Lý Nhược Băng thật sự muốn hỏi Ngô Thần vì sao không nói trước một tiếng.
Bởi vì Ngô Thần không nói, nên dẫn đến việc Đào Mạn Ảnh tới thì trực tiếp bị chặn lại chỗ quầy lễ tân! Suýt nữa là không gặp được người!
Nhưng vì có người ngoài ở đó, Lý Nhược Băng không thể nói thẳng ra lời chất vấn. Cô biết, Ngô Thần nhất định hiểu ra ý mình gọi đến, nhưng Ngô Thần lại trả lời một chữ “ờ”.
Vào mười năm trước mà dùng một mình chữ “ờ” này thì rất bình thường, nhưng bây giờ dùng như vậy thì có thể nói là khiến người ta cực kỳ bực mình!
Hàng mi của Lý Nhược Băng khẽ rung, cô làm như nghe thấy Ngô Thần nói gì đó, tiếp tục nói: “Ừm, vâng anh yêu. Em làm việc tiếp đây.” Nói xong, cô cúp điện thoại một cách rất tự nhiên, bày ra dáng vẻ như thể mới nói chuyện điện thoại với Ngô Thần nên tâm trạng rất tốt.
“A, thật làm người ta ngưỡng mộ.” Đào Mạn Ảnh đúng lúc lên tiếng.
Đương nhiên cô ta không biết là Lý Nhược Băng đã kết hôn hay chưa, thậm chí còn không biết người anh em tốt mà người bố nuôi Lôi Thành đã nói đến rốt cuộc là ai. Điều mà Lôi Thành đã nói với cô ta hôm qua, chỉ có công ty của người phụ nữ của anh em tốt.
Lôi Thành nói với cô cũng không quá kỹ càng. Chỉ nói cho cô biết là nên làm gì, thậm chí còn không để cô ta ở cùng qua đêm, vội vội vàng vàng, giống như là có việc gấp phải làm.
Hôm nay, sau khi nhìn thấy Lý Nhược Băng, Đào Mạn Ảnh lập tức biết rằng, người phụ nữ giống như Lý Nhược Băng sẽ không dễ dàng bị khuất phục bởi đàn ông. Hơn nữa cô còn là người của nhà họ Lý, xuất thân vô cùng hiển hách. Cho nên không thể nào là tình nhân hay tiểu tam của ai đó được.
Vì vậy, cô ta theo bản năng cho rằng người tìm bố nuôi của mình làm việc, là chồng của Lý Nhược Băng.
Cô ta không nghĩ là bạn trai là bởi vì, là anh em của bố nuôi thì tuổi tác sẽ không quá nhỏ, sao cũng phải hơn ba tuổi gì đấy? Qua thêm vài năm nữa, Lý Nhược Băng cũng sẽ ba mươi tuổi, cũng không thể nào vẫn đang yêu đương được, kết hôn mới là chuyện bình thường.
Sống trong hoàn cảnh khác nhau, Đào Mạn Ảnh không thể biết quá nhiều về nhà họ Lý và Lý Nhược Băng, chỉ nghe nói qua một ít.
“Chồng?” Lý Nhược Băng cảm thấy kinh ngạc, bày ra vẻ mặt kỳ quái, cũng không biết nghĩ đến điều gì, sau đó nói tiếp: “Cô Đào hiểu lầm rồi, chúng tôi vẫn chưa kết hôn, người đang yêu đương hiện tại là bạn trai.”
“A, xin lỗi, xin lỗi, thật là ngại quá.” Đào Mạn Ảnh nói xin lỗi, biết là mình đã hiểu lầm.
“Không sao, tình cảm của chúng tôi rất ổn định, kết hôn là chuyện sớm muộn.” Lý Nhược Băng nói, rồi lại hỏi: “Đúng rồi, còn chưa hỏi cô Đào nữa. Cô làm sao lại quen với vị đó nhà tôi vậy?”
Hôm qua Ngô Thần đã nói không quen Đào Mạn Ảnh.
Bây giờ Lý Nhược Băng cảm thấy Ngô Thần đã nói đối.
Không quen sao lại tìm được người đến đây rồi? Còn là thần tiên tìm về từ nước Thái nữa chứ?
Cô không chỉ cảm thấy Ngô Thần đã nói dối, mà còn cho rằng nhất định là Ngô Thần đã đặt bẫy cô, để khiến cô đánh cược với anh.
Đánh cược thì đánh cược, thua thì Lý Nhược Băng cũng nhận, vì công ty cũng đáng.
Đưa Ngô Thần hai nghìn vạn không lỗ. Còn ghen tuông gì đó, Lý Nhược Băng mới không cảm thấy mình sẽ ghen, cũng không phải thật sự yêu đương với Ngô Thần.
Nhưng tiền đặt cược đã được bổ sung một lần: Thua, phải quỳ xuống nhận lỗi.
Vì thế, bây giờ Lý Nhược Thái muốn bẫy Đào Mạn Ảnh. Nếu như có thể chứng minh Ngô Thần nói dối, thì có thể lật đổ được chuyện đánh cược. Tiền thì Lý Nhược Băng vẫn sẽ đưa như cũ, cô chỉ là không muốn quỳ.
Lý Nhược Băng không phải là loại người nuốt lời.
Cô chỉ cảm thấy nhất định là Ngô Thần đang lừa gạt.
“Chúng tôi không quen biết gì hết.” Nhưng Đào Mạn Ảnh lại nói.
“Không quen? Không phải anh ấy bảo cô đến sao?” Sắc mặt Lý Nhược Băng thoáng chốc lộ vẽ bất ngờ.
“Coi như vậy đi. Là bố nuôi bảo tôi đến. Bố nuôi của tôi là anh em của bạn trai tổng giám đốc Lý đây, là anh ất tìm đến bố nuôi của tôi, bố nuôi của tôi bảo tôi đến.” Đào Mạn Ảnh nói.
Cô ta được Lôi Thành bao nuôi, nâng đỡ lên.
Nhưng do sự chênh lệch về tuổi tác, và đang ở trong giới giải trí, không thể có loại tai tiếng đó, cho nên Đào Mạn Ảnh chỉ có thể nói với bên ngoài rằng Lôi Thành là bố nuôi của cô ta.
“Bố nuôi của cô, ông chủ Lôi?” Lý Nhược Băng lập tức biết là ai.
Cô đương nhiên biết sự tồn tại của Lôi Thành, cũng biết Lôi Thành là kim chủ của Đào Mạn Ảnh. Đối với những nhân vật lớn có đủ quyền thế mà nói, loại chuyện này căn bản không phải là bí mật, thậm chí ở trong giới giải trí cũng không tính là bí mật quá lớn.
Không có mấy ngôi sao là trong sạch tuyệt đối.
Mà Lôi Thành nâng đỡ người, chung quy cũng không có khả năng che giấu được.
“Đúng, là ông ấy.” Đào Mạn Ảnh gật đầu.
Lý Nhược Băng khẽ cau mày. Ngô Thần lại có thể quen Lôi Thành? Còn là anh em?
Chuyện từ khi nào?
Lý Nhược Băng chưa từng tiếp xúc với Lôi Thành, nhưng lại biết người này, là cậu hai của Hồng Phát nhà họ Lôi, con trai nhỏ của Lôi Chính Huy. Bởi vì tranh đấu trong gia tộc thất bại, cho nên đã rời khỏi gia tộc, đến Đông Hải.
Theo như Lý Nhược Băng được biết, Lôi Thành là một người giàu có cực kỳ khiêm tốn, và rất ít giao tiếp với người khác, thậm chí có thể nói là không quá dễ tiếp xúc. Ai muốn chủ động giao thiệp với ông ta, thường sẽ khiến ông ta hoài nghi.
Nghe nói ông ta từng bị anh cả của ông ta tính kế, suýt chút nữa là xuống lỗ, cho nên những năm qua đều sống rất cẩn thận.
“Bạn trai của tổng giám đốc Lý họ Ngô đúng không?” Đào Mạn Ảnh thấy sắc mặt Lý Nhược Băng không đúng, bèn chủ động hỏi.
Cô ta không biết tên đầy đủ của Ngô Thần, nhưng biết họ của anh, bởi vì lúc Lôi Thành đang nói chuyện với cô ta, có nhắc đến “cậu em Ngô.”
“Vậy thì không sai rồi.” Đào Mạn Ảnh cười: “Tôi cảm thấy hình như cô không biết quá rõ về việc bạn trai cô tìm đến tôi như thế nào. Tôi đoán, có thể là ngài Ngô muốn tạo một sự bất ngờ cho tổng giám đốc Lý đây chăng.”
“Ha ha, đoán chừng là vậy, anh ấy có lòng quá.” Lý Nhược Băng cũng cười.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Lý Nhược Băng lại nghĩ là, bất ngờ sao?
Quả thật là có bất ngờ, nhưng cũng chứa cả sự khiếp sợ.
Bây giờ Lý Nhược Băng vô cùng muốn gặp Ngô Thần, sau đó bóp cổ anh và hỏi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả hả hả?
Gần một tiếng sau đó, Lý Nhược Băng cũng không nói bẫy Đào Mạn Ảnh nữa, về sau cô khẳng định sẽ tìm Ngô Thần hỏi. Vẫn là việc chính khẩn cấp hơn!
Lý Nhược Băng giới thiệu về tình hình công ty, và chuyện buổi ra mắt sản phẩm mới cho Đào Mạn Ảnh, đồng thời cũng hỏi lịch làm việc của Đào Mạn Ảnh, nói nếu như hoạt động tuyên truyền có xung đột với lịch làm việc của Đào Mạn Ảnh, thì bên phía Huyễn Thải có thể chỉnh sửa lại.
Nhưng điều khiến Lý Nhược Băng không ngờ đến là, cái gì Đào Mạn Ảnh cũng đồng ý hết, Huyễn Thải cũng không cần chỉnh sửa lịch làm việc, cô ta sẽ toàn lực phối hợp.
Thậm chí vào lúc Lý Nhược Băng nhắc đến vấn đề phí làm đại diện, Đào Mạn Ảnh không nói đến nó, ngược lại còn nói để Lý Nhược Băng báo giá, và nói những lời như là: “Đều là bạn bè, lấy giá hữu nghị là được, quá nhiều thì tôi cũng không thể lấy, cha nuôi sẽ nói.”
Lý Nhược Băng cũng vô cùng kinh ngạc!
Là vì Ngô Thần và Lôi Thành là anh em? Anh em gì? Là cái loại dập đầu vái lạy đấy sao?
Quá trình đàm phán ký kết hợp đồng diễn ra rất thuận lợi!
Còn chưa đến mười giờ, Đào Mạn Ảnh đã chính thức ký hợp đồng làm người đại diện với Huyễn Thải Thời Thượng. Lý Nhược Băng vốn muốn đưa đủ phí đại diện cho cô ta. Đều là tình nghĩa, mặc dù là dùng tình nghĩa của Ngô Thần, nhưng nếu như cô đã dùng, vậy thì đã nợ Ngô Thần rồi.
Nhưng Đào Mạn Ảnh không chịu đồng ý, không cần nhiều như thế. Vì vậy cuối cùng phí đại diện (đáng lẽ phải tiền triệu) cũng chỉ bằng với mức giá của một ngôi sao nữ hạng A, không xứng với mức độ nổi tiếng của Đào Mạn Ảnh hiện tại.
Bởi vì còn phải bay về nước Thái quay phim, cho nên sau khi ký hợp đồng xong, Đào Mạn Ảnh lập tức rời đi.
Lý Nhược Băng tự mình tiễn Đào Mạn Ảnh xuống lầu.
Đều đã quyết định xong rồi, tuần sau Đào Mạn Ảnh sẽ lại tới, nhanh chóng quay cho xong video tuyên truyền và tài liệu tuyên truyền trước buổi ra mắt. Đến buổi ra mắt, cô ta cũng sẽ đến ra mặt cho Huyễn Thải.
Sau khi tiễn Đào Mạn Ảnh xong, Lý Nhược Băng vội vàng về lại phòng làm việc tổng giám đốc của mình.
Vừa ngồi xuống thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi đến số điện thoại Ngô Thần.
Đợi hơn mười giây Ngô Thần mới nghe máy.
“Cậu đang ở đâu? Đến công ty.” Lý Nhược Băng trực tiếp nói.
“Đang bận đây, không có thời gian, buổi trưa đi.” Ngô Thần trả lời, tiết tấu hít thở có hơi lạ.
“Hửm? Cậu đang ở đâu?” Lý Nhược Băng lại hỏi.
Ngay lúc này, Lý Nhược Băng thoáng nghe thấy, bên phía Ngô Thần có giọng phụ nữ: “Thưa anh, như vậy thoải mái không?”
Lý Nhược Băng lập tức đứng bật dậy, hỏi lại: “Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT