Chính là lúc này!
Ngu Phương Linh bắn ra ngân trâm sớm đã nắm trong tay, Tần Hạo Nhiên cũng khá cảnh giác, sau khi nghe được âm thanh ngân trâm phá gió bay đến, thân hình vừa chuyển, bay nhanh sang một bên.
Ngu Phương Linh rút ra đoản đao bên hông, chui qua cửa sổ mà vào, ánh đao đánh thẳng chỗ yếu hại trên người hắn.
Tần Hạo Nhiên vội vàng lấy chủy thủ trong tay ra chắn.
Ngu Phương Linh rót đầy nội lực vào đoản đao, đánh rơi chủy thủ trong tay hắn.

“Bang” một tiếng, chủy thủ dừng ở bên chân Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa rũ đầu, ánh mắt ngưng trên chủy thủ trong chớp mắt.
Tần Hạo Nhiên mất vũ khí, cuống quít đi rút trường kiếm bên hông, Ngu Phương Linh tất nhiên sẽ không cho hắn cơ hội rút kiếm, lưỡi dao của đoản đao lóe ánh sáng lạnh, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Hai mắt Tần Hạo Nhiên trừng lớn, nâng bàn tay lên, trong tay nội lực phun ra nuốt vào, bổ về phía Ngu Phương Linh.
Dù sao cũng là đại đệ tử thân truyền của phái Bích Sơn, Ngu Phương Linh dù có công lực của Sở Dao Hề, lại có vũ khí, thế nhưng cũng nhất thời không có cách nào bắt hắn lại.
Tần Hạo Nhiên không dám đối đầu trực diện với lưỡi dao của Ngu Phương Linh, liên tục lui về phía sau, bỗng nhiên, dưới chân hắn bị vướng một chút, thân thể không tự chủ ngã về phía sau.
Hắn chưa kịp ổn định lại thân thể, một bàn tay tái nhợt, đã nắm chủy thủ, sạch sẽ lưu loát mà xẹt qua bên gáy hắn, nhất thời máu phun tung toé, nhiễm hồng tầm mắt hắn.
Đồng tử của Tần Hạo Nhiên chợt phóng đại, hắn muốn quay đầu lại, nhìn về người phía sau, nhưng mà không chờ hắn thấy rõ vẻ mặt của người nọ, thân thể hắn đã ầm ầm một tiếng ngã xuống đất, hắc ám che trời lấp đất nuốt hết ý thức vốn có của hắn.
Cho đến một tia hơi thở cuối cùng đứt hẳn, Tần Hạo Nhiên cũng không hề nhắm mắt lại.
Ngu Phương Linh nắm đoản đao, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Bách Lí Triều Hoa ra tay quá nhanh, không nói Tần Hạo Nhiên, ngay cả cô cũng chưa kịp phản ứng lại.
Máu của Tần Hạo Nhiên bắn đầy người cô, trên mặt nạ cũng không may mắn thoát khỏi, trước mắt cô toàn là máu phun tung tóe, qua một hồi lâu, cô mới từ màu máu tươi đẹp trước mắt phục hồi tinh thần lại.
Một đao kia của Bách Lí Triều Hoa, đã dùng hết sức lực của hắn, “Ầm” một tiếng, chủy thủ từ trong tay hắn rơi xuống, thân thể hắn mất lực chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất.
Ngu Phương Linh như mới tỉnh lại từ trong mộng, chạy về phía Bách Lí Triều Hoa, thất thanh kêu: “Thất công tử!”

Bách Lí Triều Hoa hơi xốc mí mắt, gò má đẹp đẽ đã mất đi phong thái ngày xưa, phủ kín sương tuyết trắng bệch, con ngươi đen nhánh cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Lồng ngực của hắn phập phồng theo biên độ nhỏ, hô hấp đã vô cùng mỏng manh.
Ngu Phương Linh bắt lấy tay hắn, phát hiện tay hắn vô cùng lạnh, cô vén tay áo của hắn lên, chiếu vào đáy mắt cô chính là vết roi cùng vết đao che kín da thịt.
Những vết thương này đều rất mới, người khởi xướng là ai không cần nói cũng biết.
Bốn năm trước ở đại hội thử kiếm, Bách Lí Triều Hoa bị “Lục Mạn Thanh” lừa gạt, nhất thời hiếu thắng, nổi bật ở trên đài thử kiếm, lại vì hôm nay sinh mầm tai hoạ.
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Hạo Nhiên trên mặt đất chết không nhắm mắt.

Cứ như vậy mà chết, thật là tiện cho hắn.
Cô nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, lòng bàn tay dán vào nhau, truyền một chút nội lực cho hắn.
Thần chí của Bách Lí Triều Hoa tỉnh táo hơn vài phần, ánh mắt dừng ở trên người cô, thanh âm cực kỳ suy yếu: “Ngươi đã trở lại.”
“Thực xin lỗi, Thất công tử, là ta thiếu suy xét, mới làm hại ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
“Lòng người khó dò, việc này không trách ngươi được, ta cũng không biết, hóa ra lại có người hận ta đến tận đây.” Bách Lí Triều Hoa tự giễu cười.
“Ta đây sẽ đưa ngươi rời đi.” Ngu Phương Linh đỡ Bách Lí Triều Hoa đứng dậy.
Bách Lí Triều Hoa vươn tay sờ soạng, nhặt chủy thủ nhiễm máu trên mặt đất lên, cắm về trong vỏ đao, giắt ở bên hông.
Ánh mắt Ngu Phương Linh quét qua phòng một lần, tìm được quải trượng của hắn, lấy tới đưa cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa chống quải trượng, đi đến bên giường, cúi người ôm lấy hộp gỗ trước kia Ngu Phương Linh giao cho hắn, ôm ở trên người.
Ít nhiều Tần Hạo Nhiên bọn họ vẫn chưa chú ý tới hộp gỗ này.
Rất kỳ quái, ba ngày nay bọn họ chỉ lo tra tấn hắn, ép hỏi 《 Kiếm phổ Vô Song 》 ở đâu, cư nhiên lại làm như không thấy hộp gỗ này.
Hộp gỗ này đích xác không bắt mắt, nhưng cũng không hề kém bắt mắt đến nỗi trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Trong lòng Bách Lí Triều Hoa nghi ngờ không thôi.

Trên thực tế, đây là Ngu Phương Linh cố ý, cô giao Linh Tê kiếm cho Bách Lí Triều Hoa, suy xét lấy tình huống trước mắt của Bách Lí Triều Hoa, thần binh trong tay, luôn khiến cho người mơ ước, ngược lại kéo tới họa sát thân.
Cho nên, cái hộp gỗ này đã được định chế đặc biệt, có thuộc tính “Ẩn thân”.
Ẩn thân cũng không phải là không nhìn thấy, mà như Bách Lí Triều Hoa cho rằng “Không bắt mắt”.

Trừ bỏ Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh, bất luận kẻ nào nhìn thấy cái hộp gỗ này, đều sẽ theo bản năng mà xem nhẹ.
Vì thuộc tính “Ẩn thân” này, ước chừng tiêu phí 2% tiến độ xuyên qua của cô, có thể giữ được Linh Tê kiếm, không lỗ.
Ngu Phương Linh đẩy cửa phòng ra, gian nhà ở này hẻo lánh, chắc hẳn động tĩnh ngày thường Tần Hạo Nhiên tra tấn Bách Lí Triều Hoa quá lớn, mới vừa rồi bọn họ ở trong phòng đánh nhau vẫn chưa khiến cho ai chú ý.
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, chúng ta đi mau.”
Bách Lí Triều Hoa gật đầu.
Hai người bước ra khỏi nhà ở, đi đến dưới góc tường, Ngu Phương Linh duỗi tay ôm lấy Bách Lí Triều Hoa, thả người bay lên.
Trước khi cô tới cũng đã tìm hiểu địa hình của khách điếm này rõ ràng, cách vách có cái chuồng ngựa, Bách Lí Triều Hoa hành động không tiện, cần thiết tìm một con ngựa thay đi bộ.
Ngu Phương Linh từ chuồng ngựa dắt ra một con ngựa đen cường tráng, đỡ Bách Lí Triều Hoa lên ngựa, nhưng vào lúc này, cách vách truyền đến một tiếng kinh hô: “Người tới mau! Giết người! Đại sư huynh bị người giết ——”
Sắc mặt Ngu Phương Linh khẽ biến, xoay người lên ngựa, ngồi ở trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, để ở bên hông mình: “Thất công tử, nắm chặt ta.”
“Các ngươi là ai!” Tiếng hô cách vách khiến cho đệ tử canh cửa phái Bích Sơn chú ý, có đệ tử từ ngoài sân đi vào, thấy Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa trên lưng ngựa, không khỏi chấn động.
Ngu Phương Linh nâng cổ tay, ném ra một nắm đá vừa rồi tùy tay bốc, hét lớn một tiếng: “Đỡ ám khí!”
Những đệ tử đó đều theo bản năng mà né tránh sang một bên, Ngu Phương Linh nắm chặt cơ hội, ruổi ngựa về cửa chạy như điên.
Ánh mắt của Ngu Phương Linh không tồi, chọn ngay con ngựa to béo khỏe mạnh, chạy nhanh giống như bốn vó sinh gió, chỉ trong chớp mắt, đã chạy ra khỏi khách điếm.
Gió đêm ập vào trước mặt, làm Ngu Phương Linh cơ hồ không mở mắt ra được.
Trước kia cô đóng phim khi diễn đều là đoạn “Anh hùng cứu mỹ nhân”, nam chính cưỡi ngựa, mang theo cô chạy đến chân trời góc biển, ai ngờ đến lượt cô, ngược lại luôn là “Mỹ nhân cứu anh hùng”.

Bôn ba mệt mỏi khắp nơi, một chút cũng không có vẻ tiêu sái trong phim ảnh.
Ngu Phương Linh thở dài, nhận mệnh mà ruổi ngựa, lần này tai họa là do cô, nếu không phải cô dễ tin phái Bích Sơn, cũng sẽ không làm hại Bách Lí Triều Hoa lại lần nữa trọng thương.
Thôi, người tốt làm tới cùng, đưa Phật đưa tới Tây thiên.
Đợi cho hoàn toàn bỏ xa đệ tử phái Bích Sơn, đã là sau nửa đêm, dù ngựa có lợi hại đến đâu, cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy, huống chi Bách Lí Triều Hoa trên lưng ngựa vẫn còn là người bệnh.
Ngu Phương Linh ngừng ngựa bên sông nhỏ ở trong rừng cây.
Vạn dặm không mây, chỉ có ánh trăng treo trên màn trời, lưu động trên mặt nước là ánh trăng nhỏ vụn.

Ánh trăng tỏa ra ào ạt, giống như sương lạnh đầy đất.
Ngu Phương Linh cẩn thận mà đỡ Bách Lí Triều Hoa xuống ngựa.
Bờ sông có một khối đá bằng phẳng, Bách Lí Triều Hoa ngồi lên tảng đá.
Ngu Phương Linh đi tới một bên, ngắt xuống mấy chiếc lá xanh, đựng đầy nước trong đưa cho Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, uống nước.”
“Đa tạ.” Bách Lí Triều Hoa thấp giọng nói.
“Thất công tử, trước tiên xử lý thương thế đã.” Ngu Phương Linh lo lắng mà nhìn hắn.
Lúc Bách Lí Triều Hoa uống nước, tay áo từ trên cổ tay rơi xuống, lộ ra vết thương che kín trên cánh tay.

Cánh tay đã như thế, huống chi là trên người, không biết toàn thân hắn lại thêm bao nhiêu vết sẹo mới.
“Chỗ ta có dược.” Ngu Phương Linh cởi ba cái túi gấm bên hông xuống, đều mở ra hết, “Cái này là trị ngoại thương, cái này là thuốc uống.”
Bách Lí Triều Hoa bật cười: “Ngươi luôn tùy thân mang theo mấy thứ này à?”
“Mấy ngày nay tới giờ, vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Thất công tử, nên quen.” Ngu Phương Linh lấy ra thuốc bột trị ngoại thương, một túi gấm cất không ít thuốc.
“Thất công tử, xin cởi áo.” Ngu Phương Linh nâng lên đôi mắt.
Bách Lí Triều Hoa hơi sửng sốt.
“Nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, Thất công tử không cần băn khoăn, Tiểu Ngu thề, cho dù thấy cái gì, cũng chỉ coi như không nhìn thấy, sáng sớm ngày mai sẽ quên hết sạch.” Ngu Phương Linh cho rằng Bách Lí Triều Hoa đang lo lắng danh tiết, dù sao nơi này cũng là thế giới cổ đại, dân phong lại mở ra, ở việc nam nữ cũng sẽ không thoáng hơn chút nào.
Tâm tình Bách Lí Triều Hoa phức tạp mà giơ tay cởi vạt áo, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngu Phương Linh.

Ánh trăng sáng tỏ từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới, chiếu rõ phía sau lưng hắn nhìn không sót gì.
Ngu Phương Linh đoán không sai, thân thể này vốn đã vết thương chồng chất lên nhau, lại thêm rất nhiều vết sẹo mới, miệng vết thương đỏ tươi nhìn mà ghê người, chiếm cứ toàn bộ phía sau lưng hắn, làm người nhìn đau xót.
Ngu Phương Linh lấy khăn tay, múc nước, ngồi ở phía sau Bách Lí Triều Hoa, thay hắn rửa sạch miệng vết thương ở phía sau lưng một lần, rồi sau đó, mở gói thuốc, cẩn thận rải thuốc bột lên trên miệng vết thương.
Thân thể Bách Lí Triều Hoa bằng mắt thường có thể thấy được mà cứng lại một chút, lại nhịn xuống tiếng kêu r.ên chưa kịp phát ra.
Hắn từ trước đến nay có thể nhịn đau, Ngu Phương Linh nhớ rõ, lúc trước khi ở Bách Lí sơn trang chịu phạt roi, hắn cũng như vậy, cắn chặt răng yên lặng thừa nhận tất cả đau đớn.
Vết roi còn lại năm đó đã phai nhạt, bị đống vết sẹo mới này giấu đi, cơ hồ không tìm ra dấu vết cũ.
Ngu Phương Linh giúp Bách Lí Triều Hoa bôi thuốc xong, lại giơ tay giúp Bách Lí Triều Hoa mặc xiêm y lên, cô mở ra một túi gấm khác, lấy ra một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên, để ở bên môi Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, há miệng.”
Trên trán Bách Lí Triều Hoa còn lấm tấm mồ hôi, là đau đớn khi bôi thuốc lúc nãy mang đến, hắn bất đắc dĩ mà nhìn Ngu Phương Linh một cái, mở môi ra.
Viên đan vừa vào miệng, đã có vị chua đắng tràn ra.
Ngu Phương Linh mở ra túi gấm thứ ba, lấy ra một vật, đưa đến bên môi Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, lại há miệng.”
Bách Lí Triều Hoa lại mở miệng ngậm lấy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mứt hoa quả?”
Ngu Phương Linh gật đầu: “Còn muốn một viên sao?”
Cô còn nhớ Bách Lí Triều Hoa sợ đắng, lần chịu phạt roi đó tình nguyện chính mình cắn răng đỡ, cũng không chịu mời đại phu, vì dỗ hắn uống thuốc, cô mua không ít mứt hoa quả.

Thiếu niên thích ngọt, cô mua những thứ mứt hoa quả đại đa số đều vào bụng hắn.
Từ khi Bách Lí Triều Hoa thoát ra khỏi Hoa thần giáo, vẫn luôn làm bạn với chén thuốc, Ngu Phương Linh lo lắng tật xấu “Sợ đắng” của hắn phát tác, cố ý chuẩn bị mứt hoa quả trên người.
Bốn năm sau Bách Lí Triều Hoa đã trưởng thành không ít, không hề như khi mười sáu tuổi còn thích ngọt, chén thuốc đầy vào miệng, chưa từng nhíu mày chút nào, nhưng thật ra lại làm mứt hoa quả cô tỉ mỉ chuẩn bị không có tác dụng.
Bách Lí Triều Hoa ăn xong viên mứt hoa quả kia, ngơ ngẩn mà nhìn Ngu Phương Linh, đáy mắt ẩn ẩn quay cuồng sóng to gió lớn.
“Làm sao vậy, Thất công tử?” Ngu Phương Linh nhận thấy được hắn không thích hợp.
“Không có gì.” Bách Lí Triều Hoa hoàn hồn, trên mặt hiện ra vài phần chật vật, quay đầu, không hề nhìn Ngu Phương Linh.
Sao hắn lại có thể cảm thấy nàng giống một người, rõ ràng người kia đã chết, bị hắn tự tay giết chết, chết ở dưới Linh Tê kiếm, thi thể của nàng đã an táng ở mảnh rừng trúc sau núi Hoa thần giáo kia.
Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play