Bách Lí Triều Hoa ngồi dưới ánh mặt trời, đang dùng khăn chà lau kiếm của hắn, không biết thanh kiếm kia có cái bảo bối gì, cả một ngày hắn phải lau đến mười mấy lần.
Thấy hắn hình như vẫn chưa chú ý tới nơi này, Đinh Đương thở phào nhẹ nhõm, xua xua tay: “Không nói, không nói.”
Hắn chỉ lo lắng Bách Lí Triều Hoa sẽ nghe thấy lời hắn vừa nói, chưa chú ý tới vẻ mặt của Ngu Phương Linh hơi cứng đi.
Bách Lí Triều Hoa đã từng đứng ở bên vách núi, là cô đẩy hắn một cái cuối cùng, làm hắn ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Cô không biết, một năm tới nay, hắn đã bò từ trong vực sâu về lại nhân gian như thế nào, cũng không biết, lụa trắng che lại cặp mắt kia, đã từng giấu bao nhiêu thù hận.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng, khi cặp mắt kia của hắn gặp lại ánh sáng, có thể còn nhìn thấy ấm áp cùng mềm mại lúc mười sáu tuổi trước kia hay không.
“Ngẩn người làm gì, nhanh đến hỗ trợ đi.” Đinh Đương thấy cô đứng bất động, ngây ngốc nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, nhịn không được nhắc nhở một câu, “Đừng nhìn, công tử sẽ không thích ngươi, đời này hắn sẽ không đ.ộng t.ình với bất luận kẻ nào.”
“Nói hươu nói vượn cái gì, ta là đang nghĩ chính sự.” Ngu Phương Linh đi đến bên cạnh hắn, đè thấp giọng nói, “Ngươi thành thật nói cho ta, công tử nhà ngươi bắt thú Ngũ Độc, chính là vì trị đôi mắt?”
Trừ cái này ra, cô không thể nghĩ ra nguyên nhân khác.

Chỉ là một con thú Ngũ Độc mà thôi, không đáng để Bách Lí Triều Hoa ngàn dặm xa xôi chạy tới, cùng tranh đoạt với người giang hồ.
Đinh Đương gật đầu: “Thú Ngũ Độc chính là thứ dùng để cứu mạng công tử, nếu ngươi dám đoạt, ta liều mạng với ngươi.”
“Yên tâm, không đoạt.” Ngu Phương Linh ngoài miệng đáp lời, trong tâm lại thay đổi thật nhanh.

Thú Ngũ Độc là loài kịch độc, nhưng máu lại giải kịch độc trên thiên hạ, nếu như Bách Lí Triều Hoa bắt nó, không phải vì máu của nó, thì chính là tính dùng nó để làm giao dịch với Đường Môn.
Đường Môn trừ bỏ độc, thì còn lại là ám khí, cũng không phải thứ Bách Lí Triều Hoa ao ước, nếu nói như thế, Bách Lí Triều Hoa hơn phân nửa là vì máu thú Ngũ Độc.
Đáy lòng Ngu Phương Linh rùng mình, chẳng lẽ đôi mắt của Bách Lí Triều Hoa là do trúng độc, mới có thể mù.
“Khi ngươi gặp được công tử nhà ngươi, công tử nhà ngươi đã mù rồi sao?”
“Liên quan đến ngươi à, ta nói ngươi biết, đừng đánh chủ ý lên công tử, không được đâu.” Vẻ mặt Đinh Đương cảnh giác, “Chúng ta đi trên đường, cũng có nữ tử muốn lừa công tử, ngươi đoán xem thế nào?”
“Thế nào?”
Đinh Đương làm động tác cắt cổ.
Ngu Phương Linh rụt rụt cổ, cảm thấy sau cổ mình có chút lạnh.
“Sợ là đúng rồi, công tử nhà ta cũng không phải người tốt tính.” Đinh Đương thở dài một hơi.

Lúc trước khi hắn suýt nữa thì chết ở dưới miệng hổ, là hắn đau khổ cầu xin Bách Lí Triều Hoa, dùng quãng đời còn lại của mình sẽ trung thành để trao đổi, Bách Lí Triều Hoa mới bằng lòng ra tay cứu hắn.
Đinh Đương thề, hắn lớn như vậy, trước nay chưa bao giờ gặp phải nam nhân nào lạnh lùng như thế, lạnh cứ giống như người này chui từ trong băng tuyết ra vậy.
Cái việc người mù này mỗi ngày đều làm, không phải là ở kia lau kiếm Linh Tê bảo bối của mình, thì chính là ngồi hứng gió lạnh mà phát ngốc.

Đinh Đương đi theo hắn mấy tháng, hắn mỗi ngày nói không vượt quá ba câu với Đinh Đương, Đinh Đương thật sự không chịu nổi, liền trộm chạy đi hít thở không khí.

Người mù kia cho rằng hắn muốn bỏ chạy, mang theo kiếm đuổi tới, suýt nữa một kiếm chém bay đầu hắn.
Đinh Đương khóc lóc thảm thiết, chỉ lên trời thề, bảo đảm về sau sẽ không bao giờ rời đi nửa bước, quãng đời còn lại chờ hắn sai sử, hắn mới từ bỏ, lấy ra một viên đan hoàn, bảo Đinh Đương nuốt.
Về sau Đinh Đương mới biết được, thứ hắn nuốt chính là một viên hóa cốt đan.

Hóa cốt đan mỗi tháng đều phải uống thuốc giải, nếu vượt qua ba lần không uống thuốc giải, nhất định đau tim hóa cốt mà chết, khi chết cực kỳ thống khổ.
Nhưng Đinh Đương không hận Bách Lí Triều Hoa, cái người mù này tuy tính tình có lạnh chút, lại không phải là người ác, hắn chỉ là khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ cần Đinh Đương đi theo bên cạnh hắn, mỗi tháng đúng hạn uống thuốc giải, sống đến bảy tám chục tuổi, cũng không phải là vấn đề lớn.
Bách Lí Triều Hoa còn tay cầm tay dạy hắn võ công, tính bồi dưỡng hắn thành truyền nhân của mình, vào sinh nhật của hắn, Bách Lí Triều Hoa còn nấu cho hắn một bát mì trường thọ, bên trên đắp lên một quả trứng tráng.

Đời này chỉ có Bách Lí Triều Hoa từng nấu cho hắn, Bách Lí Triều Hoa khó có khi nói cho hắn biết, cũng đã từng có một người nấu cho hắn ăn.
Đinh Đương hỏi, người nọ hiện giờ đang ở nơi nào?
Nàng bị hắn tự tay giết chết.

Đây là đáp án của Bách Lí Triều Hoa.
Cũng là từ lúc ấy, Đinh Đương biết, trong lòng Bách Lí Triều Hoa chôn giấu vô số chuyện thương tâm.
Đương nhiên, những việc này Đinh Đương sẽ không nói cho Ngu Phương Linh.

Thứ hắn có thể làm, chính là cảnh cáo Ngu Phương Linh, không nên tiếp cận Bách Lí Triều Hoa.

Bách Lí Triều Hoa không phải người nàng có thể chọc được.
Đinh Đương hợp lực cùng Ngu Phương Linh rải anh đào xong, sau đó cũng không còn việc gì để làm, kế tiếp liền ngồi chờ đống anh đào này dẫn thú Ngũ Độc tới.
Dẫn thú Ngũ Độc ra cũng không phải một chuyện dễ, thú Ngũ Độc bỏ trốn lâu như vậy, nếu như dễ dàng bắt, đã sớm bắt được.
Bắt được thú Ngũ Độc, yêu cầu phải có kiên nhẫn cùng may mắn.
Ngu Phương Linh cùng Đinh Đương đều tự đi tìm chỗ ẩn nấp, mắt không chớp mà nhìn chăm chú vào bẫy rập, cho đến khi mặt trời xuống núi, cũng không thấy bóng dáng thú Ngũ Độc đâu.
“Xem ra hôm nay sẽ không chờ được.” Ngu Phương Linh nhụt chí.
Mặt Đinh Đương cũng tràn đầy thất vọng, căm giận nói: “Uổng công ta chạy xa như vậy, uổng phí sức lực của ta.”
“Thôi, hôm nay chắc nó đã ăn no, không muốn ăn vặt nữa.”
Đinh Đương hầm hừ mà ngồi xuống: “Chờ chút nữa, ta cũng không tin nó sẽ không ăn khuya.”
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa ngồi xếp bằng, đang điều tức.

Kiếm Linh Tê được hắn gác ở bên cạnh người, thân kiếm bị hoàng hôn mạ lên một tầng sắc vàng sáng chói.
Hoa nở đầy khắp núi đồi, tầng tầng lớp lớp nở rộ, Bách Lí Triều Hoa một thân tuyết y, tóc đen như mực, cứ vậy an tĩnh mà ngồi ngay ngắn dưới ánh nắng hoàng hôn, cách Ngu Phương Linh khá xa, cũng không làm người khác cảm giác được lạnh lẽo như trước.
Ngu Phương Linh chán muốn chết, đơn giản khom người đi hái hoa.

Cô hái hẳn một bó to, ôm đầy tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên mở miệng: “Có mạn châu sa hoa không?”
Ngu Phương Linh hoảng sợ, còn tưởng rằng mình bị bại lộ, tiện đà phản ứng lại, Bách Lí Triều Hoa hỏi chính là đống hoa trong lòng ngực cô.
Hắn không nhìn thấy, không đại biểu hắn không ngửi thấy, không có khứu giác.

Đống hoa này mùi nồng, hắn chỉ ngửi một chút đã biết có rất nhiều hoa.

Ngu Phương Linh lắc đầu: “Không có.

Bách Lí công tử, mạn châu sa hoa tuy đẹp, nhưng lại có độc, nghe đồn nó nở ở dưới hoàng tuyền, đại biểu cho tử vong, không may mắn.”
Ngu Phương Linh đúng là phục hệ thống, chọn cái gì không chọn, lại chọn cho cô loài hoa trẻ trâu như vậy.

Ngụ ý từ loài mạn châu sa hoa này, không phải nguyền rủa cô sao! Từ khi gặp được Bách Lí Triều Hoa, nhiệm vụ cô hoàn thành, không có một lần nào là không tiêu tốn tiến độ.
Bách Lí Triều Hoa im lặng.
Ngu Phương Linh ngửi hoa trong lòng ngực, tìm lời để nói: “Bách Lí công tử, ngươi có đói bụng không? Nếu không ta đi…”
“Đến.” Tai Bách Lí Triều Hoa khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói.
Ngu Phương Linh lập tức ngậm chặt miệng, nín thở ngưng thần, câu đến trong miệng Bách Lí Triều Hoa, là chỉ thú Ngũ Độc.
Quả nhiên, một lát sau, một con tiểu thú có diện mạo giống với với chồn tuyết màu trắng, như một tia chớp, nhanh chóng xẹt qua bụi cỏ, cúi đầu ăn anh đào trên đất.
Ngu Phương Linh kích động.
Thú Ngũ Độc cực kỳ yêu thích anh đào, một miếng một quả, nuốt vô cùng nhanh, rất nhanh đã đi tới trước bẫy rập Đinh Đương bố trí.

Tim Đinh Đương cơ hồ nhảy tới cổ họng, khi thú Ngũ Độc chỉ cách bẫy rập có hai bước, gió núi đưa tới một tiếng sáo mờ mịt.
Thú Ngũ Độc kia sau khi nghe được tiếng sáo, dừng bước chân nhìn xung quanh khắp nơi, tiếp theo, nó ý thức được cái gì, xoay người bỏ chạy.
Đinh Đương tức giận dậm chân.
Bách Lí Triều Hoa bên cạnh Ngu Phương Linh cầm lấy kiếm Linh Tê, thả người bay ra ngoài.
Ngu Phương Linh cũng đuổi theo.
Tốc độ của thú Ngũ Độc cực nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Bách Lí Triều Hoa cũng không kém chút nào, chỉ thấy bóng dáng hắn ở trong rừng cây mênh mông nhảy mấy cái, đã biến mất trong rừng cây rộng lớn.
Ngu Phương Linh không có khinh công, nhưng trà trộn vào giang hồ lâu như vậy, trêu chọc nhiều nhân vật lớn, tốc độ chạy trốn đã sớm luyện ra.
Tiếng sáo kia linh hoạt kỳ ảo mờ mịt, không dứt bên tai.
Ngu Phương Linh chạy một đoạn, thở hồng hộc mà dừng lại.

