Ngày dần trôi, đảo mắt đã đến buổi trưa.

Úc Cẩm Huyền vừa mới dùng cơm xong, thị nữ đưa tới một hộp đồ ăn, cung kính nói: “Cốc chủ, đây là đồ Đường Môn chủ cho người đưa tới.”

Úc Cẩm Huyền vạch mở nhìn thấy, trong hộp đồ ăn bày một món “Bánh” rất lớn, bánh vàng óng ánh, chỉ là làm quá lớn, chiếm cứ toàn bộ mâm.

Úc Cẩm Huyền hơi sửng sốt: “Đây là?”

“Món này gọi là bánh sinh nhật.” Ngu Phương Linh đi vào từ bên ngoài, “Nghe nói năm ngày sau là sinh nhật của Úc cốc chủ, ở quê quán ta có một quy tắc, mỗi khi có người tới sinh nhật, sẽ ăn món đó để chúc mừng, ta đưa tới muốn Úc cốc chủ ăn thử, hy vọng Úc cốc chủ cũng sẽ thích.”

“Đường Môn chủ xuất thân từ đất Thục, tại hạ chưa bao giờ nghe nói đất Thục lại có quy tắc như vậy.”

Vẻ mặt Ngu Phương Linh cứng đờ, xấu hổ cười nói: “Ta nhớ lầm, là quê nhà bà ngoại ta.”

Úc Cẩm Huyền cũng không đào sâu: “Sinh nhật ta còn năm ngày nữa, vì sao lại chúc mừng trước?”

“Ta có việc cần phải đi xa một chuyến, trong vòng năm ngày chỉ sợ sẽ không kịp trở lại.”

“Đường Môn chủ đưa món ‘bánh sinh nhật’ này, chỉ sợ không phải đơn giản là muốn ăn mừng sinh nhật của ta đâu nhỉ.”

Ngu Phương Linh hơi mỉm cười: “Đúng là có một yêu cầu quá đáng, hiện giờ Bách Lí công tử trúng kịch độc, thần chí rời rạc, không thể tự bảo vệ mình, Bách Lí Triều Ca lại đuổi giết hắn khắp nơi, hy vọng Úc cốc chủ có thể thay ta che chở hắn một đoạn thời gian, đến lúc đó tất có lễ tạ.”

“Đường Môn chủ khách khí, ta nếu đã để hắn vào Độc Vương Cốc, đó là có ý che chở. Đường Môn chủ cứ việc yên tâm rời đi, có Úc Cẩm Huyền ở đây một ngày, nhất định sẽ để Bách Lí Triều Hoa bình yên vô sự.”

“Nếu vậy, đa tạ.” Ngu Phương Linh ôm quyền với Úc Cẩm Huyền, yên lòng. Có những lời bảo đảm này của Úc Cẩm Huyền, cô đã có thể yên tâm trở lại hơn hai mươi năm trước, thay Bách Lí Triều Hoa tìm được thuốc giải Thất hồn tán về.

Thất hồn tán là đồ thuộc Hoa thần giáo, phương thuốc của nó cùng một viên thuốc giải cuối cùng, đều đã bị Phù Loan phá hủy vào hai mươi ba năm trước. Úc Cẩm Huyền cùng Đường Tinh Dao hợp lực, cũng chưa tìm ra được cách giải độc, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Bách Lí Triều Hoa, cũng chỉ còn một cách ——

Trở lại hai mươi ba năm trước, lấy được một viên thuốc giải cuối cùng của Thất hồn tán.

Trước kia Ngu Phương Linh tiếp nhận nhiệm vụ, đều luôn bị động, do hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, cô lựa chọn nhận hay không, là bởi vì cô chưa hiểu biết toàn diện về trò chơi này, không biết người chế tác trò chơi rốt cuộc thiết trí bao nhiêu đạo cụ làm vật phẩm công lược. Lần này cô muốn thuốc giải Thất hồn tán, thử lấy thuốc giải Thất hồn tán làm từ ngữ mấu chốt, tìm kiếm nhiệm vụ, không ngờ lại bị cô tìm ra được nhiệm vụ.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ lấy gối Hoa Tư Du Tiên còn mười ngày, nếu cô có thể ở trong vòng mười ngày ấy lấy được thuốc giải Thất hồn tán về, là có thể rời đi trước khi chữa khỏi cho Bách Lí Triều Hoa.

Làm như vậy sẽ có nguy hiểm, nếu như cô không thể trở về kịp thời, khả năng sẽ làm nhiệm vụ ở cả hai bên đều thất bại. Cô cũng là lần đầu tiên cùng lúc ở trong một nhiệm vụ, tiếp nhận nhiệm vụ mới, cũng không biết làm như vậy khó khăn có thể tăng lên hay không, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác, là cô đã làm Bách Lí Triều Hoa biến thành dáng vẻ này.

Ngu Phương Linh rời khỏi Độc Vương Cốc, tìm một chỗ ẩn nấp, tiếp nhận nhiệm vụ về Thất hồn tán. Lần này không có nhân vật khuôn mẫu để có thể lựa chọn, cô sẽ dùng chính thân thể của mình, khi cô rời khỏi thời không ở đây, thân thể Đường Tinh Dao sẽ rơi vào giấc ngủ say ngắn ngủi, giống như chết đi, cho nên cô cần thiết phải tìm một nơi ẩn nấp giấu mình đi.

【 Đinh, đã tiếp nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ khó khăn: cấp B. Nội dung nhiệm vụ: Lấy được thuốc giải Thất hồn tán, thời hạn nhiệm vụ: Bảy ngày. Khen thưởng nhiệm vụ: 8% tiến độ xuyên qua. 】

Hệ thống phán định độ khó khăn của nhiệm vụ này ở cấp bậc B, Ngu Phương Linh nhẹ nhàng thở ra, xem ra độ khó của nhiệm vụ không cao. Ngay sau đó hệ thống khởi động thông đạo truyền tống xuyên qua, một cảm giác không trọng lực truyền đến, ý thức của Ngu Phương Linh dần mơ hồ…

Ngu Phương Linh rơi từ trên trời xuống, trực tiếp nhảy dù tiến vào Hoa thần giáo, chính là kiểu đơn giản thô bạo như vậy. Còn may hệ thống suy xét đến thân thể hiện tại của cô là nhục thể phàm thai, lúc sắp rơi xuống đất, cho cô chút lực giảm xóc.

Ngu Phương Linh dựa vào một chút nội lực Bách Lí Triều Hoa đã từng độ cho, cố gắng trở mình trong không trung, cố gắng lấy tư thế ưu nhã rơi xuống đất.

Nơi nhảy dù là một rừng trúc, là khu rừng trúc lúc trước Sở Dao Hề mai táng xác Lục Mạn Thanh. Hệ thống may còn khôn kéo, chọn một nơi ẩn nấp, không trực tiếp ném cô tới trước mặt Phù Loan.

Nếu thật sự trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Phù Loan, cô cũng không cần tìm thuốc giải Thất hồn tán làm gì nữa, Phù Loan trực tiếp một kiếm bổ cô. Dựa theo thời gian suy tính, hiện tại Phù Loan đang mười bốn tuổi, cho dù có là một thiếu niên, vậy chắc chắn cũng sẽ là một thiếu niên ác ma.

Ngu Phương Linh đứng ổn thân hình, mới vừa xoay người, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy.

Ngu Phương Linh: “…” Hệ thống mau ra đây, ta muốn đánh chết ngươi!

Đứng ở trước mặt Ngu Phương Linh là một tiểu cô nương, có đôi mắt to đen như mực, từ tướng mạo có thể mơ hồ phân biệt ra, vị này chính là Tả hộ pháp sau này của Phù Loan, Chúc Lan Nhược.

Nàng cứ thế mà đứng ở chỗ này nhìn Ngu Phương Linh rơi xuống từ trên trời, không biết là ngây dại, hay sinh ra đã bình tĩnh như vậy.

“Ngươi đã thấy?”



Chúc Lan Nhược gật đầu.

Ngu Phương Linh trầm ngâm một lát: “Có thể coi như không thấy không?”

Tiểu cô nương lại lắc đầu.

Ngu Phương Linh không nói gì một lúc lâu. Cô đang suy tư xem mình có thể đánh thắng được Chúc Lan Nhược hiện tại hay không.

Chúc Lan Nhược nâng đôi mắt, nhìn về phía không trung: “Ngươi tới từ trên trời, ngươi là người phương nào?”

“Ta tới từ trên trời, ngươi nói ta sẽ là người ở đâu?”

“Chẳng lẽ ngươi là thần tiên?” Chúc Lan Nhược kinh ngạc.

“Đúng vậy, ta chính là thần tiên.”

“Thật sự có thần tiên?”

“Đương nhiên là có thần tiên, không chỉ có thần tiên, mà còn có quỷ cùng yêu tinh. Nếu như một người làm chuyện trái với lương tâm, quỷ chết oan không thể đầu thai, thì sẽ bò lên từ dưới đất, tìm người đã hại họ rồi lấy mạng. Cho nên cô nương bé nhỏ Lan Nhược à, tốt nhất không được làm chuyện xấu đâu nhé, cẩn thận ác quỷ quay về tìm ngươi.”

Về sau Chúc Lan Nhược sẽ là một nhân vật tàn nhẫn, Sở Dao Hề cùng Tư Họa đều chết trong tay nàng ta, Ngu Phương Linh không thể giết nàng luôn bây giờ, nhỡ mà thay đổi lịch sử, kéo theo đó sẽ thay đổi cả vận mệnh của Bách Lí Triều Hoa, vậy sẽ không ổn. Cô chỉ có thể dọa nàng, lừa nàng rằng trên đời này có ác quỷ, hy vọng tương lai nàng ta có thể thu liễm một chút, bớt hại đến tính mạng của những người này.

Chúc Lan Nhược nghe xong lời cô nói, sợ tới mức la lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Đang là buổi tối, Ngu Phương Linh giáng xuống từ trên trời, còn mặc một bộ đồ đỏ dày đặc quỷ khí, lại soạn ra một bài nói dối dọa người, cũng rất ra dáng một câu chuyện quỷ đòi mạng.

Ngu Phương Linh tiếc nuối mà nhìn Chúc Lan Nhược chạy xa, cô còn muốn nhân cơ hội này hỏi chỗ ở của Phù Loan.

Chúc Lan Nhược đã chạy, cô cũng chỉ có thể tay làm hàm nhai.

Ngu Phương Linh đi đến nơi có ngọn đèn dầu sáng ngời, vì phòng ngừa người khác nhìn ra cô là người lạ, nên bèn lấy ra một tấm khăn che lên mặt.

Hoa thần giáo từ xưa đều do nữ tử làm chủ, hành tẩu giang hồ thường xuyên lấy lụa trắng che mặt, sau lại trải qua cải cách, từ Tây Vực dời đến Trung Nguyên, bắt đầu tiếp nhận các giáo đồ nam, nhưng quy tắc nữ tử lấy lụa trắng che giấu chân dung vẫn luôn giữ lại.

Ngu Phương Linh che khăn che mặt, người khác sẽ cho rằng cô là một nhân vật cấp cao trong giáo, cũng không dám đi lên đặt nghi vấn.

Cô đi được một đoạn đường, đang định tìm một người hỏi đường, thấy bên hồ phía xa, một thiếu nữ váy trắng ngồi đó, dường như vô cùng buồn rầu.

Ngu Phương Linh thấy khuôn mặt nàng rất quen, nhịn không được đi lên hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm gì?”

Thiếu nữ này ngày sau sẽ là Hữu hộ pháp Sở Dao Hề của Phù Loan, Ngu Phương Linh từng dùng thân thể của Sở Dao Hề, đối với nàng có loại cảm giác vô cùng gần gũi, đặc biệt là nghĩ đến vận mệnh về sau của nàng, trong lòng càng dâng lên vài phần không đành lòng.

Sở Dao Hề quay đầu lại nhìn cô, hơi sửng sốt, đại khái nhất thời đang không nhớ nổi cô là ai.

“Ta đang suy nghĩ ta nên chọn loài hoa gì.” Bề ngoài Sở Dao Hề lạnh lùng, thật ra tâm tính đơn thuần, sâu trong nội tâm cất giấu mềm mại không muốn người biết. Nếu không phải như thế, năm đó khi Lục Mạn Thanh cùng Hàn Lãng rơi vào hiểm cảnh, nàng cũng đã không ra tay cứu giúp, chỉ là nàng là người trong Ma giáo, không duyên cớ cứu giúp ngược lại có vẻ giả nhân giả nghĩa, nàng liền phải để Lục Mạn Thanh đồng ý với nàng một điều kiện, làm thù lao khi ra tay.

Nàng nhíu mày, vô cùng buồn rầu: “Lại qua một tháng nữa, sẽ là ngày Phù Loan kế thừa ngôi vị giáo chủ, hắn muốn chọn ra hai vị hộ pháp, ngài nói ta nên chọn loài hoa gì, để hắn sẽ chọn ta.”

Hoa thần giáo thờ phụng Hoa thần, nhóm người cấp cao trong giáo đều lấy hoa làm tin gửi, hoa tin của Sở Dao Hề là mạn châu sa hoa.

Ngu Phương Linh nói: “Vậy chọn mạn châu sa hoa đi, chọn hoa này, Phù Loan nhất định sẽ chọn ngươi làm Hữu hộ pháp.”

Sở Dao Hề vui sướng: “Thật vậy chăng?”

“Dao Hề, ta hỏi ngươi, Phù Loan sống ở nơi nào?”

Sở Dao Hề nghe cô trực tiếp gọi ra tên của bản thân mình, cũng không hề sinh ra nghi ngờ, chỉ vào một chỗ sân phía sau cách cô không xa: “Nơi đó, viện Mẫu Đan.”

Hóa ra Phù Loan mười bốn tuổi đã ở tại viện Mẫu Đan.



Ngu Phương Linh xoay người rời đi.

Phù Loan là đời kế tiếp thừa kế ngôi vị giáo chủ, tính tình hắn không tốt, một mình chiếm cứ một biệt viện lớn, ngoại trừ công tác vẩy nước quét nhà ngày thường, nhóm hạ nhân vú già đều không dám lắc lư ở trước mặt hắn.

Ngu Phương Linh trộm mò vào sân nhà của Phù Loan.

Cô rất may mắn, Phù Loan đang không ở trong phòng. Trong phòng hắn châm đèn, cửa cũng mở toang, một vú già cũng không có.

Ngu Phương Linh vào phòng, thừa dịp Phù Loan chưa trở về, tìm kiếm ở trong phòng hắn. Nếu một viên thuốc giải cuối cùng của Thất hồn tán ở trong tay Phù Loan, mà thuốc giải này lại vô dụng với Phù Loan, tin rằng hắn sẽ không có việc gì mà mang theo thuốc giải ở bên người.

Thuốc giải hơn nửa là ở trong phòng Phù Loan.

Trong phòng của Phù Loan có rất nhiều đồ sứ cùng tranh chữ, mấy thứ này giá trị cao quý, Ngu Phương Linh không dám tùy ý hủy hoại, động tác của cô rất cẩn thận, một bên tìm thuốc giải, một bên chú ý cửa, phòng ngừa Phù Loan đột nhiên trở về.

Ngăn kéo, ngăn tủ có thể để đồ vật, bao gồm cả giường ngủ của Phù Loan, đều đã bị cô lục soát một lần, vẫn không có kết quả, cô ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi, tranh thủ nghỉ ngơi.

Ngoại trừ tranh chữ đồ sứ, trong phòng Phù Loan nhiều nhất chính là đủ loại thần binh lợi khí, đến nỗi có một loạt giá gỗ, đều đặt đống binh khí đó. Đối diện kệ binh khí là kệ sách, trên kệ sách xếp đầy sách, có mấy quyển sách có góc trang bị tàn khuyết hoặc ố vàng, chắc là do hay lật xem. Xem ra, Phù Loan này đã yêu tập võ, lại yêu đọc sách, thói quen này đã được bồi dưỡng từ nhỏ.

Ánh mắt Ngu Phương Linh quét trên kệ binh khí, đánh giá xem kệ binh khí có chỗ nào có thể giấu đồ vật khác hay không, liền đặt ánh mắt lên trên kệ sách.

Cô đi đến trước kệ sách, trước kiểm tra kệ sách một lần, nhìn xem có mật thất nhỏ linh tinh nào hay không, lật từng quyển sách một. Một số sách chỉ có mỗi bìa, không cầm ra xem căn bản không phân biệt nổi, nhưng thật ra lại là chỗ tốt để giấu đồ.

Ngu Phương Linh nhón mũi chân, muốn lấy sách ở trên cùng, bên trên đó chỉ bày một quyển sách, bên cạnh đặt một bình sứ Thanh Hoa. Bởi vì độ cao vượt qua phạm vi của mình, lúc Ngu Phương Linh lấy sách, không cẩn thận đụng phải bình sứ, bình sứ nghiêng ngả, rơi xuống đất.

Ngu Phương Linh sợ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng duỗi tay đi ôm lấy bình sứ, mới vừa đứng vững thân hình, một đạo kiếm quang vụt tới trước mắt.

Ngu Phương Linh theo bản năng mà giơ bình sứ trong tay lên chắn, “Bang” một tiếng, bình sứ vỡ thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.

Một đoạn mũi kiếm lạnh lẽo đang chống trên gò má cô, thiếu niên cầm trường kiếm trong tay nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Mặt mày thiếu niên như tranh, chỉ là khuôn mặt có chút ngây ngô non nớt, lại bởi vì cả người mang sát khí rất nặng, nên đã hòa tan vẻ ngây ngô non nớt đi vài phần, ngược lại làm người khác xem nhẹ tuổi tác của hắn, theo bản năng sinh ra vài phần sợ hãi.

Phù Loan của mười bốn tuổi.

Ánh mắt Ngu Phương Linh ngừng ở gương mặt bên trái của hắn, má trái của hắn còn chưa có thêm vết sẹo nhìn thấy ghê người kia. Nói như thế, Phù Loan không hề lừa cô, vết sẹo phía dưới mắt trái kia của hắn, thật sự là do cô tạo nghiệt.

Kiếm chống cổ, lúc này cũng không nghĩ được gì nhiều, Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, không nhấp nhô mà trả lời: “Ta là khách được giáo chủ mời về.”

Phù Loan nhíu mày, vẫn dùng kiếm chống cổ cô: “Vậy sao ta lại chưa nghe nói tin tức nghĩa phụ đưa theo khách về.”

“Còn chưa kịp nói.” Ngu Phương Linh không thấy chột dạ chút nào.

Phù Loan cười lạnh một tiếng, cánh tay giơ lên, ánh kiếm chợt lóe.

Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy gò má chợt lạnh, là khăn trên mặt bị hắn dùng kiếm cắt đứt.

Rơi vào trong mắt Phù Loan là một khuôn mặt cực kỳ thanh diễm, như là hoa đào trong sương mù, mặt trời rực rỡ sau cơn mưa.

Nữ tử trong Hoa thần giáo đa số đều đoan trang mỹ lệ, Phù Loan chưa bao giờ biết, hóa ra có một loại diễm, nhiều một phân tắc tục, thiếu một phân tắc đạm, chỉ lơ lửng ở giữa mới thôi, hung hăng mà đập vào đáy lòng hắn.

Thiếu niên ngây người trong chớp mắt, rất nhanh hắn đã phản ứng lại, như là vì che giấu cái gì, banh mặt, trách mắng: “Nói dối.”

“Ta không hề nói dối.”

“Nghĩa phụ chưa bao giờ mang theo nữ nhân về.”

Ngu Phương Linh: “…”

Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play