Đường cũ quận Đông Thành, chiếc Lamborghini màu xanh dương đã dừng ở ngoài ngõ mấy tiếng đồng hồ, cũng không ai biết là của ai, bởi vì trước khi dẫn Tô Thanh Ảnh trở về, Ngô Thần đã mua khẩu trang cho hai người họ.
Thật ra anh không sợ bị hàng xóm nhìn thấy, nhưng Tô Thanh Ảnh thì không.
Tô Thanh Ảnh là người thừa kế của tập đoàn Kim Phúc, người đẹp nhất Đông Hải, cho nên cô rất nổi tiếng ở Đông Hải. Hơn nữa, bởi vì vụ cướp lớn ngày bảy tháng bảy, tần suất xuất hiện trên tin tức của cô rất cao.
Cô không thể để ai thấy mặt mình.
Cho nên Ngô Thần dứt khoát mua hai cánh cửa che lại, miễn cho bị người khác cắt ngang.
Bây giờ là hai giờ chiều hơn.
Ngô Thần đưa Tô Thanh Ảnh về lúc hơn mười giờ, đã bốn tiếng trôi qua.
Tầng năm, phòng ngủ trong nhà Ngô Thần.
Ngô Thần đang dùng xẻng xúc sáp nến trên bàn. Anh mua nến lúc mua khẩu trang, đã dùng rồi, bởi vì đốt quá nhiều nên ngọn nến tan hơn phân nửa, sáp nến chạy lên bàn.
Sau khi dọn bàn xong.
Anh lại nhặt dây thừng trên mặt đất lên, cuộn lại, nhét vào ngăn kéo nhỏ dưới bàn, còn có vỉ đập ruồi… đây là thứ mà nhà nào cũng có. Mặc dù Ngô Thần đã dọn nhà, nhưng anh chỉ mang vài bộ đồ cùng dụng cụ vệ sinh cá nhân, Hoa Phủ Đông Hải thì chỉ cần xách hành lý vào ở, anh không cần mang những thứ khác qua.
Vừa trở về, Ngô Thần đã tẩy vỉ đập ruồi nên giờ nó rất sạch.
Ngô Thần đang bận rộn, còn Tô Thanh Ảnh sau lưng anh đang bọc chăn ngủ.
Tô Thanh Ảnh có thói quen ngủ trưa, việc làm này tốt cho làn da, nhưng tất nhiên bây giờ cô chỉ ngủ vì mệt, cô ngủ rất say, còn nở nụ cười nhạt.
Ting ting…
Điện thoại của Ngô Thần chợt vang lên.
Anh quay đầu cầm lên xem một chút, sau đó bắt máy rồi nói: “Bọn họ tìm đến cậu rồi?”
“Anh rể… anh rể biết rồi sao?” Là Lý Nhược Thái.
“Ừm.” Ngô Thần đáp bằng giọng mũi.
Sau khi trở về, thừa dịp nghỉ ngơi, Ngô Thần có hỏi Tô Thanh Ảnh rằng sau khi cô điều tra anh thì còn có ai biết. Tô Thanh Ảnh nói cô điều tra xong thì đã lập tức hủy tất cả tài liệu, cô rất cẩn thận vì sợ bố mẹ biết cô điều tra một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô điều tra ai cũng không sao hết, nhưng vấn đề là cô tra một người đàn ông trẻ tuổi, cho nên cô phải cẩn thận.
Sở dĩ cô có thể điều tra Ngô Thần một cách thuận lợi là vì Ngô Thần từng gửi tin nhắn cho cô, cô có số điện thoại chính chủ của Ngô Thần.
Nhưng mẹ của cô thì không.
Mặc dù mẹ của cô có thể tra được số điện thoại của Ngô Thần thông qua lịch sử trò chuyện của Tô Thanh Ảnh, nhưng… chưa chắc bà ta đã thăm dò theo hướng này. Có lẽ bà ta sẽ điều tra bảng số xe trên chiếc Lamborghini màu xanh dương để tìm chủ xe.
Nhưng Ngô Thần không đứng tên chiếc xe kia, mà là Vương Trạng Nguyên.
Ngô Thần chỉ lái xe, anh không cần quan tâm đến việc vi phạm luật lệ, bởi vì Vương Trạng Nguyên sẽ xử lý.
Cho nên, mẹ của Tô Thanh Ảnh sẽ tìm đến Vương Trạng Nguyên.
Nhưng tất nhiên Vương Trạng Nguyên không thể để lộ bất cứ thông tin nào của Ngô Thần.
Ngô Thần hiểu rõ những người này, cho nên anh có thể biết phản ứng của từng người.
“… Trạng Nguyên gọi điện cho tôi, nói bà Tô tìm anh ta hỏi ai lái xe, anh ta không thể làm gì khác, cũng không dám nhắc đến anh rể nên giao cho tôi, sau đó bà Tô cũng gọi điện thoại cho tôi…” Lý Nhược Thái nói.
Vương Trạng Nguyên vẫn rất biết cách làm việc.
Đối với Ngô Thần, anh ta chỉ là bên cung cấp, dù sao thì anh thân với Lý Nhược Thái hơn, cho nên có một số việc nói với Lý Nhược Thái thì dễ dàng hơn.
“Cậu nói thế nào?” Ngô Thần thuận miệng hỏi một câu, đòng thời quay đầu.
Anh nghe thấy có tiếng động ở sau lưng, là Tô Thanh Ảnh bị đánh thực.
Tô Thanh Ảnh đang bọc chăn nhìn Ngô Thần, cô nhìn anh bằng ánh mắt cô gái đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt… Tất nhiên là hai người không yêu đương, ánh mắt này chỉ giống với một thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu mà thôi. Bởi vì cô là M, cho nên sau khi bị Ngô Thần làm chuyện kia, cảm giác mà Ngô Thần mang lại cho cô hoàn toàn khác với vị trí của anh trong lòng cô.
Ngô Thần xoa bóp tóc của Tô Thanh Ảnh một cái.
Tô Thanh Ảnh lập tức bò lên Ngô Thần một chút, sau đó nghiêng đầu cọ xát trên mu bàn tay của Ngô Thần rồi giữ chặt tay anh chắn nhẹ đầu ngón tay anh.
Chứ không nói gì.
Cô biết Ngô Thần đang có điện thoại.
“… Chỉ nói anh là anh rể của tôi thôi, nói anh sắp kết hôn với chị tôi.” Nói rồi, Lý Nhược Thái hỏi: “Anh rể, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Hai ngày nay nhà họ Tô đều điều tra anh, hôm qua chị của tôi nói với anh rồi phải không? Vừa rồi tôi thấy giọng điệu của bà Tô rất giận giữ, tôi hỏi có phải anh rể đắc tội với bà ta hay không nhưng bà ta không nói gì, chỉ nói muốn tìm anh…”
Tất nhiên là bà Tô không dám nói, bà ta không cho phép con gái của mình có bất cứ “vết nhơ” nào, cho nên hiện tại bà ta chỉ tìm Ngô Thần chứ không nhắc đến Tô Thanh Ảnh.
“Tôi còn nói có gì thì có thể nói với tôi, bà ta cũng không nói gì, còn nói chuyện đó không có liên quan gì đến nhà họ Lý, chỉ liên quan đến anh rể.” Lý Nhược Thái nói câu cuối: “Sau đó bà ta cúp máy.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Ngô Thần nói.
“Anh rể, rốt cuộc là có chuyện gì… anh rể đừng giấu tôi, có việc gì thì tôi gánh vác giúp anh, chúng ta đều là người một nhà, anh đừng khách sáo với tôi.” Lý Nhược Thái lại nói.
“Không có chuyện gì, vấn đề nhỏ thôi.” Ngô Thần cười nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì sao?”
“Tôi biết anh rể lợi hại, nhưng lần này lạ lắm…”
“Được rồi, cậu đừng xen vào, tôi sẽ xử lý, tôi cúp máy trước đây.”
“Vậy, vậy được rồi…”
Ngô Thần cúp máy, hết thảy đều nằm trong dự tính của anh.
Tinh tinh.
Tinh tinh.
Ngô Thần vừa đặt điện thoại xuống thì nghe tiếng chuông báo. Anh cầm lên nhìn thì thấy có hai tin nhắn nhắc nhở. Khi anh trò chuyện cùng Lý Nhược Thái thì có người gọi đến, cho nên mới có hai tin nhắn nhặc nhở.
Là Lý Nhược Băng.
Đoán chừng là sau khi Lý Nhược Băng nói với bà Tô thì gọi cho Lý Nhược Băng.
Ngô Thần không nghĩ bà Tô sẽ gọi cho Lý Nhược Băng. Sau khi bà ta biết người đàn ông dẫn con gái của mình đi là bạn trai cùa Lý Nhược Băng, bà ta không những không điện thoại chất vấn mà còn cảm thấy nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Bạn trai của Lý Nhược Băng dám bắt cóc người con gái khác sao?
Vì sợ làm to chuyện nên bà Tô không gọi hỏi trực tiếp, quan trong là với tính cách của Lý Nhược Băng, chưa chắc cô sẽ chiều theo ý của bà ta, nếu bà ta dám nói lời nào khó nghe, chắc chắn Lý Nhược Băng sẽ mắng lại.
Địa vị của bà Tô ở Đông Hải vô cùng cao, dù sao cũng là vợ của nhà giàu nhất Đông Hải. Mà khi bà ta gả cho Tô Thụy Văn, mặc dù Tô Thụy Văn có tiền nhưng cũng chưa giàu như bây giờ. Cho nên, Tô Thụy Văn trở thành nhà giàu nhất Đông Hải là có phần của hai vợ chồng.
Còn nữa, Tô Thụy Văn vô cùng yêu thương vợ của mình, bà Tô là người của tầng lớp trí thức, bà giúp đỡ Tô Thụy Văn rất nhiều.
Bà Tô có thể gọi cho Lý Nhược Thái hỏi, cũng không đến mức giận giữ với Lý Nhược Thái, bà ta không ngốc đến vậy. Mà cho dù bà ta có cãi nhau với Lý Nhược Thái thì sau này vẫn làm lành được.
Nhưng với Lý Nhược Băng thì khác.
Nếu bà ta xung đột với Lý Nhược Thái, chưa chắc sẽ đắc tội với Lý Nhược Thái, hai người có thể hòa giải. Nhưng nếu bà ta gây phiền phức cho Lý Nhược Băng, bà ta sẽ đắc tội với Lý Nhược Thái.
Reng reng…
Ngô Thần vừa xem tin nhắn xong thì chuông điện thoại vang lên.
Là Lý Nhược Băng gọi đến.
Ngô Thần bắt máy.
“Thái gọi cho tôi.” Ngô Thần nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lý Nhược Băng nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc quan hệ của cậu với nhà họ Tô là thế nào? Nghe ý tứ của Thái, tôi có cảm giác là cậu đắc tội nhà họ Tô, hôm qua bọn họ còn âm thầm điều tra cậu, hôm nay đã gọi hỏi Thái…”
“Cô muốn biết không?” Giọng điệu của Ngô Thần có chút vui vẻ.
“Nếu cậu muốn nói thì nói đi.” Lý Nhược Băng trả lời. Cô biết nếu Ngô Thần không muốn nói thì anh sẽ không hé nửa lời.
“Ừ… cô đợi chút.” Ngô Thần nói rồi nhìn Tô Thanh Ảnh, đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Nào, nói một câu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT