“Thất công tử.” Ngu Phương Linh e sợ Bách Lí Triều Hoa dùng sức quá mức, tăng thêm thương thế ở cổ tay, lên tiếng đánh gãy lúc hắn đang trầm tư.
Bách Lí Triều Hoa quay đầu lại, một khoảng ánh sáng chiếu vào đáy mắt hắn, giấu đi ánh mắt vốn dĩ từng có.
Rồi sau đó, hắn chống quải trượng, từng bước một bước lên bậc thang.
Ngu Phương Linh đi theo phía sau hắn.
Đại đa số đệ tử của Bách Lí sơn trang đều đã chết vào lần huyết chiến kia, một hồi lửa lớn đã hủy diệt tất cả dấu vết thảm thiết, chỉ còn lại sự rách nát thê lương ở trước mắt.
Bách Lí Triều Hoa xuyên qua sân hoang tàn, ánh mắt một tấc một tấc m.ơn trớn di tích còn lưu lại.
Ngu Phương Linh từng ở Bách Lí sơn trang một khoảng thời gian, còn nhớ rõ ràng bộ dáng trước kia của nơi này, tỷ như nơi Bách Lí Triều Hoa vừa mới đi qua, chính là nơi lúc trước Bách Lí Triều Hoa từng dạy cô kiếm pháp Vô Song.
Đừng nói là Bách Lí Triều Hoa, ngay cả Ngu Phương Linh, nhìn thấy Bách Lí sơn trang hiện giờ, cũng không chịu được, lòng tràn đầy thê lương.
Bách Lí Triều Hoa đột nhiên bỏ quải trượng trong tay ra, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu cúi xuống thật sâu, tóc dài rơi xuống dưới che đi gò má của hắn, thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Ngu Phương Linh đi đến trước người hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cô không nhìn thấy được vẻ mặt của Bách Lí Triều Hoa, nhưng lại cảm giác được bi thương ập vào trước mặt.
Từ nay về sau, hắn đã không còn nhà.
“Mượn đao của ngươi dùng một chút.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bách Lí Triều Hoa vang lên.
Ngu Phương Linh rút đoản đao bên hông ra, đưa cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa cầm lấy một tấm ván gỗ bị đốt trọi trên mặt đất, dùng sức gập lại, bẻ thành hai đoạn, hắn dùng đao tước sạch tấm ván gỗ, lại dùng mũi đao khắc chữ lên đó.
Toàn bộ quá trình Ngu Phương Linh nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Đợi khắc xong chữ, gò má Bách Lí Triều Hoa đã trắng bệch như tuyết, trên trán mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.

Ánh mắt của Ngu Phương Linh dừng trên tấm ván gỗ trong tay hắn, hắn khắc hẳn là một khối bia, bên trên viết “Bách Lí sơn trang Bách Lí Vô Phong chi mộ”.
Bách Lí Vô Phong chính là tên của phụ thân Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa khắc xong chữ, cầm mộc bia cắm xuống mặt đất, tiếp theo, hắn cầm lấy một tấm ván gỗ khác, tiếp tục khắc chữ.

Lần này khắc chính là tên của trưởng tử Bách Lí gia Bách Lí Triều Dương.
Bách Lí Triều Dương cả đời vô năng, uất ức cả đời, trước khi chết nhưng lại hiện ra vài phần khí khái của kiếm khách, dùng chính mạng của mình tuẫn theo kiếm đạo Bách Lí gia.
Ngu Phương Linh vốn lo lắng Bách Lí Triều Hoa như vậy, sẽ nứt toạc vết thương khó khăn lắm mới khép lại được, tăng thêm thương thế, nhưng khi nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa khắc những cái tên đó, cô lại nuốt lời khuyên về bụng, tìm thêm mấy tấm ván gỗ, nhổ bỏ đinh trên đó, ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa cùng nhau khắc chữ.
Bách Lí Triều Hoa nhìn cô một cái, không ngăn cản cô.
Khắc đến cuối cùng, ngón tay Bách Lí Triều Hoa ma sát ra máu, máu tươi từ đầu ngón tay trào ra, nhiễm hồng tên trên tấm ván gỗ.
Ngu Phương Linh nhìn những cái tên đó, đại đa số đều là tên cô không quen biết, bề ngoài Bách Lí Triều Hoa lạnh nhạt, mọi việc không hỏi, hóa ra lại có nhiều người được hắn để ở trong lòng như vậy.
Rất nhanh trên sân đã cắm đầy mộc bia có khắc tên, nơi này là nơi các đệ tử của Bách Lí sơn trang táng thân, bọn họ cả đời nguyện trung thành Bách Lí thị, sau khi chết không có quan tài, không có hương khói, thứ Bách Lí Triều Hoa có thể cho bọn họ, cũng chỉ có một khối mộc bài có khắc tên.
Bách Lí Triều Hoa khắc xong một khối mộc bài cuối cùng, cầm đoản đao trả lại cho Ngu Phương Linh.

Trên đoản đao nhiễm máu tươi ở đầu ngón tay của Bách Lí Triều Hoa, Ngu Phương Linh nắm lấy tay áo, tùy ý lau chùi một chút, đem đoản đao cắm về vỏ đao bên hông.
Anh mắt của cô dừng ở mộc bia trong tay Bách Lí Triều Hoa, đây là một khối mộc bia cuối cùng được hắn khắc, cô muốn nhìn một chút bên trên viết tên ai.
Bốn chữ “Tiểu Thất chi mộ” đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ánh vào đáy mắt cô.
Nhớ tới con chim ngốc chỉ thường xuyên tán gẫu “Ăn sung mặc sướng”, ân cần mà đi theo phía sau cô cùng Bách Lí Triều Hoa, kêu “Tiểu nương tử” cùng “tiểu bảo bối Triều Hoa”, một cỗ đau lòng xông thẳng hốc mắt Ngu Phương Linh mà đi.
Ngón tay Bách Lí Triều Hoa nhẹ nhàng vỗ về chữ trên mộc bia, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi trào ra một tia ý cười chua xót, lẩm bẩm: “Tiểu Thất nói nhiều, nàng không ít lần muốn hầm nó.”
Hiện giờ, chim ngốc hay lảm nhảm kia, sẽ không bao giờ đập cánh, bay đến trước mặt hắn, cả ngày luyên thuyên không ngừng.

Bách Lí Triều Hoa cắm mộc bia trong tay xuống mặt đất, lòng bàn tay tì mạnh, phun ra nội lực.
“Thất công tử!” Sắc mặt Ngu Phương Linh khẽ biến, “Lão tiên sinh đã nói, ngươi tạm thời không thể dùng nội lực.”
Bách Lí Triều Hoa không nói gì, gió đêm phất quá gương mặt hắn, lộ ra đôi mắt giấu dưới tóc rối, hốc mắt hắn hơi hơi phiếm hồng, nốt ruồi đỏ tươi dưới đôi mắt lộ ra vài phần diễm sắc suy sút.
Hoàng hôn chậm rãi rơi xuống, màu mận chín nhiễm đỏ nửa bầu trời, sao đầy trời ánh vào đáy mắt hắn.
Ngu Phương Linh ngây người trong chớp mắt.
Bên tai truyền tới tiếng vũ khí sắc bén xé gió mà đến, cô phản ứng cực nhanh, rút đoản đao bên hông, hung hăng chém xuống.
“Bang” một tiếng, một mũi tên bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống bên chân cô.
Ngu Phương Linh nhảy dựng lên, nắm đoản đao, che ở trước người Bách Lí Triều Hoa, cả giận nói: “Đạo tặc phương nào, dám đánh lén!”
Vừa dứt lời, lại là mấy mũi tên bay nhanh mà đến.

Sắc mặt Ngu Phương Linh không thay đổi, đao trong tay quay cuồng, xoát xoát đao, chặt đứt tất cả.
Vọt vào mười mấy bóng người, mỗi người đều mặc y phục xanh, tay cầm trường kiếm, bao vây quanh Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa, thanh niên cầm đầu trong tay kéo trường cung, trên người cõng túi mũi tên, trừng mắt liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, lạnh lùng nói: “Giết chết hai tên dư nghiệt của Ma giáo này cho ta!”
Đáy lòng Ngu Phương Linh giật mình, cho rằng hắn nhận ra thân thể này chính là Sở Dao Hề của Hoa thần giáo, không kịp giải thích, những thanh niên y phục xanh đó tất cả đã vọt lại đây.
Ngu Phương Linh đành phải nắm chặt đoản đao, cùng bọn họ đánh nhau.
Thanh niên cầm đầu rút ra ba mũi tên, bắn về phía Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh thầm mắng một câu “Đê tiện”, thân hình quay cuồng, ứng phó đệ tử y phục xanh, đồng thời, còn phải tránh khỏi mũi tên thanh niên kia bắn lén.
Trong đó có một mũi tên xông thẳng tới cổ họng cô, Bách Lí Triều Hoa bay nhanh mà đến bên người cô, nâng lên một chưởng, đánh rớt mũi tên, thuận tay từ trong tay một đệ tử y phục xanh đoạt lấy trường kiếm, chém ra kiếm quang sắc bén.
Một kiếm này chém xuống, kiếm khí thổi quét cả tòa sân rách nát, bức mọi người lui đi ba bước.

Ngu Phương Linh nhắc nhở nói: “Thất công tử, ngươi không thể dùng kiếm!”
Sau khi Bách Lí Triều Hoa dùng ra mấy kiếm này, trên mặt giống như bao phủ một tầng sương tuyết, lui về phía sau vài bước, phần lưng dựa lên bức tường nát, trong miệng nôn ra một búng máu.
Máu tức thì đã nhiễm đỏ vạt áo của hắn thành đỏ tươi.
Ngu Phương Linh vội vàng đến trước người hắn, giơ tay phong bế huyệt đạo, để tránh chân khí của hắn tán loạn, tổn thương tâm mạch.
Thanh niên cầm cung sau khi thấy Bách Lí Triều Hoa ra tay, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ, nâng cánh tay, cao giọng nói: “Đều dừng tay.”
Nhóm đệ tử y phục xanh nhận được mệnh lệnh, buông trường kiếm trong tay, không hề công kích Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh đứng trước người Bách Lí Triều Hoa, đưa lưng về phía bọn họ, dùng chính thân hình của mình để che đậy, nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, rút đi mảnh vải đang bao lại cổ tay hắn.
Trên cổ tay để lại một vết sẹo nhạt màu, bởi vì thịt mới mọc ra, vẫn còn là màu hồng nhạt, chỉ là vết sẹo có chút xấu xí, vắt ở trên cổ tay, giống như chiếm cứ một nơi xấu xí.
Ngu Phương Linh thấy miệng vết thương vẫn chưa nứt toạc, nhẹ nhàng thở ra, buông tay áo, xoay người lại, nhìn về phía thanh niên lúc trước cầm tên bắn lén đả thương người.
Thanh niên ước chừng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan đoan chính, trên người cũng mặc y phục xanh, lại mặc ra một thân chính khí.
Hắn thấy Ngu Phương Linh nhìn hắn, ôm quyền về phía Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa: “Tại hạ đệ tử phái Bích Sơn Tần Hạo Nhiên, mới vừa rồi thấy vị công tử này sử dụng kiếm pháp Vô Song của Bách Lí thị, không biết vị công tử này có quan hệ gì với Bách Lí sơn trang?”
Ba chữ “Phái Bích Sơn” này vừa ra khỏi miệng, Ngu Phương Linh liền biết lai lịch của hắn.

Cô nhớ rõ trong trò chơi từng tóm tắt có nói qua, phái Bích Sơn chính là thế lực duy nhất trên giang hồ, tổ mẫu của Bách Lí Triều Hoa chính là môn nhân của phái Bích Sơn, nói như vậy, Bách Lí Triều Hoa cùng phái Bích Sơn cũng có vài phần quan hệ, người này tự xưng là đệ tử của phái Bích Sơn nhận ra kiếm pháp Vô Song, cũng không kỳ quái.
“Vị này chính là Thất công tử của Bách Lí sơn trang, Bách Lí Triều Hoa.” Ngu Phương Linh dẫn đầu thay Bách Lí Triều Hoa mở miệng, Bách Lí Triều Hoa động tới nội lực, tạm thời không thể tiêu hao quá nhiều nguyên khí.
“Hóa ra là Thất công tử.” Trên mặt Tần Hạo Nhiên lộ ra xin lỗi, “Tần mỗ là tuân theo lệnh của gia sư, tới đây điều tra dư nghiệt của Ma giáo, mới vừa rồi thấy hai vị ở trong sơn trang, cô nương lại đeo mặt nạ, tưởng là người trong Ma giáo, lúc này mới nóng vội ra tay.

Nhiều có mạo phạm, còn thỉnh hai vị bao dung.”
“Tần thiếu hiệp khách khí, việc này cũng không thể trách Tần thiếu hiệp, là tướng mạo Tiểu Ngu xấu xí, không dám làm kinh sợ người khác, chưa từng nghĩ sẽ tạo ra hiểu lầm lớn như vậy, còn may chưa tạo ra bất kỳ thương vong gì, quả thật là may mắn.” Ngu Phương Linh không chút hoang mang mà nói.
Phái Bích Sơn này nếu có quan hệ thông gia với Bách Lí sơn trang, hiện giờ Bách Lí sơn trang đã bị hủy, phái Bích Sơn thật ra có thể làm chỗ dựa cho Bách Lí Triều Hoa.
Có phái Bích Sơn ở đây, Phù Loan muốn đuổi theo giết Bách Lí Triều Hoa, cũng cần ước lượng vài phần.
Tần Hạo Nhiên nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, lại thấy Bách Lí Triều Hoa bị thương, vội vàng kêu đệ tử thuê một khách điếm, mời đại phu đến xem bệnh cho Bách Lí Triều Hoa.

Biết được Bách Lí Triều Hoa không còn lo ngại, tảng đá trong lòng Ngu Phương Linh được thả xuống.
Sau khi Bách Lí Triều Hoa uống thuốc, mê mang mà ngủ.

Ngu Phương Linh thay hắn chỉnh lại chăn, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng, khép lại cửa phòng phía sau.
Tần Hạo Nhiên đã nói ổn thỏa với cô, đợi thương thế của Bách Lí Triều Hoa chuyển biến tốt đẹp, sẽ dẫn hắn về phái Bích Sơn tĩnh dưỡng.

Thế lực phái Bích Sơn khổng lồ, nhân mạch cực kỳ lớn, nói không chừng quen được danh y, hoàn toàn chữa khỏi cho Bách Lí Triều Hoa.
Giao Bách Lí Triều Hoa cho phái Bích Sơn xong, Ngu Phương Linh cũng có thể yên tâm.
Ngu Phương Linh vốn tính toán một bên cứu Bách Lí Triều Hoa, một bên dựa theo kế hoạch cũ, lừa gạt kiếm phổ từ trong tay hắn.

Chỉ là hôm qua tận mắt nhìn thấy, hắn vì vong hồn Bách Lí thị lập mộc bia, đặc biệt là khi nhìn đến bốn chữ “Tiểu Thất chi mộ”, cô lại đánh mất chủ ý này.
Bách Lí Triều Hoa đã hai bàn tay trắng, cô thật sự không nhẫn tâm rải thêm muối lên miệng vết thương của hắn, lại đi lừa hết một chút lương thiện cuối cùng của hắn sao?
Ngu Phương Linh không làm được.
Cho dù Bách Lí Triều Hoa chỉ là nhân vật trong trò chơi, cô cũng không làm được.
Phá hủy một người chỉ đơn giản như vậy, Bách Lí Triều Hoa đã đứng ở trước vách đá, cô chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một chút, hắn liền sẽ ngã xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.
Cô cùng Bách Lí Triều Hoa quen biết một hồi, không cần thiết phải làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, cùng lắm thì lần này không kiếm tiến độ xuyên qua, cũng không tổn thất tiến độ xuyên qua, tự động từ bỏ nhiệm vụ.
Hạ quyết tâm này xong, Ngu Phương Linh mở ra ô đựng đồ, lấy kiếm Linh Tê ra ngoài.

Chủ nhân của kiếm Linh Tê này là Bách Lí Triều Hoa, cô giữ lại cũng vô dụng, không bằng đem nó trả về nguyên chủ.
Ngu Phương Linh bỏ kiếm Linh Tê vào trong hộp kiếm, dùng một khóa đồng, khóa lại hộp kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play