt gao nắm, trên mặt treo
sương lạnh, ý thức nửa mộng nửa tỉnh, môi tái nhợt khô nứt run rẩy,
trong miệng lẩm bẩm một cái tên.
Đường Tinh Dao tiến đến bên môi hắn, nín thở ngưng thần, nghe được hắn gọi hai chữ “Linh Nhi”.
Gió phất bay Mẫu Đơn đầy đất, cuốn lên cánh hoa, xuyên qua song cửa sổ màu đỏ thắm khắc hoa, rơi ở trước giường Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mới vừa tỉnh lại ngơ ngẩn mà ngồi ở bên giường, nhìn Mẫu Đơn đón gió lay động ngoài cửa sổ.
Không còn nghi ngờ, nơi này là Hoa thần giáo. Phù Loan yêu thích Mẫu Đơn, từ
khi tiếp nhận ngôi vị giáo chủ, đã lệnh người trong Hoa thần giáo trồng
đầy Mẫu Đơn.
Ngu Phương Linh là bị Phù Loan mang về, trên đường đi cô bị hắn đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng.
Nhớ tới bộ dáng của Bách Lí Triều Hoa trước khi chia tay, sắc mặt Ngu Phương Linh thay đổi, đứng dậy, vội vã mà chạy tới cửa.
Mới vừa đi được vài bước, một tiếng “Kẽo kẹt” phát ra, cửa phòng mở ra từ hai bên, lộ ra một bóng dáng yểu điệu.
Người đến là một cô nương trẻ tuổi, tuổi tác ước chừng hai mươi mấy, tướng
mạo thanh lệ, lại mặc một kiện váy lụa màu xanh nhạt, đứng dưới ánh mặt
trời, dường như hợp lại với mưa bụi Giang Nam, đẹp làm người không rời
mắt được.
Ngu Phương Linh biết nàng. Một
năm trước, nàng tự tiến cử trước mặt Phù Loan, lấy chức vị hữu hộ pháp
làm tiền đặt cược, đi ám sát chưởng môn phái Bích Sơn. Hiện giờ nàng
bình yên vô sự mà xuất hiện ở chỗ này, đã nói lên nàng ám sát thành
công, chẳng những không phải nhảy vào rừng kiếm, còn lên làm hữu hộ pháp của Hoa thần giáo.
Ngu Phương Linh đang
nhìn Bách Lí Triều Lộ, Bách Lí Triều Lộ cũng đang nhìn Ngu Phương Linh,
đôi mắt của nàng tẩm mưa bụi, một khoảng sương mù mênh mông. Ánh mắt ôn
nhu đa tình như vậy, Ngu Phương Linh chỉ từng nhìn thấy ở đáy mắt Bách
Lí Triều Hoa.
Giờ phút này nàng không chớp mắt mà nhìn Ngu Phương Linh, ngược lại làm Ngu Phương Linh thấy không được tự nhiên.
Bách Lí Triều Lộ đã từng gặp cô, chính là lúc cô xuyên về năm Bách Lí Triều Hoa chín tuổi.
Ngu Phương Linh có chút lo lắng nàng sẽ nhận ra mình.
Nhưng nghĩ lại, khi đó Bách Lí Triều Lộ cũng chỉ có vài tuổi, chỉ lớn hơn
Bách Lí Triều Hoa có mấy tháng, cho dù nàng từng thấy mặt cô, đứa bé
choai choai, lại vội vàng lướt qua nhau như vậy, thời gian mười ba năm
trôi qua, cô không tin nàng ấy còn có thể nhớ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT