Bách Lí Triều Hoa mở
mắt, trời đã sáng, nắng sớm xuyên thấu qua khe hở của bức màn, rải rác ở trước giường. Ngu Phương Linh gối lên ngực hắn, đang ngủ ngon lành.
Bách Lí Triều Hoa nhớ tới giấc mộng hắn vừa mơ, trong mộng, hắn về lại năm
mười ba tuổi, Ngu Phương Linh hóa thân thành tiểu nha đầu, đi tới bên
người hắn, làm cho hắn “Bánh tart trứng” mà hắn chưa bao giờ được thấy.
Bảy tuổi, chín tuổi, mười ba tuổi, mười sáu tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi hai tuổi..
Sinh mệnh của hắn vẫn luôn có dấu chân của nàng.
Trong lòng Bách Lí Triều Hoa dâng lên tình yêu sâu đậm, nhịn không được, cúi đầu hôn lên trán Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Triều Hoa, mấy giờ rồi?”
“7 giờ rưỡi, ngủ tiếp trong chốc lát.” Bách Lí Triều Hoa nhìn thoáng qua
đồng hồ trên đầu giường, nhẹ giọng nói. Mấy ngày nay Ngu Phương Linh vẫn luôn đóng phim, hôm nay khó lắm mới có được cơ hội nghỉ ngơi.
“Ừm.” Ngu Phương Linh lên tiếng, “Em có chút đói bụng.”
“Anh đi làm bữa sáng cho em.”
“Không cần, chúng ta gọi cơm hộp.” Ngu Phương Linh vươn tay ra từ trong chăn, sờ điện thoại trên đầu giường.
Bách Lí Triều Hoa giơ tay, lấy di động của cô đi, đặt về chỗ cũ: “Không được ăn cơm hộp nữa, không tốt cho sức khỏe, anh nấu cơm cho em. Em muốn ăn
gì?”
Ngu Phương Linh do dự: “Để em nghĩ đã.”
“Làm bánh tart trứng cho em.”
“Hả?”
“Em không còn nhớ?”
“Nhớ cái gì cơ?”
Bách Lí Triều Hoa như đang trừng phạt, cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô.
Ngu Phương Linh kêu “Oa oa”: “Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, em đã làm món bánh đó cho anh vào năm anh mười ba tuổi! Ngoan, em muốn ăn bánh tart trứng, đi làm cho em, em còn muốn ăn dưa Hami.”
Bách Lí Triều Hoa không còn trêu cô nữa, khoác áo rời giường.
Ngu Phương Linh ngủ trong chốc lát, cũng dậy. Cô đổi sang quần áo ở nhà,
kéo màn ra, mặt trời đã lên, hôm nay lại là một ngày lành.
Cô rửa mặt xong, lặng lẽ dạo bước đến phòng bếp, bánh tart trứng đang trong lò nướng, hương thơm ập vào mặt.
Bách Lí Triều Hoa đang cắt dưa Hami, nghe thấy tiếng bước chân của cô, đầu
cũng không quay lại mà nói: “Anh cũng đã sắp quen thuộc với thế giới này rồi, ngày hôm qua Vương Xuyên có gọi cho anh, hy vọng anh có thể gia
nhập công ty bọn họ, về chuyện tiền lương…”
Ngu Phương Linh ôm lấy hắn từ phía sau, đầu chống lên bờ vai của hắn.
Phần eo đúng là chỗ mẫn cảm của hắn, tay Bách Lí Triều Hoa run lên, lưỡi dao cắt phải ngón tay, máu đỏ tươi chảy xuôi theo đầu ngón tay, nhuốm đỏ
dưa Hami.
Ngu Phương Linh bị dọa, vội vàng nắm tay hắn, kinh hoảng nói: “Không ổn, chảy máu!”
Tiếp theo, cô kịp phản ứng lại là có gì đó không đúng: “Sao lại chảy máu được! Không nên chảy máu mới đúng!”
Cô nắm lấy tay Bách Lí Triều Hoa, vội vàng cầm máu cho hắn, máu dừng lại,
gọi điện thoại cho bạn thân của mình. Cô bạn thân của cô học y, giờ đang là bác sĩ tư nhân cho người khác, ngày thường cũng không bận lắm.
Ngu Phương Linh vô cùng lo lắng mà gọi điện thoại, bên kia cho rằng đã xảy
ra chuyện gì lớn, không nói hai lời đã đến, đẩy cửa nhà Ngu Phương Linh
ra, kết quả là thấy Ngu Phương Linh đang ghé vào trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, sắc mặt tái nhợt hỏi có đau hay không, Bách Lí Triều Hoa bất đắc dĩ lại sủng nịch cười, thấp giọng an ủi, không đau.
