“Tiểu Nghênh, lát hết tiết tớ muốn xuống căng tin mua bút. Cậu có cần mua gì không?”, Cố Ly hỏi.

An Nghênh lắc đầu, “Tớ đi cùng cậu nhé?”

“Không cần đâu, tớ sẽ lên ngay.”

Khi Cố Ly đi qua chỗ rẽ cầu thang tầng hai, cô liếc nhìn hành lang bên ngoài phòng học của ban 4 trước khi tiếp tục đi về phía căng tin, khi bước vào căng tin, cô thấy Lâm Yến và một nhóm người đang đứng cạnh cửa. Có người hỏi cậu, “Yến ca, gần đây cậu và Từ Giai Thiến rất thân thiết, cậu ấy theo đuổi được cậu rồi à?”

Bước chân của Cố Ly khựng lại một chút, không bao lâu cô đã nghe thấy câu trả lời của Lâm Yến, giọng điệu lười biếng như mọi khi: “Được rồi.”

Cô không thể kiềm chế mà nhìn biểu cảm của cậu. Khóe miệng Lâm Yến lộ ra một nụ cười. Mặc dù độ cong không sâu nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra. Cố Ly chưa bao giờ ghét thị lực tốt của cô đến vậy, cô không nhìn cậu nữa mà vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Lâm Yến nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu sang, chỉ thấy bóng dáng mờ nhạt của Cố Ly đang chạy đi, cậu bất giác hơi nhíu mày.

“Ly Ly, bút cậu mua đâu?”

Cố Ly nắm lòng bàn tay trống rỗng của mình rồi thuận miệng nói dối, “Tớ đi vệ sinh nên không mua kịp.”

“Vậy thì dùng của tớ này.” An Nghênh lấy một chiếc bút từ trong hộp bút ra, đưa cho cô.

“Tuyết rơi rồi!” Có người đột nhiên kêu lên.

“Thật kìa!” An Nghênh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt đầy mong đợi, “Đây là trận tuyết đầu mùa, có thể rủ Tống Thời Viễn đi ăn tối vào một ngày lãng mạn như vậy.”

Cố Ly khẽ “ừm” nhưng không nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tan học mọi người xúm xít ngắm tuyết trên hành lang, Cố Ly đi thẳng xuống lầu, cô nhìn thấy Lâm Yến cũng đang đứng trên hành lang, có vẻ cậu không sợ lạnh, dựa tay lên lan can chăm chú ngắm nhìn những bông tuyết tán loạn trên bầu trời.

“Lâm Yến, lát nữa cùng đi ăn lẩu nhé?” Một giọng nữ đáng yêu cất lên.

Lâm Yến chưa kịp trả lời thì có người xen vào: “Ô, Từ Giai Thiến, bây giờ cậu có năng lực thật đấy, còn đến tận phòng học lớp chúng tôi nữa.”

“Dương Chí, cậu không thấy mình phiền à?” Từ Giai Thiến ném cho Dương Chí một ánh mắt xem thường rồi tiếp tục hỏi Lâm Yến, “Đi chứ?”

Lâm Yến không để ý cười cười, “Đi.”

Chỉ một chữ được thốt lên cũng khiến Cố Ly rơi xuống vực thẳm, cô không hề dừng lại mà bước nhanh xuống cầu thang.

Tuyết rơi đầy trời tựa như cõi lòng cô, trái tim cô bị lớp tuyết dày đặc bao phủ, sự ngột ngạt khiến Cố Ly khó thở, cô nghẹn ngào, vì thích Lâm Yến nên thế giới tình cảm bắt đầu hình thành trong tâm trí cô, nhưng trong khoảnh khắc ấy nó đã sụp đổ.

Cố Ly không tự chủ được nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình với cậu.

Đó là một buổi trưa nóng nực sau khi thi vào cấp ba. Người đi đường rất thưa thớt, không khí chỉ còn lại sự hanh khô, Cố Ly ở nhà phát chán nên chạy ra quán trà sữa trên phố đi bộ ăn kem.

Khi cô đang thỏa mãn nhâm nhi thìa kem trên chiếc ghế sofa nhỏ, bỗng nghe thấy phía trước có giọng nói: “Xin chào, có thể cho tôi xin số điện thoại của cậu không?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô gái này tiếp cận một chàng trai, sự căng thẳng trong giọng nói của cô ấy khá rõ ràng.

Cố Ly quay đầu nhìn, cô gái hơi mập, bàn tay buông thõng bên hông đang nắm chặt vạt áo, sức lực khiến Cố Ly cảm thấy có chút đau lòng thay quần áo của cô ấy.

Có lẽ nam sinh kia thường xuyên được hỏi phương thức liên lạc, cậu trả lời qua loa cho có lệ: “Xin lỗi bạn học, mẹ tôi không mua điện thoại cho tôi, chiếc trên tay tôi cũng không phải của tôi.”

Thanh âm trong trẻo dễ nghe, nhưng giọng điệu lại không được lịch sự, Cố Ly cảm thấy như có ai thiếu nợ người này vậy.

“À… Được.” Khuôn mặt cô gái đỏ bừng đến tận mang tai khi thấy cậu từ chối thẳng thừng, dứt lời liền chạy ra khỏi cửa.

“Chậc, mập như thế mà cũng dám bắt chuyện người khác.” Có người chế nhạo.

Cố Ly nhíu mày định đáp trả, nhưng cậu đã lên tiếng trước: “Mập thì cản đường cậu à? Bớt khua môi múa mép sau lưng đi.”

Ngừng một chút, cậu nói thêm, “Tôi nghĩ cô ấy rất xinh.”

Hình ảnh yên lặng như bị ai đó đột ngột nhấn nút tạm dừng.

Cố Ly cảm thấy buồn cười, vừa rồi cậu còn không thèm ngẩng đầu liếc cô gái kia một cái.

“Yến ca, tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa cái miệng xấu của mình!” Người nọ định thần lại, nhanh chóng nhận sai.

Cậu hờ hững “Ừ” một tiếng: “Đi thôi, tên nhóc Tống Thời Viễn đang điên cuồng gọi tôi đến quán net, nếu không tới thì điện thoại hỏng vì bị oanh tạc mất.”

Do vị trí nên từ đầu đến cuối Cố Ly không nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

Phong cách quần áo cậu mặc rất nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người cao gầy, ngồi trên ghế đẩu cao nhưng hai chân vẫn chạm đất, ngay cả cái gáy cũng đặc biệt ưa nhìn. Mãi đến khi cậu bước ra ngoài, Cố Ly mới nhìn thấy sườn mặt của cậu, có thể gọi là một thoáng kinh hồng*.

(“Hồng” chỉ chim nhạn, “kinh hồng” hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng. Có thể hiểu là từ một cái nhìn thoáng qua, trông thấy dáng vẻ uyển chuyển của người, từ đó có ấn tượng, bắt đầu tình duyên.)

Chàng trai có vẻ phóng khoáng nhưng lại có trái tim mềm mại, tâm trạng Cố Ly đã dậy sóng liên tiếp vài ngày.

Lần tiếp theo gặp được cậu chính là ở khuôn viên trường Trung học Số 1 Nhạn Nam, trên đường đến căng tin dùng bữa, có người phía sau cậu hét lên, “Yến ca! Chờ tôi đi chung với!”

Thời khắc cậu quay đầu lại, Cố Ly đã nhận ra cậu, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy, đẹp hơn những gì cô tưởng tượng, từ lúc này, toàn bộ trái tim thanh xuân của Cố Ly đều dành cho cậu.

Sau ngày hôm đó, cô luôn vô thức tìm bóng dáng cậu trên sân trường, đôi khi tình cờ gặp mặt, khoảnh khắc ánh mắt của Lâm Yến lơ đãng dừng trên người cô một giây đủ khiến Cố Ly cả ngày khó quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play