Tiếng sáo gần trong gang tấc, Ngu Phương Linh ngẩng đầu, trước vực sâu đứng một nữ tử áo xanh, tay cầm sáo nhỏ, đón gió mà thổi, thú Ngũ Độc trốn ở phía sau nàng, chui xuống dưới tà váy.
Mặt nữ tử lạnh lẽo, đón gió mà đứng, tiếng sáo nghe ra sát ý.
Ánh mắt Ngu Phương Linh dừng ở chỗ đất trống ở phía trước, Bách Lí Triều Hoa đang bị mấy thiếu nữ váy trắng vây đánh, kiếm Linh Tê trong tay hắn đã nhiễm máu, bạch y trên người cũng lây dính vết máu.

Không biết là kiếm của ai chặt đứt dây cột tóc của hắn, tóc dài đen nhánh tất cả đều tản ra, rũ ở sau người.
Hai mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể bằng vào tai nghe để phán đoán chỗ đứng của kẻ địch, nữ tử áo xanh đang thổi sáo hiển nhiên đang dùng tiếng sáo quấy nhiễu phán đoán của hắn.
Khi một đạo kiếm quang chuẩn bị rơi xuống phía sau lưng hắn, vẻ mặt Ngu Phương Linh căng thẳng, la lớn: “Phía sau, cẩn thận!”
Bách Lí Triều Hoa xoay người, kiếm đâm ra, kéo theo một chuỗi máu.
“Bên trái!”
“Vẫn là bên trái!”
“Cẩn thận phía sau, có người đánh lén!”
Có Ngu Phương Linh nhắc nhở, Bách Lí Triều Hoa vừa rồi vẫn còn đang trong hoàn cảnh xấu, nháy mắt xoay chuyển chiến cuộc.

Mũi kiếm trắng sáng bị máu tươi nhuốm đỏ, đã có một nửa kẻ địch ngã xuống dưới kiếm hắn.
“Nha đầu nhiều chuyện!” Ánh mắt nữ tử áo xanh đang thổi sáo tối đi, nâng tay lên, cách không trung đánh một chưởng về phía Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh phản ứng cũng nhanh, ngay tại chỗ mà lăn, lăn đến bên vách vực.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua biển mây quay cuồng dưới đáy vực, đang thấy may mắn vì giữ được một mạng, thú Ngũ Độc đang nấp phía sau nữ tử áo xanh, nhìn cô hung ác mà nhe răng nanh, nhào tới.
Ngu Phương Linh không đứng vững, lòng bàn chân dẫm lên một viên đá, người quay quanh bên vách vực.
Cô theo bản năng mà phát ra một tiếng thét chói tai.
Trên vách núi cấp tốc bay đến một bóng trắng, cánh tay dài dò ra, ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô vào trong lòng ngực.

Cùng lúc đó, Bách Lí Triều Hoa đâm kiếm Linh Tê trong tay ra, hung hăng đâm vào trong vách núi.
Mũi kiếm xẹt qua vách núi, phát ra một âm thanh chói tai.
Ngu Phương Linh nằm trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, ngửi mùi máu trên người hắn, khó có thể tin mà kêu: “Triều Hoa.”
Hắn không nghĩ ngợi đã muốn nhảy xuống.
“Đừng nói chuyện.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng mở miệng, nắm chặt kiếm Linh Tê trong tay.
Tốc độ hai người rơi xuống cực nhanh, không trọng lực mang đến một trận choáng váng, rất nhanh ý thức của Ngu Phương Linh trong cảm giác choáng váng đó, bị bóng tối che trời lấp đất nuốt hết.
Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play