Sáng sớm tinh mơ bạn thân không kịp phòng ngừa mà bị tắc cho một bát cơm chó: “…”
“Cậu đã đến rồi, nhanh, kiểm tra cơ thể anh ấy giúp mình, buổi sáng anh ấy
cắt vào tay, bị chảy máu.” Ngu Phương Linh hiện tại rất rối loạn, thấy
bạn thân giống như nắm được cọng rơm cứu mạng. Cơ thể của Bách Lí Triều
Hoa không nên chảy máu, cơ thể của hắn khác với con người bình thường,
hẳn sẽ không đau sẽ không chảy máu mới đúng, Ngu Phương Linh lo lắng
hắn, lại không dám tùy tiện đưa hắn đến bệnh viện.
Bạn thân ngồi xuống sô pha, nâng mắt: “Miệng vết thương đâu? Cho tôi nhìn đã.”
Ngu Phương Linh giơ tay Bách Lí Triều Hoa lên: “Ở đây. Cậu mau nhìn xem có nghiêm trọng hay không?”
Bạn thân nhìn vào, vui vẻ: “… Rất nghiêm trọng đấy, mình mà đến muộn chút nữa, miệng vết thương sẽ phải khép lại mất.”
Ngu Phương Linh: “…”
Bạn thân nhịn không được sờ đầu cô: “Linh Nhi của mình ơi, trước kia là một cô gái thông minh bao nhiêu, sao giờ mới chỉ yêu đương thôi, mà chỉ số
thông minh đã tụt về 0 hết rồi.”
Ngu Phương Linh: “…”
Cô nhìn thoáng sang Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa cũng nhịn không
được sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Anh thật sự không có việc gì, Linh Nhi.”
Ngu Phương Linh buông tay Bách Lí Triều Hoa ra, nói với bạn thân: “Dù sao
cậu cũng đã tới rồi, vậy cứ giúp mình kiểm tra cơ thể anh ấy đã, lần sau mời cậu đi ăn ngon.”
Trong lòng cô có một suy đoán to gan, yêu cầu được chứng thực.
“Không thành vấn đề.” Bạn thân gật đầu.
Cô bạn thân của Ngu Phương Linh trước kia cũng từng học trung y, hôm nay
cô không mang đủ đồ, nên đành bắt mạch cho Bách Lí Triều Hoa, bắt xong
mạch, cô ấy nói: “Thân thể không có việc gì, vô cùng khỏe! Cậu đấy, cứ
lo lắng lung tung. Được rồi, hôm nay mình còn có việc khác, đi đây.”
Ngu Phương Linh đứng dậy, tiễn cô ấy ra cửa.
Bạn thân đứng ở cửa, ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng cười nói: “Cậu là chó
độc thân đã hai mươi năm, vừa yêu đương mà đã bắt được anh chàng đẹp đến như vậy, khó trách phía trước còn đòi muốn rời khỏi giới, hóa ra là
muốn bỏ trốn để đi sống cuộc sống tình yêu của thần tiên. Đáng thương
người cô đơn như mình, cứ như vậy mà bị Linh Nhi vứt bỏ.”
“Không dám không dám, hai ta đã nói rồi, già rồi còn muốn mặc đồ đôi đi du
lịch thế giới đấy. Lần sau mời cậu ăn cơm, không đưa anh ấy đi.” Ngu
Phương Linh đè thấp tiếng nói, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
“May cậu còn có lương tâm.” Bạn thân vừa lòng mà dẫm lên giày cao gót rời đi.
Ngu Phương Linh đóng cửa lại, vừa xoay người, suýt chút nữa đụng phải Bách Lí Triều Hoa.
“Nhóm em định đi đâu mà không đưa anh theo?” Bách Lí Triều Hoa cụp mắt, sâu kín hỏi.
Ngu Phương Linh ngẩn ra: “… Anh nghe thấy được?”
“Em già rồi muốn đi du lịch thế giới cùng cô ấy, vậy ông già như anh cũng
chỉ có thể ở nhà ăn buồn tủi một mình.” Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra
vài phần đáng thương.
Một người cô đơn, một ông già, còn buồn tủi một mình, Ngu Phương Linh thấy cạn lời.
Cô nhón mũi chân, hôn nhẹ lên khóe miệng Bách Lí Triều Hoa: “Dấm như vậy cũng ăn, anh đầu thai thành lu dấm rồi sao?”
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, như một ngọn lửa, thoáng chốc đã bậc lửa tất cả khao khát của Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa vươn hai tay, ôm
cô vào trong lòng ngực, cúi đầu, hôn mặt cô.
Giống như năm đó hai mắt bị bóng tối bao lấy, hắn chỉ có thể nhiều lần hôn
khuôn mặt của cô, mới có thể khắc bộ dáng của cô vào đáy lòng.
Ngu Phương Linh bởi vì nụ hôn này, cơ thể hóa thành một bãi nước, chỉ có
thể bám vào ngực hắn, đáy mắt cô nhuốm hơi nước, thở hổn hển mấy hơi,
thấp giọng nói: “Triều, Triều Hoa, từ từ, em có lời muốn nói.”
“Hửm?” Bách Lí Triều Hoa buông lỏng môi cô ra, hai tay vẫn siết chặt cô như
cũ, cụp mắt, ánh mắt dịu dàng như nước, đáy mắt chiếu ra bộ dáng hai má
ửng đỏ của cô.
“Sao cơ thể của anh lại thế này?”
“Hiện tại anh đã giống như em rồi, không vui sao?”
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Ý anh là …”
“Anh biết em vẫn luôn đang lo lắng chuyện gì, chớ sợ, Linh Nhi, anh sẽ ở
cạnh em, bất luận em đi đâu, chỉ cần em còn yêu anh, anh vẫn sẽ luôn ở
bên em, mặc kệ dừng phương thức gì, dạng tồn tại nào, cho dù trời đất
điên đảo, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Hốc mắt Ngu Phương Linh lập tức đỏ, vươn hai tay, ôm cổ hắn: “Cho dù có một ngày, anh chỉ còn lại một chút ý thức, chỉ cần em còn yêu anh, anh sẽ
vì em mà tồn tại, đúng hay không?”
Bách Lí Triều Hoa không nói gì, hắn cúi đầu, lại lần nữa hôn Ngu Phương Linh.
Sau khi thức tỉnh, hắn vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, hắn đến cùng là đến từ
đâu. Hắn được mẫu thân sinh ra, giao cho hắn hình tượng cùng nhân sinh,
lại là tác giả sáng tạo ra trò chơi. Mà hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu ra,
hắn đến từ đâu.
Cho hắn hình tượng, là
người sáng tác trò chơi, cho hắn sinh mệnh, là mẫu thân hắn, mà chân
chính giao cho hắn linh hồn, là Ngu Phương Linh.
Yêu có thể giao cả linh hồn, cũng có thể sinh ra máu thịt. Đây là đáp án của hắn.
“Khoan đã, em đã hiểu ra là chuyện như thế nào.” Ngu Phương Linh đột nhiên đẩy Bách Lí Triều Hoa ra.
Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa dừng trên đôi môi bị cắn đỏ của cô, bất đắc dĩ lên tiếng: “Vậy nói anh nghe thử.”
“Ngày tới trăng lặn, thời gian trôi đi… Thế giới vận hành đều có một quy tắc, anh bị em mạnh mẽ đưa tới thế giới này, đánh vỡ cân bằng, ‘quy tắc’ chỉ có thể ‘hủy diệt’ anh ở một thời không khác, tu chỉnh ký ức của những
người khác, mà anh ở thời không này, đã bị ‘quy tắc’ giao cho việc ‘tồn
tại’, hơn nữa còn hợp lý hóa sự tồn tại này.”
“Cho nên ký ức của những người khác ở nơi này cũng sẽ bị sửa lại?” Bách Lí Triều Hoa dường như đã gần hiểu lời của cô.
Ngu Phương Linh gật đầu: “Anh có thể gọi điện thoại cho Vương Xuyên để xác minh thử.”
Quả nhiên Bách Lí Triều Hoa đã gọi được cho Vương Xuyên, đầu khác của điện
thoại truyền đến tiếng của Vương Xuyên: “Gì đấy, Triều Hoa.”
Xưng hô thân mật như vậy làm Bách Lí Triều Hoa hơi sửng sốt, hắn bình tĩnh hỏi: “Tôi là ai?”
“Em họ, chú đã xảy ra chuyện gì à?” Bên kia tràn đầy khó hiểu.
“Tôi không có việc gì, anh họ.” Bách Lí Triều Hoa cúp điện thoại, đối diện với tầm mắt của Ngu Phương Linh.
“Ký ức của Vương Xuyên cũng bị sửa lại, ở thế giới này, anh có thân phận
hợp lý.” Ngu Phương Linh chống cằm. Đến ký ức của Vương Xuyên cũng bị
sửa lại, những người khác thì càng không cần phải nói.
“Vì sao trí nhớ của em lại không bị sửa lại?” Bách Lí Triều Hoa do dự.
“Đại khái là em đã tham dự vào ‘quy định’ này.” Ngu Phương Linh hơi mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT