Tiếng đóng cửa vang lên Cố Ly chậm rãi mở mắt, cô liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường đi vào phòng tắm để rửa sạch mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Haiz~” Cô dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, nhưng độ nóng trên mặt vẫn không hề giảm chút nào.
Cô kéo chăn bông lại nằm vào, nhưng xung quanh đều là hơi thở của anh.
Đoán chừng người cô bây giờ vừa đỏ vừa nóng như con tôm luộc, cô lặng lẽ thở dài, từ bỏ đấu tranh, ngoan ngoãn đi ngủ.
“…”
Sau khi lật qua lật lại vài lần, cô ngồi dậy quét một lượt quanh phòng ngủ, phong cách trang trí đen trắng rất đơn giản.
Nơi riêng tư của Lâm Yến, chăn bông và gối màu xanh lam có hơi thở của Lâm Yến, Cố Ly hoàn toàn không thể ngủ được.
Cô mở cửa phòng rồi đi ra ngoài, căn hộ của Lâm Yến không lớn lắm, cô nhìn thoáng một cái đã trông thấy anh đứng hút thuốc ở ban công phòng khách.
Một tay Lâm Yến gác lên lan can ngắm nhìn cảnh đêm phía xa xa, tay còn lại kẹp điếu thuốc anh đặt phía trong lan can, liên tục hút một hơi, anh mặc chiếc áo len nhạt màu hiếm thấy, lộ rõ khí chất phóng khoáng, trẻ trung.
Cố Ly bình tĩnh đứng đó quan sát anh một lúc rồi bước tới.
Lâm Yến nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Cố Ly lắc đầu nhìn anh dụi tàn thuốc ném vào thùng rác trong góc, không nhịn được nói: “Lâm Yến, đã lâu rồi em không thấy anh hút thuốc.”
Anh “Ừm” một tiếng: “Thật ra anh không nghiện hút thuốc, cũng không muốn hút thuốc trước mặt em, chẳng qua là đêm nay anh không ngủ được.”
“Là bởi vì em chiếm giường của anh?”
“…… Ừm.”
Cố Ly không được tự nhiên gãi gãi má, “Bây giờ anh đi ngủ di, em ở phòng khách là được rồi.”
“Cố Ly… Không phải là vì giường.” Anh gần như thì thầm, “Anh không thể bình tĩnh khi nghĩ đến việc em ngủ trong phòng anh.”
“Lâm Yến, anh…”
Những lời còn lại của Cố Ly đã bị nụ hôn của Lâm Yến nuốt chửng.
Nhiệt độ cũng trở nên nóng bỏng, lần này anh không kiềm chế bản thân, cạy mở đôi môi và hàm răng của cô, công thành đoạt đất.
Cố Ly nếm được mùi khói thuốc thoang thoảng trong miệng, cô ôm chặt lấy anh để anh dẫn dắt mọi thứ, không biết qua bao lâu Lâm Yến mới liếm chiếc răng nanh nhỏ của Cố Ly rồi kết thúc nụ hôn.
Cô tựa vào vai anh thở nhẹ, Lâm Yến vẫn một tay ôm eo, một tay xoa gáy cô, anh cụp mi nhìn cô, cười nói: “Còn phải luyện tập. “
Lần đầu tiên Cố Ly yêu, cô không biết kỹ thuật hôn của Lâm Yến như thế nào.
Cô buồn bực mở miệng, “Em buồn ngủ, ngủ phòng dành cho khách là được rồi.”
“Ngủ ở phòng ngủ chính.” Lâm Yến xoa xoa tóc trên đỉnh đầu cô, “Phòng ngủ dành cho khách bừa bộn, chưa được dọn dẹp.”
“… Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Sofa là ổn rồi.”
“Không được, em sẽ ngủ trên sofa.”
“Em nghĩ anh sẽ để em ngủ ở đó sao?” Lâm Yến trực tiếp bế cô đi vào phòng ngủ, “Anh mời em đến vì muốn ở cùng em nhiều thêm một chút, vì vậy anh rất sẵn lòng ngủ trên sofa.”
Cố Ly cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn chìm vào một đầm lầy mang tên “Lâm Yến”, cô không thể thoát ra, cũng bằng lòng lún sâu vào.
Lâm Yến nhẹ nhàng đặt cô xuống, đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áo phông trắng cho cô, “Em thay cái này đi ngủ đi, trong phòng tắm cũng có nhiều đồ dùng, Cố Ly, không cần câu nệ.”
Cố Ly nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Yến mỉm cười hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng ngủ.
Cố Ly thay quần áo xong vào phòng tắm tìm đồ dùng vệ sinh mới để đánh răng rửa mặt, hôm nay cô chỉ tô son, đã trôi hết từ lâu rồi, sau khi dùng sữa rửa mặt của Lâm Yến để làm sạch, cô lại nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ là bởi vì những lời ngọt ngào của Lâm Yến, lần này Cố Ly nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
_
Sáng hôm sau, Lâm Yến gõ cửa đúng lúc Cố Ly thu dọn đồ đạc xong, anh gọi cô từ cửa, “Cố Ly, em dậy chưa?”
Cố Ly vội vàng chạy đến mở cửa, “Em chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.” Lâm Yến đưa tay sờ đầu cô, “Ăn sáng thôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng dùng bữa, khung cảnh bình dị mà ấm áp.
Lâm Yến vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cô, lòng anh gợn sóng.
Ăn xong anh buông đũa hỏi Cố Ly, “Quá trình chế tác game《Thanh Hành Lục》sắp kết thúc, em có muốn xem một chút không?”
Cố Ly nghe vậy bất giác cong môi, “Muốn!”
Lâm Yến cũng cười đi tới bàn trà cầm máy tính lên, đặt ở một chỗ sạch sẽ trên bàn ăn, anh thao tác vài lần cho Cố Ly xem màn hình trò chơi, “Đây là một game di động, em nhìn xem Cố Ly, bối cảnh dựa trên truyện tranh của em, đây là nhân vật nam chủ, em có thể điều khiển hành động của anh ta bằng cách di chuột.”
Cố Ly làm theo lời anh, cô nhìn mô hình nhân vật các hướng, bọn họ được tạo hình rất tỉ mỉ, “Cảm giác này thật kì diệu, nhân vật truyện tranh của em chân thật hơn.”
Lâm Yến rất thích sự lém lỉnh của cô, anh nắn đầu ngón tay kiềm chế xúc động muốn véo má cô, xoay người đi vào phòng tắm, “Anh đi tắm trước.”
Sau khi Cố Ly ăn xong, cô cho bát vào máy rửa bát trong bếp, đợi máy chạy bình thường, cô thu dọn bàn rồi ngồi lại ghế tiếp tục xem game.
Trong thời gian này màn hình máy tính đã tắt, cô di chuyển đầu ngón tay trên bàn di chuột, màn hình lập tức sáng lên, Cố Ly nhìn về phía phòng ngủ nghĩ thầm, vẫn nên đợi anh ra ngoài rồi nói.
Không bao lâu Lâm Yến đã tắm xong, anh thay một chiếc áo len màu đen mềm mại.
Cố Ly đứng cạnh ghế gọi anh, “Máy tính khóa rồi.”
Lâm Yến gật đầu bước tới ngồi xuống kéo Cố Ly vào lòng, động tác quá mức tự nhiên, tim Cố Ly đập nhanh một nhịp.
Cô ngửi thấy hương cỏ nồng hơn, hóa ra đó là mùi sữa tắm của anh.
“Cố Ly, nhìn bàn phím.”
Anh cầm đầu ngón tay cô lần lượt gõ vài phím trên bàn phím, máy tính bật lên ngay lập tức, “Nhớ chưa?”
Cố Ly nhẩm lại hai lần liền biết mật khẩu là tên anh, nhưng thiếu một chữ cái, “Lâm Yến, anh thiếu chữ n.”
“Không, không phải Lin, là Li.” Anh chậm rãi mở miệng.
(Phiên âm: Lâm Yến- Lin Yan; Cố Ly- Gu Li.)
Cố Ly bối rối, cô đưa mắt sang nhìn anh, bởi vì Lâm Yến vừa mới tắm xong, mái tóc đen hơi ướt càng khiến khuôn mặt anh tuấn mỹ hơn.
Cô vòng tay qua cổ anh rồi khẽ chạm nhẹ vào môi anh, ngay khi cô chuẩn bị rời đi, anh dùng một tay giữ gáy cô và hôn sâu hơn.
……
Cố Ly về đến nhà vừa vào phòng khách đã bị chặn lại, bà ngoại quan sát Cố Ly từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi ngờ, “Sao cháu chưa thay quần áo?”
Cố Ly khoác tay bà đi vào, “Không phải cháu về để thay quần áo sao?”
“…”
Sao chủ đề lại lệch hướng rồi? Bà ngoại kéo về đúng hướng, “Ý của bà là đêm qua hai đứa không có…?”
“Bà ngoại, bà nghĩ nhiều rồi.” Cố Ly cảm thấy hơi bất đắc dĩ, “Cháu đi tắm đã, lát nữa cháu sẽ cho Coca ăn.”
Bà ngoại càng hài lòng với Lâm Yến, người mà bà chưa từng thấy, vội vàng kêu to: “Hôm nào dẫn Lâm Yến đến gặp bà ngoại?”
Cố Ly im lặng một lúc, “Bà à, đợi đến khi quan hệ giữa cháu và anh ấy ổn định rồi nói sau?”
Cố Ly nghĩ thầm, chỉ cần cô nói, Lâm Yến sẽ đồng ý đến gặp bà cho dù anh ấy có thích hay không, nhưng họ chỉ mới ở bên nhau một thời gian, cô sợ rằng Lâm Yến sẽ bài xích việc gặp phụ huynh sớm như vậy.
Anh luôn làm theo ý mình, Cố Ly không muốn trở thành xiềng xích trói buộc anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT